Chiếc xe đua này vừa nhìn liền biết chỉ có người giàu có mới mua được, người giàu có ít nhiều cũng mắc chút bệnh sạch sẽ, ví dụ như Lãnh Mạch, bệnh sạch sẽ của anh ta vô cùng nghiêm trọng.
Cửa sổ chỗ ghế lái từ từ hạ xuống, trong xe lộ ra cái đầu của một cô gái trẻ: “Có phải hai người gặp rắc rối gì không? Cần giúp gì không?”
“À, đúng vậy, chúng tôi gặp rắc rối” Tống Tử Thanh nói: “Có thể nhờ cô chở chúng tôi tới trấn gần nhất không? Ừm, chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi có thể đưa chứng minh thư, cái kia, cũng có thể đưa thẻ ngân hàng cho cô giữ, nhìn cô giàu có như như vậy, không biết có cần chút tiền này của chúng tôi không, nhưng xin cô hay tin chúng tôi”
“Cậu thú vị thật đấy.” Cô gái trẻ bật cười: “Lên xe đi”
Tôi vẫn còn ngây ra, đầu năm nay, những người giàu có tốt bụng đâu có nhiều như vậy.
Sau khi lên xe cô gái trẻ tự mình giới thiệu: “Tôi tên Trần Mỹ, hai người có thể gọi tôi là Tiểu Mỹ, đều được, tôi thấy tôi lớn hơn hai người, hai người có thể gọi tôi là chị Tiểu Mỹ, đừng gọi dì là được”
Tiểu Mỹ…
Ông trời chắc là cố ý, cố ý chọc vào chuyện đau lòng của tôi.
“Tôi tên Tống Tử Thanh, cảm ơn chị đã chở chúng tôi.” Tống Tử Thanh ngồi ở ghế phó lái đăng trước, gặp được cô gái xinh đẹp, anh ta bắt đầu nói nhiều, còn rất ra vẻ nói: “Gặp được chị là phong cảnh đẹp nhất khi chúng tôi tới thành phố này”
Tôi không nhịn được trợn trăng mắt.
“Cảm ơn” Trần Mỹ cười khẽ: “Hai người…là một đôi à? Cậu khen cô gái khác ngay trước mặt bạn gái nhỏ như vậy, không sợ cô ấy ghen sao?”
“Chúng tôi không phải người yêu!” Không đợi Tống Tử Thanh nói, tôi lập tức thanh minh: “Chỉ là bạn bình thường thôi, đi ra ngoài du lịch, trên đường gặp chút vấn đề, xuống xe khách, đang đau đầu không biết gọi xe thế nào để đến trấn gần nhất, thì gặp được chị, cảm ơn”
“Không sao, dù sao cũng chỉ là một đoạn đường, chở hai người cũng không phiền gì cả” Tính tình Trần Mỹ rất tốt, thậm chí còn chủ động hỏi chúng tôi: “Hai người định đi đâu du lịch vậy?”
“Thái Châu.’ Không có gì phải giấu cả, chúng tôi và Trân Mỹ chỉ là quan hệ tiện đường đi nhờ xe mà thôi.
“Thái Châu à, trùng hợp thật, tôi cũng đang muốn đi Thái Châu, còn muốn ở lại đó hai ngày”
Trần Mỹ nói: “Tôi có thể chở hai người tới Thái Châu luôn.”
“Trùng hợp vậy?” Tôi nhạy cảm mà nổi cả da gà, mỗi khi có chuyện trùng hợp, tôi đều cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.
Có điều vì tiện đường, Tống Tử Thanh vẫn đồng ý đi cùng Trần Mỹ tới Thái Châu, tôi còn cho rằng anh ta lớn lên đẹp trai giống một người quân tử ngay thẳng, đúng là nhìn nhầm, gặp được người đẹp, anh ta nói chuyện còn buông thả hơn, còn vui vẻ hơn, còn giỏi nói chuyện hơn, rõ ràng lúc ở với tôi là một bộ muốn chết.
“Đúng rồi, tôi thấy ấn đường của chị biến đen, dạo này trong nhà có chuyện gì phiền lòng à?”
Tống Tử Thanh dựa lại gần Trần Mỹ, quan sát khuôn mặt Trần Mỹ.
Nhìn đi nhìn đi nhìn đi, cái cách tán tỉnh cũ rích này mà Tống Tử Thanh cũng dùng luôn rồi!
“Em trai, đừng có nói linh tinh” Nhưng phản ứng của Trân Mỹ khiến tôi có chút nghi hoặc, cô ấy thế mà lại tin lời tán tỉnh của tên này: “Dạo gần đây nhà tôi đúng thật là xảy ra chút chuyện, em trai, có phải cậu hiểu một chút chuyện về mặt này không?
Nếu không thì cậu cũng không nói linh tinh với tôi, đúng không?”
“Đương nhiên, sao tôi có thể nói linh tinh mấy lời như vậy được.” Tống Tử Thanh một bộ đứng đăn.
Lẽ nào tôi hiểu nhầm Tống Tử Thanh? Nhưng tôi đâu thấy trên người chị gái Trân Mỹ này có gì đầu, trong xe cũng không có thứ gì không sạch sẽ, sao Tống Tử Thanh lại nói ấn đường cô ấy biến đen? Ở đâu ra?
“Dạo gần đây trong nhà chị có chuyện gì? Có thể nói tôi nghe xem” Tống Tử Thanh nói với Trần M = Trần Mỹ dừng xe lại bên đường, nhìn Tống Tử Thanh một lúc, sau đó lại khởi động xe: “Mặc kệ em trai rốt cuộc có hiểu chuyện về mặt này không, tôi đều nói cho cậu.”
Trần Mỹ kể hai chuyện, một chuyện liên quan tới em gái ruột cô ấy, Trần Chi.
Trần Chi là điển hình cô gái của cô gái thời kì phản nghịch sinh năm 95, xinh đẹp, ngông cuồng, mái tóc dài xoăn sóng, cơ thể thon gầy xinh đẹp.
Cô gái như này thường không được các cô gái khác yêu thích, bởi vì khi ra ngoài, đa số cánh đàn ông đều sẽ vô thức mà chú ý tới Trần Chi. Thực ra cô ấy cũng là một cô gái đơn thuần, không hề trưởng thành như bề ngoài của cô ấy, nhưng có lúc sẽ không nghe lời, hơn nữa bạn càng không cho thì cô ấy càng muốn làm.
Thời gian trước Trần Chi và bạn ra ngoài du lịch, trở về thì bệnh nặng một trận, cả ngày nói linh tinh, bác sĩ kê thuốc cũng không có chuyển biến tốt, bác sĩ cũng không còn cách nào, không tìm ra nguồn gốc bị bệnh, Trân Mỹ rất lo lắng, sau đó vô tình nghe thấy người bạn đi du lịch cùng Trần Chi nói, tối hôm đó bọn họ kể truyện ma, mọi người đều rất sợ, Trần Chi lại không sợ, nói rằng có giỏi thì bảo ma tới tìm cô ấy đi, sau đó trở về thì bị bệnh.
Trần Mỹ lại tin những thứ này có tồn tại, còn lên núi cầu một cái vòng tràng hạt cho Trần Chi đeo, nhưng chuyện lạ vẫn xảy ra.
Nhà Trần Chi nuôi một con mèo, tên là Đại Hoàng, hôm đó là một buổi chiều hè, Trần Mỹ tới nhà Trần Chi chơi Trần Chi năm trên thảm lạnh cho mát, lúc đó con mèo kêu một tiếng, dùng móng vuốt khêu Trần Mỹ một cái, Trần Mỹ không để ý lắm, sau đó cứ thấy Trần Chi không có động tĩnh gì, quay đầu lại thì suýt nữa bị doạ chết khiếp.
Trần Chỉ lại trèo lên cửa sổ, làm tư thế muốn nhảy xuống, nhà cô ở tầng 23 lận đấy!
Trần Mỹ bị doạ sợ chạy tới ôm lấy Trần Chỉ, kéo Trần Chi xuống, lúc đó con mèo đang kêu, còn nhạy lên cào Trần Chỉ bị thương, bị Trần Mỹ đuổi đi.
Sau đó Trần Chi sốt cao, tỉnh dậy thì nói với Trần Mỹ, lúc đấy cô ấy có hơi hốt hoảng, sau đó hình như cô ấy có cảm giác như đi ra khỏi thành phố, cảm thấy bầu trời có màu vàng nhạt như lúc có trận bão cát thổi qua vậy, lại nhìn đất cũng là loại đất màu vàng, đất màu vàng nhạt, sau đó cũng không thấy cây cỏ, có chút cảm giác sa sút tinh thần, nhìn thấy một dòng nước lớn, nhỏ hơn con sông một chút, nước cứ chảy róc rách.
Sau đó cô ấy chìm vào dòng nước, cô ấy phát hiện nước này không trong lắm, cảm giác như có cát vàng vậy, lúc đó trong đầu cô ấy bật ra một suy nghĩ, đây không phải là tới Hoàng Hà đấy chứ? Cô ấy cứ mơ hồ mà đi xuống dòng nước, đang muốn đi tiếp, thì bị Trần Mỹ kéo lại.
Trần Mỹ dựa theo lời của Trần Chỉ nói đi hỏi một đại sư của ngôi chùa nào đó, vị đại sư đó nói, Trần chi gặp hoàng thiên, hoàng địa, hoàng thủy, nơi đó không phải là hoàng tuyền sao? May mà kéo được Trần Chỉ lại.
Lúc đó Trần Mỹ bị doạ chảy đầy mồ hôi, đại sư bảo cô ấy trở về xem chiếc vòng tràng hạt mà Trần Chi đeo còn đó không, Trần Mỹ quay lại tìm Trần Chi hỏi chiếc vòng, Trần Chỉ nói lúc đi du lịch đã không thấy tràng hạt đâu rồi.
“Đây là chuyện kì lạ đầu tiên” Trần Mỹ kết thúc ở đây: “Trần Chi dạo này khoẻ lên nhiều rồi, trạng thái cũng ổn, nhưng…con gái tôi…”
Đây là chuyện lạ thứ hai, liên quan tới con gái của Trần Mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT