Cuối cùng Viên Dạ Trì chìa tay ra đón lấy Tú Ảnh từ tay ông Võ, bàn tay mọi hôm gân guốc luôn giữ chặt ức hiếp Tú Ảnh giờ đây lại nâng niu một cách nhẹ nhàng. Cả hai đứng trên bục, đối diện ánh mắt với nhau, không biết Viên Dạ Trì có tập trung nghe lời chúc hay không, còn Tú Ảnh, hai bên tai cô hoàn toàn không để ý xung quanh, chỉ một mối tập trung duy nhất về phía nam nhân trước mặt. Khuôn mặt nữ nhân nhỏ nhắn, đường nét vốn đã thanh tú nên makeup nhẹ nhàng cũng đã đủ tô điểm cho nhan sắc này. Đám cưới diễn ra suôn sẻ, ban nãy là những nghi lễ nghiêm túc, phải chấp hành thì giờ đây đến tiệc ăn uống, Tú Ảnh và Viên Dạ Trì như thoát ra khỏi lớp quần áo bó sát ngột ngạt. Chiếc váy dâu của Tú Ảnh cởi một lớp quan eo ra là sẽ bỏ được phần dưới bồng bềnh nặng trịch, bên trong là lớp váy mỏng bó sát hông thuận tiện di chuyển hơn. Viên Dạ Trì cởi bỏ chiếc áo vest khoác bên ngoài, cởi luôn chiếc nơ trên cổ, thuận tiện bung một cúc áo ra, thế mới đúng chất Dạ Trì hàng ngày, trông có vẻ ngông nghênh như thường. Cả hai nhanh chóng đi mời rượu và nhận lấy lời chúc phúc của từng bàn ăn quan khách. Bàn bố mẹ hai bên gia đình và Chu Toàn, Hàm Dương ngồi quây lại, thấy hai người đến liền vui vẻ cụng ly. Sau đám cưới hôm nay, tất cả sẽ cùng chuyển tới Thụy Điển. Chu Toàn là cấp dưới luôn đi theo Viên Dạ Trì, Hàm Dương ở đây cũng không thân thiết với ai hay có họ hàng gì nên sau khi bàn tính cũng sang cùng. Vậy là bố mẹ, gia đình, bạn bè, tất cả đều ở bên Tú Ảnh. Điều này nghĩ đến tương lai trước mắt đã khiến cô vui sướng vô cùng

3 ngày sau...

Đám cưới đã diễn ra xong xuôi trong đúng ngày hôm đó, ông bà Viên và bố mẹ cô tối hôm đó cũng bay sang Thụy Điển trước. Tú Ảnh cùng Dạ Trì cần chuẩn bị nốt đồ đạc nên sang muộn hơn, cô khệ nệ bê nốt ít đồ ra sau cốp rồi đứng dựa vào xe nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn xung quanh khuôn viên một lượt, nhớ lại hồi mới quen Viên Dạ Trì là trong bệnh viện cho tới nay cũng đã khoảng 3 năm, bao sự việc xảy ra, từ thù ghét lại thành tình cảm trai gái. Tú Ảnh ngẫm lại bỗng cười phì vài chuyện, Viên Dạ Trì đi tới, nhanh hỏi:

- Ảnh Ảnh, cười gì thế?

Cô nhanh chóng nghiêm mình lại, đáp:

- Không, em nghĩ linh tinh thôi. Anh chuẩn bị xong chưa?

Viên Dạ Trì quay lại ngắm nhìn rồi gật gù:

- Ừ, xong rồi, chúng ta đi

Căn biệt phủ sẽ để nguyên đây, một tuần sẽ có tốp người tới lau dọn vệ sinh một lần, bên trong nội thất không còn gì, mấy món đồ trang trí cũng đã dọn dẹp sạch. Viên Dạ Trì ôm lấy nữ nhân trước mặt, thủ thỉ:

- Ảnh Ảnh, sau hôm nay ta sẽ có cuộc sống mới, một cuộc sống hai ta đã từng ấp ủ rất lâu trước đây

Sau cùng cả hai nhanh lái xe tới sân bay, lúc đi ngang qua trường Đại học trước đây Tú Ảnh từng giảng dạy, cô ngoái lại nhìn lúc lâu, bao kỉ niệm ùa về, có chút tiếc nuối vì Tú Ảnh còn từng nghĩ sẽ gắn bó, dạy học cho sinh viên nơi đây tới tận già, sau đó sẽ đào tạo tiếp các giảng viên kế nghiệp, như giáo sư Châu từng chỉ bảo tận tình cho cô

Tới sân bay...

Chu Toàn và Hàm Dương đứng ở sảnh chờ, thấy hai người họ tới thì ngay tức khắc chạy ra phụ giúp bê đồ, bốn người sẽ bay cùng một chuyến sang Thụy Điển, thủ tục an ninh kiểm tra một lúc rồi xong. Mọi thứ cứ lần lượt trôi qua, thời gian cũng thật nhanh, mới đó mà Tú Ảnh đã sắp sửa sang định cư nước ngoài. Chuyến bay dài, nữ nhân ngồi ngay sát cửa sổ, ngắm nhìn từng áng mây trôi ngang tầm mắt, ngón tay mân mê sờ lên chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, khẽ cười nhẹ

1 năm sau...

Tú Ảnh hiện đang giảng dạy ngành ngôn ngữ tại Đại học Stockholm, từ lúc mới sang đây và 2 tuần sau cô đã hoàn thành thủ tục xin giảng dạy tại trường. Các giảng viên nơi đây đều trạc tuổi cô, sinh viên cũng rất năng động và trẻ trung, môi trường rất tốt để phát triển. Tuy vậy, thời gian này cô đang nghỉ phép vì chiếc bụng bầu đang lớn dần, đi làm tại trường được 5 tháng thì Tú Ảnh lúc đó cũng bầu được 3 tháng. Giờ đây đã tới tháng thứ 9 của thai kì, cơ thể Tú Ảnh du chuyển nặng nhọc, siêu âm là một bé trai, hôm nay cô định tới khám và để bác sĩ xem lại ngày dự tính đẻ. Dạ Trì đang ở tập đoàn, sáng nay hắn nằng nặc đòi nghỉ để đưa nữ nhân tới nhưng mấy lần trước đưa cô tới, Tú Ảnh chưa kịp hỏi gì mà hắn còn sốt sắng hơn cả cô, hỏi bác sĩ liên tục rồi một lúc ngừng nghỉ lại hỏi nên lần này cô quyết định đi cùng bà Viên và mẹ mình, chị Hàm Dương từ sớm cũng tới giúp chở đi

Tại bệnh viện thành phố...

Sao hôm nay cơ thể cô thấy lạ lạ, có vẻ nặng trịch bụng dưới hơn mọi hôm, cảm giác nao nao người vô cùng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play