Kết thúc bữa ăn, Tú Ảnh nhanh chạy xe phóng về nhà ông bà Võ. Viên Dạ Trì nhìn từ trên cao hướng mắt theo chiếc xe oto của cô, ánh mắt thâm tình lạ thường, quay bảo Chu Toàn- tâm phúc của mình:
- Cử người đến đó xem xét tình hình
Chu Toàn gật đầu tuân lệnh, người của Viên Dạ Trì liền bám theo đuôi xe Tú Ảnh, còn hắn thì khoan thai về nhà, vốn dĩ trong căn nhà ông bà Võ cũng có lắp camera, ghi âm nói chuyện nên nhất cử nhất động đều nắm được
Tú Ảnh về đến cửa, mau chóng chạy vào nhà. Bà Võ thấy cô liền sốt sắng:
- Tú Ảnh, con về rồi
Cô chạy lại chỗ ông bà, ông Võ lại lên cơn tức ngực, đang ngồi nghỉ ngoài ghế sofa, cô hỏi:
- Ba mẹ, ban nãy có còn chuyện gì khác xảy ra không?
Bà Võ thở dài, kể:
- Gọi điện báo cho con xong thì không có vấn đề gì nữa. Nhưng vẫn thấy lo, con nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát không?
Tú Ảnh nghe đến báo cảnh sát liền ngăn mẹ mình lại, giải thích:
- Mẹ à, con nghĩ quanh đây trẻ con nhiều, chúng bày trò trêu chọc, chứ từ xưa ở đây dân trí cao, cũng không có lưu manh biến thái gì, tạm thời chưa nên báo cảnh sát làm gì
Vốn dĩ cô sợ rằng nếu báo cảnh sát sẽ kinh động đến Viên Dạ Trì, mà hắn đã cảnh cáo rằng không được dây dưa tới pháp luật, chỉ đành lấy cớ mà can ngăn bà Võ.
Ở lại với ba mẹ đến đêm muộn, sau cùng kiểm tra chốt cửa cẩn thận rồi Tú Ảnh mới quay về. Trên đường trở về, ánh đèn chiếu rọi vào khuôn mặt cô lộ vẻ mệt mỏi, bỗng chuông điện thoại kêu lên, của Viên Dạ Trì, Tú Ảnh bắt máy đã cọc cằn:
- Nói
Viên Dạ Trì tán thưởng:
- Cô Võ, cô rất biết chấp hành luật chơi: không dây dưa tới cảnh sát
Tú Ảnh cười khẩy, đáp:
- Cảm ơn anh đã khen
Viên Dạ Trì không nhiều lời, nói thẳng:
- Tối mai đúng hẹn 6h30, người của tôi sẽ đón cô Võ dưới chung cư, có một số đồ tôi sẽ gửi trước, cô nhớ chuẩn bị cho bản thân tốt một chút
Nói rồi hắn dứt khoát tắt máy, đầu dây bên kia, Tú Ảnh bắt đầu mông lung về những chuyện sắp tới. Cô nghĩ ngợi về các trường hợp mà Viên Dạ Trì định trả thù, sợ không? Có sợ chứ.
Về đến nhà, cô mệt mỏi ném thí xách sang một bên, bắt đầu nhìn xung quanh căn nhà của mình. Ánh mắt dò xét ngóc ngách thật kĩ, trong nhà có vài món đồ lưu niệm để trên kệ sách, có bình hoa phía góc, đèn đứng,... Rất nhiều món đồ có thể cài camera giấu kín. Tú Ảnh lần mò từng chỗ một, qua từng căn phòng, phòng ngủ, khu bếp, phòng khách,...mỗi nơi đều đã thấy được camera giấu kín. Sơ sơ nhẩm lại là khoảng 12 chiếc, chúng chỉ nhỏ bằng móng ngón tay út nhưng được cất giấu rất tinh vi. Tú Ảnh chỉ để xác nhận vị trí, hoàn toàn không có ý định gỡ bỏ ra.
Xong xuôi cô đi vào phòng tắm, nước ấm xả xối từ đỉnh đầu xuống sàn, Tú Ảnh đứng trong đó một lúc lâu. Đến lúc đi ra cũng không quá e ngại, vốn dĩ cơ thể cũng đã bị lộ liễu hoàn toàn, thành ra cô chuyển sang trạng thái bất cần, không buồn quấn khăn tắm, lau khô sạch người rồi cứ thể ra tủ mới tìm quần áo mặc.
Phía bên Viên Dạ Trì, đúng là hắn lại đang trước màn hình camera, lặng lẽ quan sát mọi hoạt động của Tú Ảnh. Lần này cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn bỏng mắt, nhìn chân thật đường nét cơ thể phụ nữ, lại không mảnh vải che thân, dĩ nhiên bản năng đàn ông trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn vớ lấy điện thoại, tiếp tục gọi cho Tú Ảnh. Duy là lần này cô không những không bắt máy, còn ngang nhiên đi ra đứng trước camera, bày ra vẻ mặt ủy khuất, nói:
- Tôi đang mặc quần áo, đừng gọi làm phiền
Viên Dạ Trì nghe xong liền điên tiết tắt màn hình, ném mạnh điều khiển xuống sàn, sau cùng gọi Chu Toàn chở đến Xuân Hồng Mộng- một tụ điểm ăn chơi đầy đủ các hình thức như khách sạn, nhà hàng sang trọng, bar, sàn nhảy, chơi nhạc, sòng bài... Chi phí cũng không là rẻ, dĩ nhiên không phải nơi để người bình thường đến mà chuyên cho các ông lớn trên thương trường, các chủ tịch tập đoàn hay người làm trong cục, bộ Chính phủ. Chủ trì nơi này là Liên Thy, thấy xe của Dạ Trì đến liền nghênh đón, ngọt sớt:
- Chào ngài Viên. Vinh hạnh quá, lại được đón tiếp ngài
Viên Dạ Trì nói thẳng:
- Chọn người đưa lên phòng S101
Nói rồi liền một mạch bỏ đi, còn lại Chu Toàn và Liên Thy đứng đó
Viên Dạ Trì tắm rửa qua một lúc, bước ra đã thấy có một cô gái ngồi trên giường, hắn nhanh lao lại như con hổ đói, cắn xé con mồi, thỏa mãn bản thân. Giải quyết xong đã là 1 giờ sáng, coi như giảm được bức bối trong lòng, lại trở về căn biệt thự của mình.
Truyện Đông Phương... Chiều hôm sau...
Tú Ảnh hôm nay có 1 tiết thực tập ở trường cấp ba rồi lại 1 tiết ở đại học là xong. Cô đi về chung cư đã thấy có túi đồ đặt trước cửa, kèm người gửi là Viên Dạ Trì. Lòng hơi nóng lên, nhanh vào nhà chuẩn bị. 6h30 mới có người tới đón thì cô còn 2 tiếng nữa
Tắm rửa sạch sẽ, Tú Ảnh xịt thêm chút nước hoa, dặm tí phấn cho tươi, vốn dĩ bình thường sẽ không cầu kì như vậy nhưng trong lời nhắn Viên Dạ Trì đã nhắc rõ phải làm vậy. Cô mặc lên người bôn váy hắn gửi, màu đỏ tươi đằm thắm, chiếc váy vắt qua cổ, lộ toàn bộ phần lưng trắng ngần, chân váy xẻ tà khá cao, đùi nhỏ và chân dài thẳng của Tú Ảnh trước nay toàn giấu kĩ sau những dáng quần cullots hay quần bò, quần ống rộng suông, giờ mới thấy rõ được các đường nét cơ thể hoàn mỹ như nào. Loay hoay chuẩn bị cũng tới giờ, Tú Ảnh xuống dưới chung cư đã thấy người của Viên Dạ Trì đứng đợi. Lên xe, Chu Toàn đưa cho cô một xấp tài liệu, nói:
- Vị khách tối nay là ngài Phú- làm bên sở Xây dựng và phát triển đầu tư, dự án lần này của ngài Viên cần phải phê duyệt, không biết cô làm cách nào nhưng phải để ngài Phú kí vào tài liệu này. Thời gian là tối nay cho đến trước 12 giờ trưa mai
Tú Ảnh nghe xong cũng choáng đầu, ra là kêu cô đi phục vụ"khách". Tú Ảnh cẩn thận giở xem tài liệu, bắt đầu tính kế