Chu Toàn hơi run run, miệng cười méo xệch:

- Được phục vụ ngài là vinh hạnh của Chu Toàn tôi...cơ bản thì lương lậu không quan trọng..hề hề

Viên Dạ Trì bĩu môi gật gù, sau cùng nâng ly nói lớn:

- Chào mừng Tú Ảnh

Ngay sau đó mọi người cùng đồng loạt hô theo, Tú Ảnh ngại ngùng cụng ly. Bữa tối diễn ra trong không khí khá thoải mái, trước đây Viên Dạ Trì thường đi ăn tiệc bên ngoài, ít khi dùng bữa tại gia. Nếu có thì thường đơn lẻ dùng bữa một mình, người hầu có trách nhiệm nấu đưa lên rồi lui về bếp, Chu Toàn cũng chỉ phụ trách đưa đón Dạ Trì đi đi về về, tới nhà rồi thì cũng hết việc làm. Hồi Dạ Khương còn sống thì đôi lúc qua đây nhưng chủ yếu anh ấy vẫn thích căn nhà nghệ thuật của bản thân hơn, căn nhà gỗ diện tích nhỏ, duy nhất chỗ tiếp khách, khoang bếp, phòng ngủ,..mọi thứ đều nhỏ gọn và xung quanh là các tác phẩm nghệ thuật, căn nhà không bành trướng như của Viên Dạ Trì. Đúng hai anh em thân thiết nhưng tính khí, sở thích lại khác biệt quá lớn. Còn ông bà Viên cũng thi thoảng qua thăm, ông Viên thường qua rồi lên bàn chuyện làm ăn với Dạ Trì trên thư phòng, bà Viên dạo quanh dưới nhà chăm sóc mấy vườn hoa. Đó là theo lời Dạ Trì kể với Tú Ảnh, cô vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, 4 người gia đình nhà Viên đều có không gian riêng, cho thấy một sự tách biệt lớn vì ai cũng có công việc hay mối quan tâm khác. Không như gia đình Tú Ảnh, tất cả sống cùng một căn nhà, lớn dần thì Khuyết Thi và Tú Ảnh có mua căn hộ riêng ở, nhưng hầu như tối nào cũng về nhà ông bà Võ dùng bữa.

Tối đó...

Tú Ảnh tranh thủ lên phòng làm việc, toan ngồi ngay vào bàn soạn giáo án hay chấm bài, cô đi lại chung quanh ngắm nghía, thở dài một hơi hưởng thụ, nhìn nơi này mới có hứng làm việc làm sao, tất cả sách Viên Dạ Trì mua cũng đều liên quan đến chuyên ngành Tú Ảnh dạy, một số sách kĩ năng sống, sách về danh nhân... Tú Ảnh gật gù, đồng ý với sự chu đáo của nam nhân dành cho mình. Dạ Trì lich sự gõ cửa tiến vào, hỏi:

- Em thấy sao? Nếu cách bài trí chưa phù hợp thì báo lại tôi

Nữ nhân lắc đầu, nhàn hạ đáp:

- Không, ổn rổi. Cảm ơn anh

Viên Dạ Trì tiến tới hôn lên trán Tú Ảnh, trầm mặc nói:

- Tôi lên thư phòng, có gì cần gọi tôi

Sau cùng Tú Ảnh bắt đầu ngồi xuống giải quyết nốt xấp bài của sinh viên, ở trường đang mở một cuộc thi thường niên, năm nào cũng ra một chủ đề gì đó rồi để cho sinh viên tuỳ ý sáng tạo bằng các hình thức. Làm việc một hồi lâu cô liếc nhìn lên đồng hồ, đã 9 rưỡi hơn. Tú Ảnh có thói quen sẽ tắm qua trước khi đi ngủ, cô ngắt mọi thiết bị rồi lên thư phòng Viên Dạ Trì, cánh cửa bọc thép kia để hờ hờ, cô kéo chút chút ra rồi nhích người vào. Dạ Trì đang đọc sách, thấy cô liền hỏi han:

- Ảnh Ảnh, em xong việc rồi sao?

Tú Ảnh ậm ừ:

- Tương đối rồi.. À đồ ngủ anh để đâu nhỉ? Dưới kia nhiều tủ quá mà em mở không thấy đồ ngủ đâu. Em định đi tắm qua rồi ngủ

Dạ Trì mau đáp:

- Vậy tắm đi, giờ tôi xuống lấy cho

Toan rời đi Dạ Trì liền kéo cô lại, hắn nham hiểm ôm chặt eo nữ nhân, một tay đưa xuống bóp vào trái đào mọng, cà rỡn:

- À quên, hay để tôi tắm giúp luôn

Tú Ảnh đen kịt mặt lại, huých vào đùi hắn, nói lớn:

- Tên biến thái..tốt nhất là anh đừng giở trò gì...

Xong xuôi cô cuống chân chạy ra khỏi thư phòng, bên tai vẫn văng vẳng lên tiếng cười và châm chọc của nam nhân:

- Haha..biến thái cũng chỉ với mỗi em..

20 phút sau...

Tú Ảnh thoải mái ra ngoài, nhìn thấy bộ đồ ngủ sẵn trên giường thì tiến tới mặc, là váy ngủ. Tú Ảnh hơi ái ngại vì trước giờ cô thường mặc quần áo cộc, hiếm khi mặc váy ngủ. Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc tại đó, Tú Ảnh mặc lên mới thấy chiếc váy này quá ư là...thiếu vải. Dạng váy hai dây, ngắn cũn, phần lưng lại trễ xuống giữa, chất satin bóng mềm, nhìn chiếc váy thấy không an toàn chút nào, tưởng như ngồi nhún vai là dây váy tuồn tuột xuống, mặc cũng không ôm người. Tú Ảnh nhìn mình trong gương phóng túng, biết ngay Viên Dạ Trì cũng không bao giờ tốt đẹp gì khi cô nhờ vả mà, hắn chỉ chăm chăm cơ hội để mồi cô mà thôi.

Nén lại cơn tức giận, cô đi ra hàng tủ trải dài, mở xem từng khoang một, chỉ có đồ công sở, váy đi tiệc, đồ thể thao, sơ mi, đồng phục trường,.. Một khoang tủ trải dài hắn chuẩn bị cho cô mà đồ ngủ lại không có, vả lại Tú Ảnh cũng có đồ ngủ của mình mà lại không thấy treo ở đây. Ngay tức khắc cô lại mất công lên thư phòng, Dạ Trì nhìn cô bỗng cười cười đểu giả, khen:

- Đẹp lắm

Tú Ảnh đỏ mặt, tra hỏi:

- Dạ Trì, không còn món nào kín đáo hơn sao?

Hắn tiến gần tới chỗ cô, ánh mắt hau háu như thấy miếng mồi ngon, trầm mặc:

- Tôi muốn em không mặc gì chứ chiếc váy này vẫn vướng mắt lắm

Tú Ảnh nhìn điệu bộ của Dạ Trì thì liền thấy lạnh lưng, biết chuyện không hay rồi, cô mặc như này khác gì khiêu gợi hắn đâu chứ. Tú Ảnh toan chạy ra phía cửa đã bị hắn kéo giật lại ôm chặt, một mực thả cô xuống sofa bên cạnh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play