Bỗng Tú Ảnh khẽ giật mình, cô không bao giờ quên lão Phú- 1 tên quan chức lắm tiền nhiều của, cái mặt phúng phính mỡ và lúc nào cũng đỏ au, ánh mắt khi nhin vào người phụ nữ nào cũng ẩn chứa những thứ bệnh hoạn. Lão có một người vợ ở nhà và vô số tình nhân bên ngoài, nhắc đến tình nhân là nhớ đến Hàm Dương, người chị đã giúp cô đêm hôm ấy. Mà giờ không thấy Hàm Dương đâu, bên cạnh lão là hai cô tiếp viên mới đang yểu điệu đỡ lão đi đâu đó. Tú Ảnh hơi lẩn tránh, cố tình quay mặt sang bắt chuyện với Tịnh Nhiên, đi qua lão Phú cô len lén mắt nhìn lại, thầm mong lão không nhận ra mình. Lão ta biến thái và có tính chiếm đoạt cao, nghe bảo bất cứ người phụ nữ nào lão muốn là đều có được, thường chỉ là mấy ả tiếp viên hay các chân dài nào muốn giao dịch bằng tiền, lợi dụng lão để kiếm trác cho bản thân chút vốn.
Cúc Giai thấy cô hơi mất tập trung bèn hỏi:
- Tú Ảnh, cô nhìn gì thế?
Tú Ảnh tập trung lại, vờ nói:
- Không có gì, nãy tưởng người quen nhưng hóa ra tôi nhìn nhầm
Trong lòng Tú Ảnh hơi nóng lên, nghĩ lại tối hôm đó, trong phòng bao ánh đèn cũng nhập nhằng, lão còn ngà ngà say, mong rằng không nhớ khuôn mặt cô như nào. Cả ba người tiếp tục hàn huyên trên dãy hành lang dài, nói đủ thứ chuyện trên đời, có vẻ khá hợp tính và nhiều chuyện muốn chia sẻ, nhất là Cúc Giai và Tịnh Nhiên, cả hai tò mò về Tú Ảnh, về công việc của cô và quá trình quen Viên Dạ Trì, Tú Ảnh nhanh trí biện ra vài lí do.
Lão Phú đi được một đoạn, miệng cười hề hà phả ra thứ rượu nồng nàn châm chọc hai cô tiếp viên bên cạnh, bỗng một khoảnh khắc vụt qua, lão quay đầu lại nhìn theo bóng lưng Tú Ảnh, miệng giật giật lên cười điều gì đó rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Tối muộn...
Tất cả chào tạm biệt nhau rồi đi theo lối khác nhau trở về. Tú Ảnh ngồi trên xe hơi gật gù, ngáp ngắn ngáp dài. Viên Dạ Trì hạ cánh cửa chắn trong xe xuống, để hai người có khoảng riêng tư rồi kéo Tú Ảnh dựa vào lòng, thủ thỉ:
- Nay em nói chuyện gì với Cúc Giai và Tịnh Nhiên? Trông có vẻ ba người hoà hợp khá nhanh...
Tú Ảnh đáp:
- Chuyện phiếm thôi, họ rất dễ gần
Viên Dạ Trì ừm nhẹ rồi quay ra cởi chiếc vòng trên cổ Tú Ảnh, cẩn thận cho vào hộp trang sức rồi cất gọn vào túi xách cho nữ nhân. Tú Ảnh thắc mắc:
- Anh khônng cẩn thận thế, em đâu phải dễ làm hỏng đồ. Tí nữa về cởi ra cất cũng được..
Dạ Trì mỉm môi, nhẹ nhàng nói:
- Không phải sợ em làm hỏng đồ, mà sợ tí nữa tôi lại không chịu nổi mà vô tình tác động đến nó
Câu nói ẩn ý khiến cô hoàn toàn mơ hồ, mặc kệ mà dựa vào hắn nghỉ tí, nãy uống chút rượu cũng khiến cô hơi cồn cào bụng, lại ngửi kha khá mùi thuốc lá, tuy không nồng nhưng trong Xuân Hồng Mộng lại phảng phất kết hợp với điều hoà thành ra khá bí và khói thuốc quyện lại khiến Tú Ảnh cực kì choáng đầu.
Về đến nhà Dạ Trì, Tú Ảnh lười nhác đi lên phòng, uống một ngụm nước đầy, ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi cũng tỉnh táo hơn. Còn Viên Dạ Trì đứng dựa bên tường, chăm chăm nhìn cô từ nãy, quan sát biểu cảm trên khuôn mặt rồi nói:
- Ngồi nghỉ đi
Hắn tiến lại vòng ra sau cô, đưa bàn tay rắn chắc lên bóp vào hai bờ vai mỏi nhừ của nữ nhân, cẩn thận day day hai bên thái dương. Tú Ảnh hơi bất ngờ, hỏi:
- Sao tự dưng chu đáo vậy?
Dạ Trì nhếch môi, nói nhỏ:
- Lúc nào cũng chu đáo. Bao giờ em thấy đỡ mệt hơn thì bảo tôi
15 phút sau
Công nhận Viên Dạ Trì cũng mát tay, bóp vai mạnh nhưng lại rất thoải mái, hai bên cơ như giãn ra khiến Tú Ảnh nhẹ bẫng. Ngồi nghỉ từ nãy nên cô cũng cảm thấy đỡ hơn rồi, Tú Ảnh vội nói:
- Thôi đủ rồi, em không mệt nữa. Cảm ơn anh
Cô thẳng thừng đứng lên khỏi ghế, đi vào trong phòng ngủ, tay với ra kéo khóa váy, gọi với:
- Dạ Trì, đồ ngủ để thay anh để đâu? Đưa em một b...
Chưa nói xong bỗng Dạ Trí kéo cô giật lại trong lòng, o ép cô trong lòng, nhìn Tú Ảnh với ánh mắt thâm tình, tay khẽ đưa lên nựng má cô. Tú Ảnh bị ôm chặt, cũng trông thấy biểu cảm kia của Dạ Trì thì như linh tính điều không hay, lí nhí:
- Anh sao thế?
Nam nhân không đáp lời nào, trực tiếp đặt xuông môi Tú Ảnh nụ hôn sâu, tay thì vòng ra sau kéo rẹt chiếc khóa váy một cách mạnh bạo. Chẳng mấy chốc Tú Ảnh chỉ còn bộ đồ trong trên người. Hắn đặt cô ngồi trên đùi, trong màn tối ánh mắt hắn sáng hoắc lên nhìn thẳng vào khuôn mặt kiều diễm của Tú Ảnh, bàn tay mân mê khắp các thớ da nõn nà của vật nhỏ. Nhìn ngắm vậy rồi lại ẩn đầu cô lại cưỡng hôn, hoàn toàn thế chủ động, lấp đầy và khuấy đảo trong khoang miệng Tú Ảnh, từ từ kéo hai bên dây áo ngực xuống, cũng vứt bỏ chiếc áo vest gò bó ra khỏi cơ thể mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT