Tú Ảnh dụi mắt mệt mỏi, sau thả lỏng cơ thể nằm yên trong lòng nam nhân, rất nhanh sau đó mà chìm vào giấc ngủ. Viên Dạ Trì thì khác, trong màn đêm tối duy có ánh mắt hắn vẫn sáng rực lên, bàn tay mân mê mái tóc mới gội được sấy khô, mùi thơm phảng phất xung quanh rất lôi cuốn. Môi mỏng khẽ cúi xuống hôn lên đỉnh đầu vật nhỏ, mọi hành động đều hết sức ôn nhu. Tắm táp xong Viên Dạ Trì không hề mặc đồ cho cả hai, cứ thế sấy khô cơ thể rồi cả hai quận chặt nhau đắp chăn trên giường. Máy điều hòa nhiệt độ thấp, cả hai ủ chăn mới tạo cái cảm giác rất sảng khoái làm sao, thật ra cũng chỉ có mình Viên Dạ Trì là đang áp bức cô, ôm chặt như sợ Tú Ảnh đêm sẽ chạy mất

... Sáng hôm sau...

Tú Ảnh theo đúng giờ mà tỉnh dậy, cô cựa mình thật mạnh để thoát khỏi vòng tay nam nhân bên cạnh. Mắt còn mơ màng nhìn lên đồng hồ, hôm nay 8h sẽ có buổi hội thảo tiếp, mà bây giờ đã gần 7 rưỡi. Tú Ảnh giật bắn mình, lấy chiếc áo ba lỗ của Dạ Trì vắt bên ghế, mặc vào như váy xong tức tốc vào vệ sinh cá nhân. Mọi thao tác đều cuống cuồng lên, chuẩn bị sạch sẽ độ 10 phút sau cô ra ngoài, khác với vẻ ngoài mất bình tĩnh của Tú Ảnh thì Viên Dạ Trì lại khá ung dung, hắn thư thái đọc một quyển tạp chí, còn quay ra nhìn cô, cười nói:

- Chào buổi sáng, Tú Ảnh!

Cô không quan tâm, liếc sang đồng hồ đã hơn 7 rưỡi, liền chạy lại hỏi:

- Dạ Trì, quần áo hôm qua của tôi đâu?

Hắn vô sỉ kéo cô vào trong lòng, bỡn cợt:

- Không biết, nhưng em mặc áo ba lỗ lấp ló này là muốn câu dẫn tôi, ha?

Nữ nhân nổi đóa, mạnh mẽ hất hắn ra, gằn:

- Mau lên, tôi sắp trễ giờ

Viên Dạ Trì từ tốn:

- Hôm qua em say rồi nôn mửa lên tôi, nhe nhớp hết cả quần áo rồi. Tôi vừa trong sọt để tí có nhân viên đi giặt

Hắn lại lao vào ôm cô từ phía sau, trầm mặc:

- Tôi sẽ tính sổ tiếp, hôm qua chưa xong

Vừa nói tay hắn vừa len lỏi đưa lên bóp mạnh một bên ng*c vật nhỏ. Tú Ảnh giật thót mình rướn lên, cau có ẩn hắn ra rồi đi đi lại lại, tự hỏi:

- Giờ sao giờ sao...?

Dạ Trì sau cùng lấy lại sự nghiêm túc:

- Hay bảo Chu Toàn đi mua một bộ mới?

Cô mè nheo như trẻ con, ì èo đáp lại:

- Sao kịp được? Đều tại anh

Bỗng chốc cô nảy ra ý nghĩ có phần táo bạo, liền chạy ra mở tủ quần áo của Viên Dạ Trì, lấy ra chiếc áo sơ mi bóng lụa, chiếc quần âu kèm một đai thắt lưng bản to

Tú Ảnh lấy trong túi hai miếng dán ngực, che đi nh* hoa dính chắc lên hai bánh bao mềm. Đi đâu cũng mang dư một chiếc quần lót giấy thì giờ đã đến lúc sử dụng. Chuẩn bị đồ bảo hộ bên trong xong xuôi, cô mặc lên chiếc áo sơ mi bóng lụa, nó có màu xám nên mặc cũng không bị phát hiện là dáng nam. Còn quần âu mặc lên kéo đến cạp rốn, chân quần Tú Ảnh lồng sâu kéo cao lên giống một chiếc quần ống rộng dáng baggy. Sau cùng sẽ cố định chiếc quần lại bằng dây lưng bản to, Tú Ảnh hớn hở nhìn mình trong gương, quay một vòng rồi tấm tắc:

- Rất đẹp

Viên Dạ Trì mò mẫm đi lại, ngờ vực:

- Cái áo đó vừa mắc lại đẹp sang nhất trong tủ đồ, cái thắt lưng là bàn limited, quần âu này đặt may riêng. Ha, em cũng biết chọn đồ quá

Cô tự cao, đáp:

- Con mắt tôi nhìn chuẩn

Tú Ảnh liếc nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa, vẫn kịp tới đó. Tú Ảnh sửa sang một vài thứ vặt vãnh khác, tự tin hơn hẳn. Đang loay hoay một lúc bỗng Dạ Trì gọi ới cô lên:

- Tú Ảnh, quay ra đây

Cô lúi húi chỉnh tóc, sau gật gù:

- Hả?

Đến lúc quay ra là tiếng máy chụp lại, hóa ra là Viên Dạ Trì hắn nổi hứng muốn chụp ảnh vật nhỏ. Cô nhanh chạy lại, vừa xem ảnh vừa dò hỏi:

- Lại ý đồ gì đây? Anh muốn có thêm ảnh tôi làm gì?

Viên Dạ Trì không đáp câu hỏi đó, chỉ thấy trên mặt tươi rói, đánh trống lảng:

- Nhanh đi, tôi bảo Chu Toàn chở em tới nơi đó

Tú Ảnh gật gù xong nhanh chóng rời đi. Viên Dạ Trì sau cùng lâng lâng hệt kẻ si tình, chăm chăm nhìn vào bức ảnh chụp nữ nhân vừa rồi, ngón tay khẽ rờ lên khuôn mặt trong màn hình, môi vô thức cười tươi, trông vẻ mặt hắn bây giờ mới thấy được sự nhẹ nhàng và thư thái

Cả sáng hôm đó xong buổi hội thảo, chiều đến vị Hiệu trưởng cùng Viên Dạ Trì đi gặp mặt bàn về vấn đề đầu tư vốn cho trường. Không biết nội dung cuộc nói chuyện ra sao nhưng vị Hiệu trưởng về đã thông báo trên nhóm chung khen ngợi vị tài phiệt họ Viên kia hết lời, nào là bảo Anh ấy là người trẻ mà rất có đức, chú trọng vào giáo dục; nào là Hiếm thấy có người hào phóng và tốt bụng như ngài Viên... Tú Ảnh đọc tin xong cười khẩy, ngay sau đó cũng nhận điện thoại từ hắn. Cô thở dài bắt máy, hắn đã hỏi:

- Tú Ảnh, nay có mệt không? Hồi chiều tôi có đi gặp Hiệu trưởng, bàn rất nhiều thứ rồi. Em có muốn thay đổi gì không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play