Đám thôn dân lúc này xem như hoàn toàn ngớ người, Thẩm Ngạo Bình là huyết mạch duy nhất còn sống sót của gia đình trưởng thôn, luôn hết sức tận tâm đối với chuyện trong thôn. Biết trong thôn có quỷ quấy phá, nàng trước tiên chạy đôn chạy đáo, liên hệ các vị đạo sĩ đức cao vọng trọng đến trong thôn để bắt quỷ, nhà ai xảy ra chuyện gì nàng đều vươn tay tương trợ...... Người như vậy sao có thể là ác quỷ? Đám thôn dân đều không tin.
Nhưng nếu nàng không phải ác quỷ, nàng chạy làm cái gì?
"Thả ta ra!" Thẩm Ngạo Bình liều mạng giãy dụa, Lưu Đình vóc người nho nhỏ nhưng lại giống như ngọn núi lớn nặng ngàn cân đè ở trên người nàng làm cho nàng không thể động đậy.
Lưu Đình kẹp chặt hai cánh tay nàng, xách cả người nàng lên nói với nhóm thôn dân: "Ác quỷ giao cho các ngươi xử trí, đổi lấy xe của các ngươi, đem xe đến đây."
Nhóm thôn dân có chút hoài nghi, nhưng cũng không quá tin tưởng, hoặc là nói không quá muốn tin tưởng. Bọn họ nhìn về phía Thẩm Ngạo Bình khuôn mặt trắng trẻo lại mềm yếu, như thế nào cũng không cảm thấy nàng là ác quỷ hại chết mấy mạng người trong thôn.
"Chúng ta không tin. Các ngươi đưa ra bằng chứng đi!" Nhóm thôn dân chỉ vào Phó Uyên Di đòi bằng chứng.
"Nàng cũng đã tự bỏ chạy, còn không phải bằng chứng sao?" Phó Uyên Di nói, "Các ngươi ngẫm lại cho kỹ xem, nàng không phải quỷ tại sao nàng phải chạy, các ngươi có chạy sao?".
"Mặc kệ, không tin, chúng ta cần chân tướng, cần bằng chứng!"
Du Hân Niệm cũng hết sức bái phục: "Chân tướng và bằng chứng đều xảy ra trước mặt bọn họ, còn muốn cái gì nữa a?".
Phó Uyên Di mỉm cười nhỏ giọng nói: "Bọn họ không phải cần chân tướng sự thật hay bằng chứng gì cả, bọn họ chỉ muốn trong lòng chính mình tán thành với sự việc đã bị chứng thực, bọn họ chỉ muốn cái 'chân tướng' để cho chính mình được thư thái. Các vị –" Phó Uyên Di nâng cao giọng nói, "Ta nghĩ các ngươi đều đã từng nghe qua một câu, bình sinh không làm chuyện trái lương tâm nửa đêm gõ cửa cũng không sợ, ta rất ngạc nhiên, vì sao các ngươi ngay từ đầu đã nhận định là ác quỷ lấy mạng? Ác quỷ vì sao lại tìm tới các ngươi? Các ngươi đã làm chuyện gì trái với lương tâm sao?".
Phó Uyên Di bỗng chốc đem trọng điểm đảo ngược trở lại đến trong thôn này, sắc mặt của nhóm thôn dân lập tức trở nên rất mất tự nhiên.
Du Hân Niệm nhìn thấy Phó Uyên Di giữa nơi loạn lạc không chút sợ hãi, chẳng lẽ nàng từ sớm đã nhìn thấu được cái gì rồi?
"Hay là, ngươi nói đi?" Ánh mắt Phó Uyên Di chuyển hướng sang khuôn mặt Thẩm Ngạo Bình, nâng nàng lên sân khấu.
Du Hân Niệm biết Phó Uyên Di mặc dù nhìn không thấy vật thể ở Nhân giới, nhưng nàng có thể nhìn thấy quỷ, ánh mắt của nàng hướng đến Thẩm Ngạo Bình chuẩn xác như thế, chứng tỏ Thẩm Ngạo Bình quả thực bị quỷ bám thân, Phó Uyên Di nhìn chính là con quỷ trong thân thể nàng.
Thẩm Ngạo Bình nhìn chằm chằm Phó Uyên Di, Phó Uyên Di chậm rãi nhắc nhở nàng: "Bốn năm trước, tết Đoan Ngọ, ngươi đang làm cái gì?".
Bốn năm trước, tết Đoan Ngọ.
Núi lớn giản dị, thôn dân nghèo khó, tấm lòng nhiệt tình, một đêm đến chết cũng khó quên, tuyết tháng sáu, và nơi viễn phương vĩnh viễn đến không được......
~~~~~~~~~~~
Thành phố G, núi Phúc Minh.
Hai ngày nay cổng chính của Liễu trạch đóng chặt, không tiếp đãi bất kỳ vị khách nào, vốn là dinh thự âm trầm lại càng giống nơi ở của quỷ hơn bao giờ hết.
Ngọc Chi nằm ở trong băng quan ngủ đến mê mệt, thân thể bị Thanh Điền đả thương đang dần dần chuyển biến tốt. Quái lạ chính là nàng trước kia không hề nằm mơ, nhưng hai ngày nay cảnh trong mơ giống như đầm lầy, gần như vây khốn nàng ở bên trong vẫn chưa tỉnh lại được, hoặc giống như trận mưa to, đem nàng gột rửa đến không nhận ra chính mình.
Nàng không biết chuyện xưa trong mộng là của ai, bởi vì nàng chưa bao giờ trải qua cảnh tượng trong mộng đó, thậm chí trong mộng thường xuyên xuất hiện một người cũng diện mạo mơ hồ, nhưng nàng có thể khẳng định, người này nàng đã từng gặp qua.
Mặc dù những giấc mộng chồng chất như núi, nhưng khi nàng tỉnh lại thì toàn bộ đều quên sạch, chỉ còn lại cảm giác căng thẳng sợ hãi đối với cảnh trong mơ.
Ngọc Chi sờ sờ ngực mình, miệng vết thương được Liễu Khôn Nghi tự tay khâu lại giờ đã khép, chỉ lưu lại một vết sẹo nhợt nhạt. Nàng từ trong băng quan gắng sức bò ra, xuyên qua rừng trúc đen, thấy Liễu Khôn Nghi đang ngồi trên tấm đệm cói ở trước nhà, chiếc bình Diêm La phong ấn Lâm Cung được đặt ở bên cạnh, nàng đang nhắm kín hai mắt không hề nhúc nhích, chẳng lẽ là đang ngủ?
Bỗng nhiên từ giữa không trung có mấy đoàn bóng đen bay tới, bóng đen đầu tròn đuôi mảnh, mang theo hai con mắt một cái miệng cực kỳ giống mặt người. Bóng đen "vù vù vù" rơi vào trong tay Liễu Khôn Nghi, biến thành mấy đoàn quỷ khí trôi nổi. Quỷ khí rì rầm rung động, thanh âm trầm bổng theo nhịp, Ngọc Chi nghe không hiểu lắm, nhưng biết là bọn tiểu quỷ này đang nói chuyện cùng Liễu Khôn Nghi.
Liễu Khôn Nghi mở mắt ra, tùy tiện giương tay lên, xua tan quỷ khí, một lần nữa cầm lấy bình Diêm La khẽ nói: "Ngọc Chi."
"Ừ?" Ngọc Chi nhanh chóng tiến tới, Liễu Khôn Nghi nói:
"Con người sau khi luân hồi, hồn cốt và huyết tông của kiếp trước còn có thể lưu giữ được bao lâu?"
Vấn đề này lập tức làm khó nhân viên công vụ lâu năm bình thường không đọc sách không xem báo cũng không làm tốt công việc của mình. Nàng cố hết sức để nhớ lại: "Hình như là...... 12 năm. Đúng vậy, sau 12 năm thì hồn cốt và huyết tông đều sẽ thay đổi, ngoại trừ minh ước trên Tam Sinh Thạch, toàn bộ những thứ khác đều sẽ chuyển tới kiếp này."
Liễu Khôn Nghi gật gật đầu, đứng dậy đi đến rừng trúc đen, mở nắp cỗ băng quan thứ hai trong số năm cỗ đang đóng kín, hái một phiến lá trúc màu đen kẹp giữa hai ngón tay, phất lên mặt người đang nằm trong băng quan. Phiến lá trúc từ đầu ngón tay nàng trước khi chạm vào đôi môi đối phương liền tiêu trừ, biến thành một làn khói xanh bay vào khoảng giữa mũi miệng người nọ.
Ngọc Chi thấy một cô gái tóc đen mái ngang dáng cao từ trong băng quan bước ra, da thịt nàng cũng trắng như tuyết giống như Lưu Đình, trong mắt ẩn chứa sát ý, thân hình cao thẳng, nhìn qua cường tráng mà bí hiểm. Ngọc Chi cũng không dám nhìn nàng lâu, cảm thấy lại liếc nhìn thêm nữa thì sẽ bị nàng quật ngã qua vai sau đó sẽ hứng chịu một trận bạo quyền.
"Cao Kỳ. Ngươi tỉnh rồi?" Liễu Khôn Nghi hỏi.
Cao Kỳ gật đầu, Liễu Khôn Nghi nói: "Xuất phát."
Cao Kỳ đi lấy xe, lúc Liễu Khôn Nghi ngồi vào trong xe Ngọc Chi còn nghĩ phải mở miệng như thế nào để Liễu tiểu thư mang nàng đi cùng, ai ngờ Liễu Khôn Nghi ngồi vào bên trong xe sau đó liếc nhìn nàng một cái, ngược lại có chút ngạc nhiên: "Ngươi đang đợi cái gì vậy? Lên xe."
Ngọc Chi liền phóng như bay tới.
Tác phong làm việc của Liễu Khôn Nghi so với Phó Uyên Di không mấy khác biệt, mọi việc trong lòng đều sớm có chủ ý nhưng lại ngậm miệng không nói, khiến cho người đi theo bên cạnh tâm tình bất ổn. Ngọc Chi cùng Liễu Khôn Nghi vốn không quá quen thuộc, hơn nữa quan hệ giữa Liễu gia và Minh phủ người bên ngoài nhìn không thấu, nói thật, Ngọc Chi thực sự hơi sợ nàng.
Sau khi ngồi vào trong xe Liễu Khôn Nghi liền giống như ngồi thiền, không nhúc nhích, Ngọc Chi chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái nữa...... Bầu không khí thật cứng ngắc. Cao Kỳ từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn nàng một cái, nhíu mày, giống như cảm thấy nàng có chút phiền.
Ngọc Chi hắng cổ họng, hỏi: "Liễu tiểu thư, ngươi đây là muốn đi đâu vậy?".
Liễu Khôn Nghi mở mắt ra, trên gương mặt hiện lên ý tứ "Không ngờ" thấp thoáng, cầm bình Diêm La giơ lên, nói: "Dĩ nhiên là đem cái vật này mở ra."
Ngọc Chi thấy rõ ràng, phía sau ý tứ "Không ngờ" kia của Liễu Khôn Nghi chính là "Không ngờ nhân viên công vụ Minh phủ lại có chỉ số thông minh quá thấp"......
"Vậy Liễu tiểu thư là muốn đi tìm Thanh Điền? Lấy máu của hắn để giải trừ phong ấn?"
Liễu Khôn Nghi: "...... Thanh Điền đang ở Phó gia, nơi như thế ta sẽ không đi."
"Vậy......" Ngọc Chi càng nghi hoặc, "Vậy Liễu tiểu thư định làm như thế nào?".
Trên gương mặt Liễu Khôn Nghi lộ ra ý cười như nắm rõ mọi thứ: "Ta tất nhiên có biện pháp."
......
Lâm Trạch Bạch lái xe một đường lao vùn vụt hướng đến thành phố Thượng Hải.
Nàng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cỗ băng quan phía sau, trong lòng rộn rạo, cứ cảm giác là thi thể nằm trong băng quan sẽ đột nhiên bò ra. Lại càng cầu nguyện cho đừng gặp phải chốt cảnh sát kiểm tra, bằng không nàng có mười cái miệng cũng khó mà giải thích tại sao lại chở một khối thi thể chạy điên cuồng như vậy.
Gọi điện thoại cho Phó Uyên Di, nàng vẫn không tiếp, Lâm Trạch Bạch có chút lo lắng, chắc sẽ không gặp phải chuyện gì chứ?
09:12 am, Du Hân Niệm rời khỏi thân thể Vương Phương đã gần mười hai tiếng.
~~~~~~~~~~
Thẩm Ngạo Bình nửa bên mặt dính đầy bùn đất, hàng lông mày nhấc cao, hai mắt chớp cũng không chớp, bỗng nhiên mí mắt của nàng bắt đầu nhấp nháy điên cuồng, vẻ tức giận rõ rệt lấp đầy khuôn mặt nàng. Lưu Đình phát hiện thân thể nàng đang run rẩy, không ngừng vận sức, muốn giãy thoát khỏi sự trói buộc của Lưu Đình. Lưu Đình âm thầm dùng lực, liếc nhìn Phó Uyên Di.
"Hừ hừ hừ......" Thẩm Ngạo Bình đột nhiên nở nụ cười, nàng nhìn về phía nhóm thôn dân ở đây, ánh mắt lần lượt xác nhận khuôn mặt bọn họ.
"Hách Bằng Trình, ngươi già đi rồi." Thẩm Ngạo Bình nói.
Người đàn ông có hai cánh tay to khỏe đứng ở hàng đầu trong đám người bị nàng chỉ đích danh, không rõ tại sao.
"Chị Lưu, đứa nhỏ mà ngươi sinh ra, có điều thật sự không giống cha của nó."
Một thôn phụ đang ôm đứa nhỏ đứng phía sau xem náo nhiệt vẻ mặt lập tức đông cứng, mọi người đều quay đầu nhìn nàng, thôn phụ lập tức lui ra phía sau vài bước, chạy đi mất.
"Xiển Quân, ngươi vẫn cứ luôn đánh vợ, đúng không, đứa bé gái sơ sinh bốn năm trước bị ngươi bóp chết ở sau vườn ngươi còn nhớ rõ chứ?"
Xiển Quân không chút nào hổ thẹn liền vung cái cuốc xuống mặt đất rồi tiến đến, mang theo một niềm kiêu hãnh khi được đề cập tới, ngửa đầu ưỡn ngực nói: "Vậy thì sao hả? Con của chính ta, ta thích giữ thì giữ, thích giết thì giết, còn đến lượt người khác xen vào sao?"
Thẩm Ngạo Bình bật cười lớn: "Xem đi, cái thôn ngu muội này vẫn như trước là loại phẩm chất này. Dã man, lạc hậu, không xứng được gọi là người."
Phó Uyên Di nói: "Ngươi có lập trường gì mà chỉ trích người khác? Thôn dân giết ngươi, ngươi giết thôn dân, ngươi cho là ngươi so với bọn hắn thì giống người hơn sao?".
Thẩm Ngạo Bình đột nhiên gào to, hai mắt đỏ ngầu: "Ngươi thì biết cái gì –! Ngươi căn bản cái gì cũng không biết! Ngươi có biết ta là chết như thế nào không! Ngươi biết không biết không biết không!!".
Phó Uyên Di lạnh lùng nhìn nàng.
Dĩ nhiên, nàng không phải Thẩm Ngạo Bình, Thẩm Ngạo Bình là con gái của trưởng thôn, nhưng khi nàng lần đầu tiên đến thôn Hổ Lĩnh này người đầu tiên nhìn thấy chính là Thẩm Ngạo Bình.
Bốn năm trước, Phan Quân Nhã 22 tuổi, đã được nhận vào làm nghiên cứu sinh, nói với ba nàng là mình muốn đi du lịch. Ba nàng biết con gái đặc biệt yêu thích vận động ngoài trời, trượt tuyết, leo núi, dù lượn...... không có cái gì mà nàng không muốn thử trải nghiệm. Ba nàng muốn đi cùng với con gái, nhưng công việc bận quá không bỏ được, Phan Quân Nhã vội nói: "Ta đi một mình là được rồi, ngươi đi theo ta cũng chỉ thêm gánh nặng mà thôi."
Điều kiện gia đình Phan Quân Nhã không tệ, ba nàng trong tay sở hữu hai công ty, một cái đang chuẩn bị đưa lên thị trường chứng khoán. Hắn mua cho con gái một chiếc xe Land Rover mới, để cho nàng chạy đi chơi đây đó. Phan Quân Nhã không thích các thành phố lớn, chỉ thích tìm tới những nơi mà trên bản đồ không có đánh dấu, càng là vùng đất xa xôi nàng lại càng thích tìm tòi nghiên cứu.
Cũng vào một ngày sương mù dày đặc, nàng thật cẩn thận di chuyển trong màn sương, chờ sương mù tan đi một ít, cổng thôn Hổ Lĩnh hiện ra trước mắt nàng, mà Thẩm Ngạo Bình mặc bộ quần áo màu xám tro rách rưới, trên mặt có vài chỗ xanh tím, tràn đầy hoảng sợ mà nhìn nàng.
Phan Quân Nhã nghĩ đến đầu tiên chính là cô gái này bị người ức hiếp, lập tức xuống xe hỏi nàng chuyện gì xảy ra. Thẩm Ngạo Bình hỏi lại nàng có thức ăn hay không. Phan Quân Nhã đi đến phía sau thùng xe lấy ra vài hộp thịt dự trữ, chia cho nàng hai hộp. Nàng không đi, ngồi xổm trên mặt đất ăn ngấu nghiến, ăn đến dính lên cả mặt.
"Chậm một chút, không có ai giành với ngươi đâu."
Thẩm Ngạo Bình sau khi ăn xong thì vứt cái hộp đi, nhanh chân bỏ chạy. Phan Quân Nhã trở lại trong xe đang muốn rời đi, Thẩm Ngạo Bình đã dẫn theo một đám thôn dân chạy tới đây. Phan Quân Nhã có chút sợ hãi, không xuống xe, đột nhiên thấy một đám thôn dân xanh xao vàng vọt đồng loạt quỳ xuống, kêu trời kêu đất làm cho nàng không nói được gì, bọn họ nói rằng bọn họ bị mất mùa, sắp chết đói.
Phan Quân Nhã đem xấp chi phiếu bỏ vào trong túi áo, bước xuống xe. Lập tức có người đứng lên muốn đi tới, Phan Quân Nhã liền bảo hắn lui về sau: "Các ngươi đừng nóng vội, ta cho các ngươi ăn, từng người một đến đây!".
Nhóm thôn dân thành thành thật thật từng người bước tới, Phan Quân Nhã đem toàn bộ mấy hộp thịt kia ra phân phát, nhóm thôn dân lúc này ngồi xổm tại chỗ ăn như hổ đói, Phan Quân Nhã thấy bọn họ cũng đáng thương, liền hỏi Thẩm Ngạo Bình: "Thôn các ngươi thường xuyên như vậy?"
Thẩm Ngạo Bình gật gật đầu nói: "Trên vách núi đá không kiếm được cái gì để ăn."
Phan Quân Nhã đưa mắt nhìn mấy ngôi nhà khảm trên vách đá, hỏi nàng: "Vì sao không dọn đi?".
"Cha ta nói thần thủ hộ thôn không cho dọn đi, dọn đi chính là phản bội thần linh."
"Cha ngươi là ai?"
Thẩm Ngạo Bình chỉ vào một ông lão gầy nhom đang ngồi trong góc liếm sạch sẽ cái hộp: "Đó, cha ta, hắn là trưởng thôn."
Phan Quân Nhã: "......"
Phan Quân Nhã phân phát xong xuôi, lại phân phát tiếp mấy hộp mì ăn liền. Vừa rồi thôn dân ăn xong hộp thịt lại đem mì ăn liền giấu ở trong quần áo, tiến đến chỗ nàng hỏi thêm thức ăn.
Phan Quân Nhã nói nàng hết thức ăn rồi, ngày mai lại đến.
Phan Quân Nhã chạy hơn 100km, đến thị trấn nhỏ ở lân cận mua hai thùng đồ hộp, ba thùng mì ăn liền và 20 ký gạo, 10 ký thịt heo, 10 ký thịt bò cùng với một ít cá đông lạnh, chất đầy cả một xe, trở lại thôn Hổ Lĩnh.
Phan Quân Nhã vừa đến, nhóm thôn dân liền rối rít ào tới giật mở cửa xe tranh giành. Phan Quân Nhã ở một bên hô hào như thế nào cũng vô dụng, còn bị người nào đó đẩy ngã.
Phan Quân Nhã từ dưới mặt đất đứng lên, phát hiện có một đứa trẻ chui vào trong xe nàng, ngồi ở ghế điều khiển hưng phấn la hét, túm lấy tay lái dùng sức bẻ, Phan Quân Nhã liền kéo nó xuống, ôm vào trong ngực hỏi là con nhà ai. Nhóm thôn dân ôm thức ăn bỏ chạy, không ai đến nhận đứa nhỏ, Phan Quân Nhã có chút mờ mịt.
Phan Quân Nhã tổng cộng đến đây bốn lần, lần nào đến thức ăn cũng bị cướp sạch không còn sót lại chút gì.
Có một người phụ nữ có đứa con nhỏ vừa mới chết mà mọi người đều gọi nàng là thím Cúc, thím Cúc thân thể yếu ớt, lần nào cũng giành không được thức ăn, Phan Quân Nhã tội nghiệp bà ấy, cố ý chừa lại một ít lén đưa cho bà ấy.
Thím Cúc cảm kích, hỏi nàng lần sau khi nào thì đến nữa, Phan Quân Nhã nói sẽ không đến nữa.
Thím Cúc kinh ngạc: "Không đến nữa? Ngươi muốn đi đâu?".
Phan Quân Nhã nói: "Ta vốn dĩ là đi du lịch, đi ngang qua thôn các ngươi mà thôi, đã trễ hết mấy ngày rồi, ta phải tranh thủ thời gian."
Thím Cúc không nói gì nữa, ôm thức ăn mà hồn bay phách lạc.
Cuộc nói chuyện giữa các nàng bị trưởng thôn nghe thấy, trưởng thôn vỗ vỗ vài người kéo đến trong rừng cây thầm thì hồi lâu, rồi trở lại nói với Phan Quân Nhã: "Cô gái, thôn chúng ta may mà có ngươi mới có thể bảo trụ được, chúng ta nghèo khổ, không có cái gì để làm lễ vật đưa cho ngươi."
Phan Quân Nhã cười nói: "Không cần đưa cho ta gì cả, ngươi mang theo người trong thôn cùng nhau suy ngẫm xem làm sao trồng trọt để có thể nuôi sống chính mình, dọn đi ra ngoài là được."
Trưởng thôn cười hà hà, nói với nàng: "Sáng nay ta cùng con trai đi săn thú trên ngọn núi, săn được mấy con thỏ mập mạp. Trong thôn cũng không có đồ vật gì tặng cho ngươi, tối nay ngươi ở lại trong thôn ăn một bữa cơm đạm bạc đi! Nướng thỏ cho ngươi ăn, con ta nướng thỏ ăn ngon lắm."
"Không được, ta có việc phải đi rồi."
"Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, không làm lỡ chuyện đâu!" Trưởng thôn ném một ánh mắt về phía con gái hắn, Thẩm Ngạo Bình lập tức bước tới nói, "Đúng vậy chị Phan, cùng nhau ăn một bữa cơm, người trong thôn chúng ta đều rất cảm kích ngươi mà!".
Một đám người đều lên tiếng thuyết phục, Phan Quân Nhã cũng không thể cự tuyệt được nữa, có điều nàng sẽ không ở lại tới tối, liền nói, vậy cùng nhau ăn bữa cơm trưa đi.
Phan Quân Nhã lớn lên ở nơi thành thị, mọi người xung quanh đều là những người được tiếp thu nền giáo dục hiện đại, nàng làm sao có thể ngờ được trên thế giới này lại còn có một đám người tà ác đến như vậy, những kẻ tà ác cực điểm còn tồn tại, mà vận mệnh của nàng trái lại sẽ thay đổi đến nghiêng trời lệch đất như thế.
Lúc ăn cơm tất cả mọi người trong thôn đều có mặt, trưởng thôn đi qua kính rượu Phan Quân Nhã, Phan Quân Nhã khước từ nói nàng không uống. Cả một đám thôn dân cùng nhau uống rượu giống như không muốn sống nữa, tất cả đều say mèm.
Thẩm Ngạo Bình vẫn ngồi ở bên cạnh Phan Quân Nhã, lôi kéo tay nàng, giống như chị em ruột liên tục trò chuyện với nàng. Phan Quân Nhã mấy lần muốn rời đi đều đi không được.
Trưởng thôn kéo con trai của hắn tới, vỗ vỗ cái đầu chỉ thấy toàn mỡ của hắn và nói với Phan Quân Nhã: "Con trai ta bộ dạng không tệ chứ?".
Phan Quân Nhã nhìn con trai hắn, đứa con cười, toàn bộ hàm răng đều là màu đen. Phan Quân Nhã ngửi được mùi khó chịu trên người hắn, gượng gạo cười cười, không nói gì. Trưởng thôn nói trong cả thôn này chỉ có con hắn là bộ dạng tốt nhất, mạnh mẽ, có thể chịu khổ, cũng sẽ đối xử tốt với vợ.
Thẩm Ngạo Bình nhìn chằm chằm vào Phan Quân Nhã mà cười, cười đến trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi.
"Hay là ngươi gả cho anh trai ta đi, ta thấy hai người các ngươi rất xứng đôi!" Thẩm Ngạo Bình lôi kéo nàng nói, những lời này triệt để khiến Phan Quân Nhã sợ hãi, nàng lắc đầu, đưa ra một lời nói dối:
"Đừng nói đùa, ta đã kết hôn rồi."
Hai mắt của trưởng thôn tựa như hai ngọn đuốc: "Đứa nhỏ này ngươi đừng gạt người, người thành phố các ngươi sau khi kết hôn đều đeo nhẫn trên tay, ngươi không có kết hôn. Phụ nữ kết hôn rồi sao lại không ở trong nhà, còn chạy ra bên ngoài?".
Thẩm Ngạo Bình một tay nắm lấy tay nàng, một tay vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng: "Ai nha cho dù kết hôn cũng không sao, ly hôn thôi, thời đại bây giờ người thành phố các ngươi ly hôn cũng không hiếm mà? Người mà ngươi đã kết hôn ta thấy chắc cũng không to khỏe bằng anh trai ta. Thực thích hợp, càng nhìn càng thấy thích hợp, ngươi gả vào Thẩm gia chúng ta cũng sẽ không chịu thiệt, cả nhà chúng ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt." Thẩm Ngạo Bình kề sát vào tai nàng nói, "Phương diện kia của anh trai ta, lợi hại lắm nha, ha ha ha......"
Phan Quân Nhã bỗng khẽ đẩy nàng ra đứng lên, trưởng thôn và con trai hắn lập tức ngăn nàng lại: "Muốn đi đâu đấy?".
Phan Quân Nhã nhìn thấy cả một đám thôn dân uống say đến mặt đỏ bừng, nghe thấy động tĩnh tất cả đều nhìn về hướng này, ánh mắt bọn họ nhìn nàng giống hệt như đang nhìn miếng ăn.
Nàng nghĩ thầm, nguy rồi, cứ tưởng giữa ban ngày ban mặt thì sẽ không có chuyện gì, không ngờ người trong thôn này lại có thể ghê tởm như vậy. Nhưng nàng không thể dùng biện pháp cứng rắn được, liền thả lỏng ngữ khí cười nói: "Bụng ta không thoải mái, muốn đi nhà vệ sinh."
Trưởng thôn nói: "Ta dẫn ngươi đi."
"Ngươi? Như vậy không tiện lắm đâu."
Thẩm Ngạo Bình nói: "Để ta."