Du Hân Niệm bước tới nâng mẹ Khương dậy: "Ngươi không sao chứ?".

Mẹ Khương đờ đẫn toàn thân xụi lơ, hồi lâu vẫn không nói nên lời. Du Hân Niệm và Lâm Trạch Bạch cùng nhau đỡ bà đến ngồi trên ghế sofa.

Phó Uyên Di cầm viên thủy tinh cầu đang giam cầm hồn phách của Khương Cầm và nói: "Người sống bị ác quỷ chiếm lấy thân thể cho dù chỉ trong chốc lát cũng bị tiêu hao lượng lớn dương khí, bồi dưỡng mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể khôi phục lại hoàn toàn. Vị thái thái này tuổi tác không nhỏ, chỉ sợ lại càng mệt nhọc quá sức."

Lâm Cung nhìn hồn phách Khương Cầm ở bên trong thủy tinh cầu không ngừng giãy dụa mà nói: "Nàng vậy mà lại có thể nương bám vào thân thể của mẹ mình, e rằng không phải bởi vì suy sụp theo tiềm thức trở về, mà là muốn tiếp tục mượn thân thể mẹ nàng để báo thù."

Lâm Trạch Bạch phẫn nộ nói: "Thật sự là không có lương tâm, mẹ mình mà cũng không buông tha."

Lâm Cung cười lạnh: "Ác quỷ chính là ác quỷ, lương tâm ở đâu ra."

Mẹ Khương sau khi hồi tỉnh liền phản ứng mạnh, đẩy cánh tay đang đỡ mình của Du Hân Niệm ra: "Các ngươi rốt cuộc là ai?! Ta là tự nguyện! Chuyện của ta và con gái ta có liên quan gì đến các ngươi! Mau đem con gái ta trả lại cho ta!". Mẹ Khương đột nhiên xông lên, Lâm Trạch Bạch liền ngăn bà lại:

"Ngươi điên rồi a, không phải chúng ta đến giúp ngươi, cái mạng của ngươi cũng đã mất rồi!"

"Ai muốn các ngươi giúp! Ta mở lời sao? Các ngươi thì biết cái quỷ gì! Đừng xen vào chuyện của người khác!"

"Hơ, lão thái thái ngươi sao lại không biết phân biệt tốt xấu vậy chứ? Chúng ta cứu ngươi......"

"Được rồi." Phó Uyên Di nói chen vào, "Ngươi có tự nguyện để cho ác quỷ mượn thân hay không cũng không liên quan gì đến chúng ta. Ta cũng không phải vì cứu ngươi, ta chỉ là muốn bắt quỷ. Đi thôi."

"Không được đi! Đem con gái ta trả lại cho ta!" Mẹ Khương liều mạng túm lấy tay áo Phó Uyên Di muốn đoạt lấy thủy tinh cầu. Du Hân Niệm có chút lo lắng, vị thần côn này nếu động thủ, lão bà hồ đồ có phải sẽ bị nàng chiên xào hầm nhừ hay không?

Không ngờ là Phó Uyên Di không hề động thủ, mặc cho lão bà lôi kéo, nàng vẫn trụ vững vàng, bất luận bà ấy khóc lóc om sòm như thế nào túm kéo như thế nào, Phó Uyên Di vẫn nắm chặt thủy tinh cầu trong tay, thập phần bình tĩnh.

Mới vừa rồi, mẹ Khương lại một lần nữa gặp được đứa con gái mình ngày nhớ đêm mong. Bà không biết trước mắt mình đây là người hay là quỷ, nhưng khi bà nhìn thấy khuôn mặt đầy rẫy vết sẹo kia, bà cũng không hề sợ hãi, niềm thương nhớ sâu sắc cùng nỗi bi thương đột nhiên ùn ùn kéo đến cuốn lấy bà, cho dù là quỷ cũng được, bà giang hai cánh tay muốn ôm Khương Cầm vào lòng, nhưng làm thế nào cũng không chạm được đối phương.

Bà vô cùng bi thương ôm lấy chính mình ngồi dưới đất, nhìn Khương Cầm mà khóc đến biến dạng khuôn mặt: "Tiểu Cầm...... Ngươi hận ta sao...... Nhiều năm như vậy ta không quên được ngươi...... Là ta hại ngươi, nếu không có ta ngươi sẽ không phải chết, ngươi đến bây giờ vẫn còn hận ta có đúng không......"

Khương Cầm ngồi xổm xuống, tới gần mẹ mình: "Ta là tới để cho ngươi cơ hội bù đắp."

Mẹ Khương kinh ngạc lại xúc động nhìn nàng: "Bù đắp?".

Khương Cầm gật đầu: "Để cho ta dùng thân thể của ngươi, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của ta."

Mẹ Khương không hề do dự cũng không có bất cứ sự phản kháng nào, vào thời khắc Khương Cầm nhập vào thân thể bà, bà thậm chí còn có chút vui vẻ.

Du Hân Niệm thật sự nhìn không nổi thái độ bạo ngược của lão bà này nữa, liền cầm lấy cây dù của Phó Uyên Di, xoắn vặn cánh tay mẹ Khương hất ngược trở ra. Bà kêu đau một tiếng rồi lại lần nữa ngã lên ghế sofa, Du Hân Niệm tức giận nhìn bà và nói:

"Phải, ngài là tự nguyện không ai ngăn cản ngài, nhưng ngươi tốt nhất phải phân biệt rõ quyền tự do của ngươi có gây nguy hại đến người khác hay không!" Du Hân Niệm càng nói càng giận, "Khương Cầm đã trở lại thì sao? Ngươi cũng đã nhìn thấy, trong lòng cũng hiểu được nàng mượn thân thể ngươi để làm cái gì. Báo thù? Vậy ta hỏi một câu, các ngươi có thù gì mà báo? Các ngươi có tư cách để báo thù sao? Từ lúc Khương Cầm nhận tiền của Lưu Khả đem tội danh phóng hỏa đổ lên đầu một người đã chết, nàng cũng đã trở thành cùng một loại người với Lưu Khả rồi, đều là con mẹ nó đám cặn bã lòng dạ hiểm độc! Con gái ngươi là người, con gái người khác không phải là người sao?!".

Mẹ Khương bị nàng nói đến sững sờ, Phó Uyên Di các nàng cũng đứng ở một bên không lên tiếng.

"Thế nhưng...... Ta muốn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của nàng......" Mẹ Khương nói bằng giọng run rẩy.

Du Hân Niệm cười lạnh: "Lại nói tiếp, ta hẳn là nên rất vui sướng nhìn các ngươi hai bên tự chém giết lẫn nhau, Khương Cầm và Lưu Khả ai chết cũng rất thích đáng, cái này gọi là vì dân trừ hại. Chỉ có điều, dì à, ngươi thì thảm hại hơn, ngươi đến cuối cùng cũng chẳng còn lại gì. Ngươi và ba mẹ ta gần bằng tuổi nhau, ta khuyên ngươi một lời thừa thải, cũng là một lời cuối cùng. Năm xưa Khương Cầm vì cái gì lại nhận tiền của Lưu Khả ngươi so với bất cứ ai đều rõ ràng hơn hết. Khuôn mặt của nàng trị không được, cho dù trị được cũng không thể trở lại giống hệt như trước nữa, nàng ngay từ đầu đã biết chính mình không thể nào trở lại trong cộng đồng được nữa. Nàng muốn khoản tiền kia hoàn toàn là vì ngươi, vì để cho ngươi được sống. Nhưng ta cũng sẽ không tha thứ những chuyện nàng đã gây ra, nàng phạm pháp chính là phạm pháp, sai lầm chính là sai lầm. Khương Cầm trước giờ vẫn luôn là một cô gái có trách nhiệm, nàng vì để cho ngươi có một con đường sống mà không ngại phạm sai lầm làm chuyện trái pháp luật, còn ngươi mấy năm nay đã sống trong bơ vơ khổ cực cũng không lựa chọn từ bỏ, nếu ta không đoán sai thì trong lòng của chính ngươi rất rõ ràng, mạng này của ngươi là do Khương Cầm không ngại tất cả đánh đổi được, ngươi không muốn chết, ngươi sợ xuống địa ngục không mặt mũi nào gặp nàng."

Mẹ Khương cả người phát lạnh: "Câm miệng...... Ngươi đang nói bậy bạ gì đó...... Không được nói!".

Du Hân Niệm cũng cảm thấy mệt mỏi, khẽ nhắm mắt lại, rồi lại mở ra: "Khương Cầm đã chết rồi, thứ vừa trở về căn bản cũng không phải con gái của ngươi, nàng chỉ là một con rối bị thù hận lợi dụng, là một con ác quỷ. Nếu như ngươi muốn hi sinh chính mình để cho ác quỷ đạt được ý nguyện thì ngươi cứ việc, sẽ không ai ngăn cản ngươi. Dù sao thì cũng như ngươi đã nói, không liên quan gì đến người khác, mạng của ngươi cũng không phải do người khác cứu về."

Du Hân Niệm nói xong liền nhanh chân rời đi.

Mẹ Khương trở nên suy sụp giống như một cái giẻ lau bị người vứt bỏ, cứng đờ, dơ bẩn, chán chường ngồi thụp trên ghế sofa, lẩm bẩm:

"Nhưng mà nguyện vọng của nàng...... Còn chưa có hoàn thành, nàng nhất định rất hận ta, bằng không thì tại sao lại bỏ rơi ta...... Bỏ lại ta một mình...... Không có nàng, ta sống một mình còn có ý nghĩa gì......"

Phó Uyên Di thoáng dừng lại, rồi xoay người rời đi. Lâm Trạch Bạch lau nước mắt đi theo.

Lâm Cung nhìn sườn mặt trầm lặng của Phó Uyên Di, cũng không nói gì, Lâm Trạch Bạch bước đi, trong lòng không mấy dễ chịu, nhưng nghĩ đến ác quỷ đã bị diệt trừ lập tức có thể lấy được tiền, tâm tình ngay tức khắc rực sáng.

Du Hân Niệm chạy một mạch đến trong tiểu khu, bên trong dạ dày, hoặc có lẽ là tại nơi sâu thẳm trong tâm hồn nàng có một luồng cảm xúc khó chịu không cách nào tiêu tán được cùng với cảm giác buồn nôn ghê tởm vẫn luôn tồn tại ngay trong lòng nàng, hô hấp cũng trở nên khó nhọc. Mà lúc này không biết từ đâu lại có một nỗi bi thống lấp đầy trái tim nàng. Cảm giác khổ sở và đau đớn đang mạnh mẽ khuấy đảo tâm tư nàng, trái tim tựa như bị người ta dùng lực mà đay nghiến, nhức nhối khó chịu nổi.

Hình ảnh những ngày trước đây còn ở chung với ba mẹ không ngừng ùa vào trong đầu nàng, đồng thời lại có một âm thanh đang nói với nàng: Ngươi cuối cùng cũng không trở về được nữa, cho dù ngươi tìm được hung thủ điều tra rõ chân tướng, những thứ ngươi mất đi chung quy cũng đã mất đi, không cách nào tìm trở về được.

Nước mắt che kín khuôn mặt, Du Hân Niệm im lặng khóc nức nở.

Phó Uyên Di đứng ở đằng xa ngắm nhìn bóng dáng nàng, thật lâu sau, leo lên xe.

"Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao? Bệnh của ngươi mới tốt lên được một ít." Lâm Cung hỏi.

Phó Uyên Di không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.

Đêm đó Phó Uyên Di đem hồn phách của Du Hân Niệm ra khỏi thân thể Vương Phương, đưa tay vào bên dưới lớp quần áo của nàng ta mà thám xét, Lâm Cung dĩ nhiên thấy được, nhưng nàng không nói ra. Kể từ hơn mười năm trước quen biết Phó Uyên Di lúc còn là một thiếu nữ, nàng chỉ biết Phó Uyên Di có cất giấu một bí mật, bất kể là người thân thiết đến đâu cũng chưa từng mở miệng nói ra bí mật của mình — đương nhiên, Phó Uyên Di cũng chưa bao giờ có một người nào gọi là thân thiết, nàng từ trước đến nay vẫn luôn độc lai độc vãng, cho dù sống nhờ bên trong thân thể nàng nhưng Lâm Cung cũng chỉ là bạn bè cộng sự, chưa bao giờ đề cập đến cuộc sống riêng của bản thân.

Lâm Cung vẫn cho rằng Phó Uyên Di không hề giống với toàn bộ nhân loại. Nàng chưa từng hồi tưởng quá khứ cũng không hỏi đến tương lai, không mang theo bất cứ hi vọng gì. Bắt quỷ cũng tốt kiếm tiền cũng được, chẳng qua chỉ là trò chơi nhàm chán mà thôi. Nàng tựa như một người đã chết từ lâu.

Thế nhưng từ sau khi Du Hân Niệm xuất hiện, nàng làm việc gì cũng đã bắt đầu có mục đích. Cho dù là vì công việc, Lâm Cung cũng có cảm giác kỳ quái.

"Được rồi, nếu ngươi vẫn kiên quyết muốn tinh lọc." Lâm Cung đem thủy tinh cầu nắm trong tay, Phó Uyên Di cởi găng tay ra đem ngón tay mình cắt một đường, nhỏ máu vào khối cầu.

......


Du Hân Niệm không quay về văn phòng, cũng không quay về khách sạn M, nàng ngồi rất lâu dưới nhà Khương Cầm, nhìn mẹ Khương đang đứng trên sân thượng đã rất lâu.

Mẹ Khương đứng ở trên đó ít nhất cũng ba tiếng đồng hồ rồi, cứ đi sát bờ tường, lung lay vài cái, cũng không nhảy mà lại ngồi xuống.

Du Hân Niệm biết bà ấy không có đủ dũng khí, người thật sự muốn tự sát sẽ không chần chừ, chỉ một lần đầu tiên đã nhảy rồi. Một khi đã chần chừ chính là lòng có vướng bận, không chết được.

Mẹ Khương đứng trong gió lạnh, nhiều lần muốn chấm dứt sinh mệnh, nhưng trong lòng lại có một phần cảm giác hổ thẹn không cách nào tiêu tan được.

Gió thổi "vù" một tiếng đem cánh cửa sân thượng đập mạnh vào tường, phát ra một tiếng vang thật lớn. Mẹ Khương quay đầu lại, trông thấy một cô gái nhỏ mặc váy ngắn đang đi tới.

Giữa trời đông lạnh giá ăn mặc mát mẻ như vậy đúng là hiếm thấy, Mẹ Khương hướng mắt nhìn thật kỹ đối phương, bỗng nhiên cảm thấy bộ trang phục này rất quen thuộc, không phải là đồng phục thời trung học của Khương Cầm đó sao?

"Ngươi......"

Cô gái nhỏ kia vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, ngọt ngào cười: "Mẹ."

Bên cạnh Du Hân Niệm có người ngồi xuống, nàng ngoảnh đầu thì thấy, Phó Uyên Di.

Phó Uyên Di đem mũ áo lông đội lên trên đầu, nhìn không thấy được khuôn mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy lớp lông mịn nơi cổ áo cùng với tóc dài màu đen bay bay.

"Tiểu Cầm?" Mẹ Khương nhìn khuôn mặt nhẵn bóng của Khương Cầm, gần như cảm thấy xa lạ.

Khương Cầm tay vịn lan can đá đá chân, hơi bĩu môi nói: "Biểu cảm gì vậy chứ, lẽ nào đã quên mất bộ dáng trước kia của ta? Đây mới là con gái của ngươi a, mẹ!".

Mẹ Khương nói không nên lời.

"Ta đến để từ biệt ngươi." Khương Cầm hạ thấp giọng nói, "Ta muốn đi luân hồi, ta muốn quên đi mọi thống khổ của đời này."

Mẹ Khương kinh ngạc: "Vậy còn mối thù của ngươi đâu? Oán hận của ngươi đâu? Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho Lưu Khả kia?".

Khương Cầm có chút khổ sở: "Quả thực là ta hận nàng, nhưng những chuyện này cũng đã qua đi, ta tự sát chính là vì không muốn bị thù hận thao túng, không muốn biến thành một người lòng đầy thù hận." Nàng sờ sờ khuôn mặt mình, "Cũng không hi vọng sẽ làm một con quái vật, không muốn liên lụy ngươi......"

"Ngươi đang nói cái gì! Ngươi sao lại liên lụy ta! Ta là mẹ ngươi, ta chiếu cố ngươi cả đời là chuyện hiển nhiên!"

Khương Cầm lắc đầu: "Không có chuyện ai đối tốt với ai là hiển nhiên cả, ngươi đời này đã quá vất vả rồi, ta cũng rất thống khổ. Cứ tiếp tục như vậy chúng ta ai cũng không được hạnh phúc, rời đi là lựa chọn tốt nhất. Ngươi không cần áy náy, cái chết của ta đối với chúng ta mà nói đều là sự giải thoát. Cuộc sống của ngươi có thể bắt đầu lại một lần nữa, quên thù hận đi. Ta đã từng có cơ hội lựa chọn cách thức thỏa đáng để trừng trị Lưu Khả, nhưng ta lại không lựa chọn làm như vậy, mà hiện tại quả thực là không còn tư cách gì để thù hận bất kỳ kẻ nào nữa. Từ lúc ta chấp nhận giao dịch với Lưu Khả, tất cả đều là gieo gió gặt bão." Khương Cầm mỉm cười nói,

"Ta cũng không phải mới sinh ra liền xấu xí. Mẹ, ngươi còn nhớ rõ bộ dáng đẹp nhất của ta chứ? Hãy quên ta của thời điểm vô cùng xấu xí cả trong lẫn ngoài đi, chỉ nhớ kỹ bộ dáng ban đầu của ta thôi, sau đó, lại bắt đầu cuộc sống một lần nữa."

"Tiểu Cầm......"

Khương Cầm bước ra khỏi sân thượng, lưu luyến nhìn mẹ nàng một lần cuối, sau đó biến mất.

Mẹ Khương quỳ trên mặt đất, trơ mắt nhìn con gái biến mất. Đứa con gái vừa xa lạ vừa quen thuộc của bà.

Hóa ra nàng thật sự không phải vì hận ta mới lựa chọn tự sát. Mẹ Khương nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi. Hóa ra nàng từ đầu tới cuối vẫn là một đứa con gái ngoan......

......


"Ngươi đem hồn phách của Khương Cầm...... cảm hóa?" Du Hân Niệm không biết trong lĩnh vực thần côn thì loại chuyện này có tên gọi chuyên môn là gì, liền tự mình chọn đại một từ.

"Cho là vậy đi." Phó Uyên Di cười nói, "Cũng tốn không ít công sức của ta."

"Nàng thật sự có thể luân hồi? Nàng không phải đã biến thành ác quỷ rồi sao? Lại còn ở nhân gian náo loạn lâu như vậy."

Phó Uyên Di nói: "Nàng cũng không phải là tự nguyện, hồn phách của nàng là bị triệu hồi trở về."

"Triệu hồi? Ai triệu hồi?"

Phó Uyên Di không trả lời nàng, Du Hân Niệm biết trong từng ngành nghề đều có quy tắc riêng, người ta đã không muốn trả lời thì cũng không nên tiếp tục truy vấn, khiến người ta thấy phiền. Du Hân Niệm liền thay đổi đề tài: "Ta nghe nói người tự sát là phải xuống địa ngục, nàng có thể luân hồi sao?".

"Địa ngục ư?" Phó Uyên Di nói, "Nếu như có thể tiếp tục sống thật tốt, ai lại muốn đi tìm cái chết? Nếu như có thể vui vẻ hạnh phúc, ai lại muốn làm bạn cùng đau khổ? Người tự sát quả thực đã mang đến cho người thân bạn bè sự đau khổ và khó khăn, nhưng bản thân họ cũng là người bị hại. Cho nên không phải tất cả những người tự sát đều sẽ xuống địa ngục."

Du Hân Niệm trầm mặc trong chốc lát, "Ừm" một tiếng: "Có điều, vẫn nên cảm ơn ngươi."

Phó Uyên Di nói: "Ta làm những chuyện này cũng không phải vì ngươi."

"Ta biết ngươi không phải vì ta." Du Hân Niệm cười nói, "Nhưng kết cục này quả thực khiến cho ta dễ chịu hơn một chút, cũng nhờ công của ngươi, cho nên, vẫn phải cảm ơn ngươi."

Không đợi Phó Uyên Di mở miệng, Du Hân Niệm liền từ trên ghế đứng lên, vươn vai: "Thực sự là...... Quá khó tiếp thu rồi......" Vừa dứt lời, liền một phát ngã quỵ, bất tỉnh.

Phó Uyên Di: "......" Lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Trạch Bạch, "Đúng vậy, Du tiểu thư lại té xỉu. Ừ, ta cảm thấy ngươi trực tiếp đem cần cẩu tới đây có vẻ tốt hơn."


~~~~~~~~~~~~~~


Lời của Editor: Chương này edit khá mất thời gian, nhưng lại có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn :) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play