Mùa hè năm 2011, cách thành phố G về phía nam 134 km, trên hòn đảo tư nhân của Lô gia.
Chiếc du thuyền tư nhân "Lady Sheena" vừa mới chậm rãi xuất phát rời khỏi bờ, phía trước chính là địa điểm tốt nhất để lặn biển. Chiếc du thuyền rẽ sóng, nguồn động cơ mạnh mẽ dễ dàng thúc đẩy thân hình dài gần 60 mét của nó di chuyển về phía trước một cách khoan thai.
Trời xanh biển xanh, đúng là một ngày đẹp để ra khơi.
Một đám người trẻ tuổi tụ hội trên du thuyền, âm thanh cười vui hòa cùng hương rượu thơm nồng, so với sóng biển còn sảng khoái hơn.
Một chiếc trực thăng màu đen không biết xuất hiện từ lúc nào, lặng lẽ bay theo du thuyền, hướng đến giữa biển.
Đến điểm đích, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khiến cho mặt biển bất mãn cũng phải tỏa sáng, Lady Sheena vững vàng neo đậu giữa biển khơi mênh mông, tựa như một vị thục nữ tao nhã đang nằm nghỉ trưa.
Các khách mời đều tập trung trong bể bơi siêu lớn ở boong tàu để bơi lội, hoặc là nằm trên mái du thuyền vừa tắm nắng vừa uống rượu nói chuyện phiếm, mà chủ nhân của Lady Sheena là Lô Mạn lại đang đứng một mình ở trạm lặn.
Nàng vừa mặc trang phục lặn vừa hướng mắt nhìn lên bầu trời, chiếc trực thăng màu đen phát ra âm thanh vù vù vang rền, đang ở tít trên cao, dường như cũng không có ý định hạ độ cao.
Lô Mạn cầm kính lặn trong tay, hướng chiếc trực thăng nở nụ cười, phất phất tay.
"Ngươi làm gì vậy? Chủ nhân bữa tiệc sinh nhật lại chuồn đến chỗ này, muốn xuống nước hả?" Tương Tranh Thanh lặng yên không một tiếng động bước đến, ly rượu trong tay nhẹ nhàng lay động, làn da trắng nõn bên ngoài bộ bikini hoàn toàn hiện ra trước mắt Lô Mạn.
Lô Mạn nhìn nàng một cái không trả lời, tiếp tục hướng chiếc trực thăng kia vẫy tay, ý bảo nó bay đến bãi đáp trực thăng trên du thuyền.
Tương Tranh Thanh nhìn theo hướng ánh mắt nàng, chiếc trực thăng kia tiếp tục xoay vòng vòng trên trời trong chốc lát rồi mới chậm rãi nhích đến gần.
Loại kiểu cách này, thái độ vừa kiêu ngạo vừa lập dị này, ngoại trừ Du gia đại tiểu thư thì còn có thể là ai.
Tương Tranh Thanh trong lòng thầm khinh bỉ, buồn bực uống cạn một ngụm rượu còn lại trong ly, Lô Mạn tươi cười tiến về phía bãi đáp.
Trực thăng vững vàng hạ độ cao, âm thanh ồn ào khi đáp xuống thu hút sự chú ý của các khách mời trên du thuyền khiến họ đều quay đầu lại.
Ngồi tại vị trí điều khiển trong khoang lái là một cô gái trẻ tuổi có mái tóc dài. Cô gái này không đội mũ phi công, chỉ mang một cặp kính râm, miệng nhai kẹo cao su, trên khuôn mặt chỉ lớn bằng một bàn tay tràn ngập vẻ khó chịu. Màu trắng tinh trên áo sơ mi được ánh mặt trời chói chang trên biển rọi sáng, tay áo xắn nhẹ lộ ra cổ tay nhỏ nhắn đang đeo một chiếc đồng hồ hiệu Universal Time, chính là món quà sinh nhật mà năm ngoái Lô Mạn đã tặng nàng.
Các nàng sinh cùng ngày cùng tháng, Lô Mạn lớn hơn nàng ba tuổi, hôm nay cũng chính là sinh nhật nàng.
Lô Mạn đứng bên ngoài khoang lái, vẻ tươi cười ưu nhã không hề suy giảm, cũng không thúc giục nàng mau chóng bước ra. Đôi mắt xinh đẹp cứ thế chăm chú nhìn nàng, trầm tĩnh lại ôn nhu. Thái độ tỏ ra cho dù nàng có làm gì cũng đều chiều theo này ngược lại khiến cho người đang ngồi trong khoang lái nhịn không được "hừ" một tiếng mở cửa ra.
Nàng và Tương Tranh Thanh liếc nhau, còn chưa kịp thốt ra một lời móc mỉa, thì cả đám bạn bè đều đã xông tới:
"Ngươi được lắm, năm ngoái là bay trên vách núi mừng sinh nhật, năm nay còn chơi cả trực thăng!"
"Ngươi đến muộn, phạt!"
"Phạt rượu phạt rượu!"
Người vừa xuất hiện cũng giống bọn họ đều là khách mời, nhưng trong nháy mắt lại trở thành tiêu điểm của mọi người.
Một đám bạn chí cốt ồn ào bỡn cợt, người bị vây quanh quấy rối còn chưa tỏ vẻ quan tâm, Lô Mạn liền nhịn không được chủ động mở miệng giải vây: "Đừng ầm ĩ nữa, các ngươi biết rõ tửu lượng của Tiểu Niệm không được tốt mà."
"Ôi chao! Đây quả là giấm chua hòa cùng mật ngọt bùng nổ nha, hương vị cũng thực đậm." Người thì nâng má chiêm ngưỡng, người thì ôm ngực, đều bị câu nói của nàng làm xao xuyến lòng.
"Chỉ biết hôm nay các ngươi lại muốn ân ân ái ái. Hàng năm bọn ta đều bỏ mặc một hai ba bốn năm sáu bà vợ ở nhà đợi mình, còn các ngươi thì ngược lại hàng năm đều không chịu xuống tắm nắng cho đã. Khá lắm, dù sao thì ta cũng đã mang đến mấy thùng rượu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, muốn màu nào cũng có, không say không về!"
"Được rồi, ngươi còn nhớ năm ngoái không? Rốt cuộc người đầu tiên nôn thốc nôn tháo chính là ngươi, ta vừa mới bơi lên thiếu chút nữa là ngươi nôn đầy đầu ta rồi. Nếu không phải ta may mắn thì ngươi đã thành thức ăn cho cá rồi"
"Đừng có chọc ngoáy ta được không? Lúc đó đều là tại ngươi không tập trung ra sức, với tửu lượng của Tiểu Mạn thì chúng ta phải hợp lực lại mới chống đỡ nổi."
......
Một đám người đều uống đến say mèm, sắc mặt phiếm hồng, ngày thường đều là công tử tiểu thư của những tập đoàn tài chính không ai dám quản, giờ phút này ăn mừng sinh nhật của bạn bè ngang hàng lại không có người giám hộ khiến họ tha hồ bát nháo đến tận trời.
Nếu không phải do Lô Mạn thấy chướng mắt thì trên du thuyền này nhất định còn có thêm vài ba minh tinh ngôi sao nữa đến chung vui.
Thiếu vắng cảnh sắc xa hoa trụy lạc, đám bạn chí cốt hơn mười năm cũng không dám càn quấy, ngoại trừ tắm nắng bơi lội rồi lặn biển, cũng chỉ ở trên du thuyền cùng nhau uống rượu tìm niềm vui.
Hai vị thọ tinh đều đã có mặt, bầu không khí cũng vừa nóng lên, cả đám người liền bỡn cợt làm loạn.
Thế nhưng cái vị từ trên trời giáng xuống này vẫn cứ duy trì vẻ mặt cứng nhắc.
Vị này từ đầu tới cuối không hé một lời, giống ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, chính là cô bạn gái nhỏ của Lô Mạn, Du Hân Niệm, đại tiểu thư bảo bối của chủ tịch tập đoàn khách sạn Lotus.
Phú hào gia tộc, du thuyền, trực thăng, bạn bè thân quen đều là những nhân vật lớn... Nhìn xem trang phục thế này đủ biết Du Hân Niệm nhân sinh nhất định là muôn màu muôn vẻ.
Ngày hôm nay vừa tròn 24 tuổi Du Hân Niệm cơ hồ có được tất cả mọi thứ trên thế giới làm cho người ta nảy sinh ý muốn tranh đoạt – gương mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng có thể sánh với người mẫu, gia đình giàu có, hòa thuận yêu thương nhau. Trên trời dưới biển muốn gì được nấy, ngay cả tiểu thuyết của Mary Sue cũng viết không tới. Đã thế còn đặc biệt thông minh, chỉ số IQ cao, học bất cứ cái gì cũng đều lĩnh hội rất nhanh.
Chỉ duy nhất một điều là, tính tình không tốt lắm.
Nếu không như thế thì hẳn là kiếp trước nàng cùng lão thiên gia phải có chút giao tình. Ngày thường lúc vui vẻ thì có thể trưng bộ mặt tươi cười gạt người, lúc không vui lại có thể quăng túi xách đập vỡ cả chai rượu. Tính khí xấu như vậy, mà năm ấy 14 tuổi nàng lại có thể cùng Lô Mạn ôn hòa tựa thiên sứ đến với nhau, không hiểu sao lại cảm thấy đối phương rất vừa mắt, phá vỡ lời nguyền cay độc "ba tháng chia tay", hai người vượt qua những tháng ngày giông bão cùng dắt tay nhau đến mười năm.
Đương nhiên, người mơ ước có được nàng xếp đầy cả hang núi, người đứng bên ngoài tha thiết mong chờ nắm tay Lô Mạn cũng không ít, Tương Tranh Thanh chính là hàng năm đều mưu mô tranh đoạt sẵn sàng tùy thời nhảy vọt lên vị trí đó.
Tương Tranh Thanh gia thế hiển hách, cũng là con gái lớn của ông chủ một chuỗi khách sạn. Đã vậy mỗi khi không có Lô Mạn thì Tương Tranh Thanh liền cùng Du Hân Niệm đối địch.
Xuất thân tương tự, tính hướng giống nhau, thực lực gần như không thể so bì với nhau nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể nhường nhịn nhau, hai người đều tự cho mình ở ngôi vị bá vương nhiều năm. Không ít lần ngấm ngầm tranh đấu nhưng cũng chẳng phân thắng bại, cuối cùng vẫn là Du Hân Niệm cướp đi mối tình đầu của nàng, đem Lô Mạn thu vào trong túi, thổi lên hồi còi thắng lợi hiệp đầu tiên.
Tương Tranh Thanh giương mắt nhìn người mình thích nhiều năm cùng kẻ thù không đội trời chung của mình sánh vai tới lui nhiều năm như vậy, tâm tình cũng không thể nào tốt đẹp được. Ngoài miệng nói ra lời hoa mỹ, "Ta và Lô Mạn kiếp này là bạn bè tốt", ngược lại chẳng hề vượt qua Lôi Trì nửa bước, cứ như vậy âm thầm chờ đợi, lại cùng bạn gái yêu nhất của "bạn bè tốt kiếp này" của nàng nhìn nhau bằng nửa con mắt.
Nàng và Lô Mạn có thể làm bạn bè tốt cả đời hay không cũng không thể biết được, nhưng nàng và Du Hân Niệm đến kiếp sau khẳng định vẫn là kẻ thù thì là chuyện ván đã đóng thuyền.
Du Hân Niệm bực bội người này Lô Mạn không thể không biết, trước kia đều rất nghe lời, chỉ cần có mặt Du Hân Niệm thì tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc tên Tương Tranh Thanh. Thế nhưng hôm nay đồng sinh nhật của hai người các nàng, lúc nãy ở trên bầu trời cao hơn trăm mét Du Hân Niệm hỏa nhãn kim tinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tương tiểu thư da thịt không thể bại lộ hơn được nữa, tâm tình tốt đẹp vốn có liền biến mất không còn sót lại chút gì.
May là thứ nàng điều khiển cũng không phải máy bay quân sự, nếu không nàng đã nã đạn trực tiếp thẳng xuống mà oanh tạc rồi.
Tương Tranh Thanh bỏ đi xuống hồ nước mát xa để thư giãn gân cốt, nhóm bạn chí cốt liền nháo nhào, Lô Mạn kéo Du Hân Niệm đến một bên, thần thần bí bí lấy ra một hộp quà nhỏ.
"Tặng ngươi quà sinh nhật." Lô Mạn nheo mắt cười, so với mây trắng phía sau đầu nàng nhìn còn đẹp mắt hơn.
Du Hân Niệm cũng không tháo kính râm, mở chiếc hộp ra liền nhìn thấy, nhẫn kim cương.
Đám bạn không mang kính râm thiếu chút nữa bị nhẫn kim cương chói lóa làm cho mù mắt, ồn ào thốt lên "Oaaaaa", đồng thời hô hào rất có tiết tấu: "Cầu hôn! Cầu hôn! Quỳ xuống! Quỳ xuống!"
"Làm gì vậy?" Du gia đại tiểu thư thường ngày không ưa cười, nhưng khi cười lên lại đặc biệt khiến người thích, "Thực cầu hôn?"
Lô Mạn nói: "Còn phải xem ý tứ của ngươi, nếu đáp ứng thì là cầu hôn thật, nếu không nguyện ý thì xem như quà sinh nhật bình thường. Ngươi có muốn từ chối cũng đừng từ chối ngay lúc này, mọi người đều ở đây nhìn chúng ta."
Đám bạn chí cốt vây xung quanh vừa gào thét chói tai vừa chụp ảnh.
Du Hân Niệm lấy nhẫn ra khỏi hộp, mân mê nó trên đầu ngón tay, vẻ tươi cười không giảm.
"Rất đẹp." Nàng nói.
Lô Mạn: "So với ngươi vẫn kém hơn."
"Oa — đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Kết hôn! Kết hôn! Kết hôn!"
Tương Tranh Thanh toàn thân ướt sũng bọc trong lớp khăn tắm, từ trên boong tàu đi xuống nhìn xem, bầu không khí vô cùng tốt.
Lúc tất cả mọi người đều cho rằng Du Hân Niệm sẽ đeo nhẫn vào trong ngón tay mình, nàng đột nhiên xoay người về phía biển, vung cánh tay ném chiếc nhẫn vào biển lớn.
Mọi người: "............"
Lô Mạn: "......"
Ngay cả Tương Tranh Thanh cũng trợn tròn mắt.
Du Hân Niệm sắc mặt không hề thay đổi, giống như vật phẩm quý giá cả trăm vạn kia chính là một thứ đáng vứt đi.
Nàng tới gần Lô Mạn, vẫn mỉm cười nói: "Chừng nửa năm nay ta gần như không ra khỏi nhà, cái gì cũng không mua, ngay cả những món ăn hợp khẩu vị cũng chưa từng cam lòng mà nếm qua, chính là vì muốn mua một chiếc trực thăng mà ngươi luôn thích để hôm nay mang đến cho ngươi vui vẻ. Dù thế nào đi nữa, ta cũng ghê tởm cái kiểu cách cố tình tỏ ra đứng đắn của ngươi từ trước đến giờ. Lúc trước họ Tương kia qua đêm ở nhà ngươi, ngươi nói là do nàng bị bệnh đi không được, được, ta không phản đối, ta cũng không phải là không hiểu chuyện. Vậy ngày hôm nay thì có ý tứ gì? Là đến tuyên chiến? Muốn chiến như thế nào? Trên trời mặt đất hay dưới biển tùy nàng chọn, chỉ cần nàng có dũng khí. Đừng có rề rà mà giở hết thủ đoạn đi, không lẽ còn sợ người ta ghê tởm?".
Du Hân Niệm thanh âm không lớn, người ở chung quanh nghe không rõ lắm nội dung cụ thể, nhưng mà cũng chẳng có nhu cầu biết nội dung, nhìn tình hình chỉ biết nàng lại phát tác tính khí đại tiểu thư.
Lô Mạn nhìn nàng mà không lên tiếng, Du Hân Niệm xoay người bỏ đi, thời điểm vừa sải bước hướng đến chỗ trực thăng liền ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tương Tranh Thanh.
Tương Tranh Thanh nét mặt hơi co rúm một chút, nở nụ cười.
Du Hân Niệm một cái cười lạnh cũng chưa kịp hé, chỉ nghe thấy một tiếng thét kinh hãi từ phía sau lưng, nàng ngoảnh đầu nhìn lên thì Lô Mạn thân mình đã lơ lửng giữa trời, không chút do dự, trong không trung vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, nhảy xuống biển. Tiếng nước động vang lên, bọt nước văng tung tóe.
"Bà chị! Ngươi làm gì vậy chứ!" Đám bạn cùng đi xuống xem.
"Muốn vớt nhẫn?"
"Làm sao mà vớt được chứ hả?"
"Hôm nay sóng lớn như vậy, có mạch nước ngầm hay không đây, chỉ mặc đồ lặn và đeo kính lặn mà đã nhảy xuống sao?"
Du Hân Niệm ngẩn người, tháo kính râm, đứng bất động một bên mép du thuyền.
Một đám người vây quanh nhìn hướng xuống biển, nước biển trong suốt, mấy đàn cá bơi qua bơi lại nhìn thấy rõ mồn một, lại không thấy được thân ảnh Lô Mạn.
Tiếng nhạc xung quanh không đổi, nhưng tất cả mọi người đều lập tức căng thẳng thần kinh, thở cũng không dám thở mạnh.
Du Hân Niệm không thốt lên tiếng nào, nghẹn đỏ mắt.
Mọi người đều biết rõ Lô Mạn có kỹ năng bơi tốt, lá gan lại lớn, lúc lặn xuống nước chỉ hận không thể xuyên đến tâm địa cầu, nếu gặp phải cá mập tấn công không chừng còn có thể đâm chết cá mập dễ như trở bàn tay. Nhưng cho dù có lợi hại thì loại chuyện mò kim đáy bể này vẫn là có chút không thực tế. Tất cả mọi người đều lẳng lặng chờ nàng ngoi lên mặt nước, thỉnh thoảng lại len lén liếc mắt nhìn Du Hân Niệm.
Không cần biết có may mắn tìm được hay không, tính khí cáu kỉnh của Du đại tiểu thư lúc này hẳn là cũng đã dịu xuống.
Mãi một lúc lâu vẫn không thấy gì, Tương Tranh Thanh có chút khó nhịn, mặc vào trang phục lặn của Du Hân Niệm bên cạnh muốn xuống nước. Kỹ năng bơi của nàng bình thường, xuống nước chủ yếu vẫn là để chụp ảnh cho Lô Mạn. Nhất thời xúc động nhảy xuống mà gây họa thì đúng là tai nạn chết người.
Mọi người đều đang ngăn cản nàng, vừa lúc chuẩn bị đề nghị cho tàu ngầm đi tìm người thì Lô Mạn tung mặt nước ngoi lên, hít một hơi thật sâu, bơi hướng về phía du thuyền.
Mọi người vốn đang căng thẳng thế này mới thả lỏng được một chút.
Lô Mạn leo lên du thuyền, kéo kính lặn lên đỉnh đầu, lau nước trên mặt, lập tức hướng đến trước mặt Du Hân Niệm.
Nàng mở bàn tay ra, chiếc nhẫn kia đang êm đẹp nằm trong lòng bàn tay, "Đừng làm mất nữa, ngươi cũng không tiếc."
Không chỉ riêng Du Hân Niệm, tất cả mọi người đều ngây ngốc đứng tại chỗ:
"Như vậy cũng có thể tìm trở về......"
Nước biển chảy theo từng đường nét trên khuôn mặt duyên dáng của Lô Mạn, tích tụ thành những giọt lớn, rơi tí tách. Đôi môi đầy đặn của nàng còn đọng nước, sáng lấp lánh. Nàng vẫn đứng ở trước mặt người kia, tựa như cả thế giới này chỉ có duy độc một người kia.
Du Hân Niệm nhìn nàng hồi lâu, không lên tiếng, cầm lấy chiếc nhẫn đi hướng đến phòng ngủ.
Ánh tà dương chậm rãi lặn thấp hòa vào mặt biển bao la thanh bình, phía chân trời tỏa ra một màu đỏ rực.
Không lâu sau, bóng đêm phủ xuống, trên biển đều là một màu đen kịt mênh mông.
Tương Tranh Thanh uống mấy ly rượu, có chút buồn bực.
Trên biển cái gì cũng nhìn không thấy, giống như một chiếc túi đen khổng lồ đang giam cầm các nàng ở bên trong.
Chỉ có du thuyền này của các nàng là sáng đèn, tiếng nhạc vọng ra.
Mọi người vừa uống rượu vừa tán gẫu những chuyện trước kia, tiện thể mở rộng một chút mối quan hệ làm ăn.
Nhưng mà hai nhân vật chính mãi một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng.
"Hai nàng còn đang tranh cãi sao?"
Tương Tranh Thanh nghe có người đang bàn luận chuyện của Lô Mạn và Du Hân Niệm.
"Dám chắc là đang cùng nhau mây mưa rồi. Ngươi cho là phòng ngủ lớn trên lầu được chuẩn bị vì cái gì?"
......
Gió biển ẩm ướt, ánh trăng sáng ngời, hoa văn trên khăn trải giường có chút nhàu nhĩ, chiếc cổ non mịn phấn hồng.
Du Hân Niệm nắm chặt khăn trải giường, kêu rên một tiếng, lại buông ra......
"Ngươi như thế nào lại muốn nhiều đến vậy? Hôm nay không có mặt mấy cô nàng tiểu tam, tịch mịch sao?"
"Ai hả? Ta? Tịch mịch? Có thể sao?"
"Thế nào, phải trở về sao?"
"Xem ra phải đi, đêm nay ta còn phải bồi tiếp mấy vị trưởng bối, trở về tắm rửa một cái, tẩy sạch mùi rượu."
Trong phòng không bật đèn, cửa sổ đều mở ra hết, ánh trăng xuyên thấu vào bên trong, Lô Mạn nửa ngồi trên mặt bàn, lưng thẳng tắp, cúi đầu nhìn ánh mắt Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm cau mày, có chút nghẹn, hắng giọng một tiếng, không nói chuyện, dùng tay lau cằm, thực nghiêm túc mà tiếp tục.
Nhiều năm như vậy đều là Lô Mạn hầu hạ nàng, ngẫu nhiên chủ động một lần, kỹ xảo cũng không thành thạo cho lắm.
Lô Mạn vuốt ve đầu nàng, mười ngón tay xâm nhập vào giữa những sợi tóc nàng, kéo đầu nàng vào gần thêm một chút......
......
Khi hai người lại xuất hiện thì cũng đã sắp trở về đến thành phố G.
Du Hân Niệm thay một chiếc quần mới nóng bỏng, quần jeans dài tôn lên hai chân thon gọn của nàng.
Chỉ là đôi môi có chút sưng đỏ lại không có cách nào che giấu được.
Mọi người liền phóng đến những ánh mắt thập phần ái muội.
"Đầu gối có đau không?" Có người thuận miệng hỏi một câu.
"Cút!" Bị Du Hân Niệm hung hăng đạp mông.
Khi Lô Mạn đi rót rượu thì có người theo hỏi: "Ta đặc biệt tò mò, ngươi là như thế nào vớt được nhẫn? Biển cả mênh mông, ngươi cũng quá lợi hại."
Lô Mạn buông ly rượu, cười đem nhẫn lấy ra lần nữa.
"Hử? Tiểu Niệm không đeo sao?" Người bạn này kinh ngạc.
Lô Mạn giảo hoạt nói: "Đây là Plan C."