Ngọc Chi cứ tưởng rằng Lâm Cung sau khi nhờ vào Tam Xuyên Linh Trượng tìm lại được trí nhớ thì đối với nàng sẽ nhiệt tình dâng trào, nhưng lại quên mất Quỷ Vương này trời sinh tính tình lãnh đạm, cho dù là ở thời điểm lịch sử ngàn năm trước hai người ước định chung thân thì ngay sau đó, Lâm Cung cũng không thể hiện ra bao nhiêu nhiệt tình.
Có lẽ là đã sống quá lâu, lại từng gặp phải Phó gia, cho nên trái tim thiếu nữ của Lâm Cung đã sớm cùng bụi bặm thời gian biến mất gần như không còn nữa.
Mà Ngọc Chi một tướng quân quá thời hạn sống cuộc đời tầm thường không chí tiến thủ mấy trăm năm, mặc dù đã tìm lại được trí nhớ tìm lại được chân ngã, có lẽ đã lâu không đao thật súng thật gặp phải đối thủ thật sự, lại còn đang phân tâm như thế này, Phá Hồn kiếm của Tả Hạ liền từ bên hông nàng đâm tới, muốn đâm xuyên qua ngực nàng, Ngọc Chi vội vàng tránh né, Phá Hồn kiếm vù vù rung động, cắt qua áo giáp cũ nát của nàng thành một đường nứt, suýt chút nữa là da tróc thịt bong.
Không thể không nói một chưởng kia của Lâm Cung đánh cho rất có đạo lý, nàng không nên phân tâm.
Lâm Cung và Phó Uyên Di liên thủ với binh đoàn tiểu quỷ cùng nhau tác chiến, mặc dù thực lực của các nàng tuyệt đối chiếm thế thượng phong — một roi của Lâm Cung quất tới có thể tiêu diệt được cả một đám ác quỷ — nhưng số lượng ác quỷ do Phó gia luyện hơn sáu trăm năm qua rất nhiều, vả lại công việc luyện quỷ lấy tinh luyện oán khí làm chủ đạo, càng không chết được lại càng thống khổ. Ác quỷ tích lũy hơn sáu trăm năm qua toàn bộ đều chưa chết, có thể biết là nhiều đến bao nhiêu. Số lượng lớn ác quỷ như vậy lại bị Thanh Điền phóng thích toàn bộ...... Phó Uyên Di vốn định thu bắt toàn bộ vào trong tán dù, lại sợ căng chướng nổ tung thủy tinh cầu của nàng, cũng sợ rằng một chiêu lớn này không có cách nào dọn sạch được đám ác quỷ đó, ngược lại làm cho chính mình cạn kiệt thể lực.
Đám ác quỷ này mặc dù quỷ khí không cường thịnh nhưng từng con đều rất hung hãn, Phó Uyên Di tập trung chú ý cao độ, chỉ sợ một thoáng xuất thần sẽ làm vướng chân Lâm Cung. Lâm Cung đánh giết đến mức toàn thân nóng lên, hồn phách bị roi quất nát nhừ dính ở trên người nàng, khiến nàng phát tởm đến buồn nôn.
"Ngọc Chi!" Lâm Cung có chút mệt mỏi, cất tiếng nói, "Ngươi định cùng với lão quỷ kia đánh tới khi nào! Mau giải quyết cho xong đến hỗ trợ!".
Ngọc Chi nghe thấy Lâm Cung gọi nàng, tinh lực tăng vọt, đem Sơn Hải họa kích xoay tròn chấn động, minh khí hộ thể, ý chí chiến đấu sục sôi.
"Thật ngại quá lão tướng quân, người nhà gọi ta, ta không có nhiều thời gian ở đây với ngươi. Chúng ta tốc chiến tốc thắng đi!"
Hai mắt của Tả Hạ tựa như hai cái hố sâu, thớ thịt thối rữa trên mặt giống như chòm râu lay động trước gió. Nó đã không thể suy nghĩ, không thể mở miệng nói, nó không phải người cũng không thể được gọi là quỷ, mà chỉ là dụng cụ sinh lợi của Phó gia, hiện tại càng bị cuốn vào guồng máy chiến đấu vì đám người Lâm Trạch Bạch, đáng tiếc một thời lẫy lừng! Ngọc Chi hạ quyết tâm, đợi đến ngày chính mình chết đi, nhất định phải ngoan ngoãn đến Minh phủ báo danh, không thể để rơi vào kết cục giống như vậy được.
Ngọc Chi dự định tốc chiến tốc thắng, minh khí dữ tợn hội tụ ở phía trên Sơn Hải họa kích, nhanh như sấm sét, trong chớp mắt liền đánh đến trước mặt Tả Hạ. Tả Hạ dùng Phá Hồn kiếm chắn đòn, Ngọc Chi tập trung toàn bộ lực chú ý, chiến hồn ngủ say gần nghìn năm một lần nữa bùng cháy, từng chiêu từng chiêu như gió như ảnh lại mạnh mẽ rung động cả trời, toàn bộ Phiên Dương Thử đều rung lắc dưới trận giao phong giữa Sơn Hải họa kích cùng Phá Hồn kiếm.
Tả Hạ một thân oán khí mãnh liệt khó mà chống đỡ được Ngọc Chi có khả năng suy tính sắc bén. Ngọc Chi đánh đến mặt đỏ tai nóng, thần sắc trên mặt đúng là càng lúc càng hưng phấn. Nàng ném Sơn Hải họa kích vào giữa không trung, lực chú ý của Tả Hạ bị họa kích phân tán chút ít, thân thể Ngọc Chi thoáng chốc liền không thấy nữa. Sơn Hải họa kích hướng về phía đỉnh đầu của Tả Hạ cắm xuống, Tả Hạ muốn đẩy ra, nhưng không ngờ họa kích chỉ trong nháy mắt liền biến thành chính Ngọc Chi.
Toàn bộ sự chú ý của Tả Hạ đều dồn hết ở trên người Ngọc Chi, bỗng nhiên thân mình cứng đờ, Sơn Hải họa kích đã từ sau lưng đâm xuyên qua hồn phách của hắn......
"Đối chiến không chỉ cần đến sức mạnh và oán khí, quan trọng hơn nữa chính là đầu óc." Ngọc Chi chậm rãi rút thanh họa kích ra, "Ở niên đại khi ngài còn sống, tất cả các tướng quân đều có thể văn võ song toàn, ta cũng từng tận mắt chứng kiến chiến dịch kinh điển của ngài dùng năm nghìn Minh binh giết chết mười vạn Yêu thú. Khi đó ngài dụng binh như thần, không nghĩ rằng bây giờ lại trở thành con rối của kẻ khác."
Hồn phách Tả Hạ lơ lửng trong không trung, không hề nhúc nhích.
Ngọc Chi có chút khổ sở: "Ta sẽ đem hồn phách của ngài đưa về Minh phủ, để Minh Vương cho ngài một cái kết cục......"
Chữ "Tốt" còn chưa kịp thốt ra, chỉ thấy Tả Hạ ngửa đầu rống lớn, vô số ác quỷ rốt cuộc lại chạy về hướng nó.
Không đúng! Ngọc Chi phát hiện đám ác quỷ này cũng không phải là chủ động chạy tới chỗ nó, mà là bị nó hút tới!
Đám ác quỷ gào rống thê lương, giương nanh múa vuốt nhưng lại bất lực, bị cái miệng há to của Tả Hạ nuốt vào từng con từng con một.
Ngọc Chi bị một màn ghê tởm này làm cho trợn mắt há hốc mồm, chuyện càng khiến cho nàng tưởng tượng không tới vẫn còn ở phía sau.
Lâm Cung và Phó Uyên Di cũng nghe thấy Tả Hạ rống lớn, đương nhiên cũng phát giác đám ác quỷ nãy giờ vẫn vây quanh bên cạnh các nàng đều biến mất, biến thành thức ăn của Tả Hạ.
Phó Uyên Di có thể thấy hồn phách Tả Hạ không ngừng biến lớn, cũng có thể cảm giác được rõ ràng quỷ khí của nó đang điên cuồng gia tăng, so với bất cứ một con quỷ nào mà nàng từng gặp cho tới nay đều phải cường đại hơn hẳn.
"Nó lại còn có thể ăn đồng loại? Đem toàn bộ quỷ khí ngưng tụ vào một chỗ, tất nhiên là đáng tin cậy hơn so với việc phân tán ra để cho chúng ta tùy ý chém giết. Lâm Cung, xem ra địa vị Quỷ Vương của ngươi phải nhường lại rồi." Phó Uyên Di chờ Lâm Cung nổi giận cãi lại, nhưng bên tai lại cứ im phăng phắc. Đang cảm thấy có chút không thích hợp, Du Hân Niệm đột nhiên lao tới đâm sầm vào Phó Uyên Di!
"Chuyện gì xảy ra?" Phó Uyên Di bị một cú phi thân này của nàng trực tiếp làm cho té ngã trên mặt đất, Du Hân Niệm nắm lấy cánh tay nàng nâng lên, vô cùng lo lắng nói:
"Mau xua tan đoàn quỷ khí này đi!"
Phó Uyên Di lúc này mới phát hiện trên bàn tay phải của mình chẳng biết từ lúc nào đã bị một đoàn quỷ khí cổ quái bao lấy. Quỷ khí này đục ngầu mà sệt dính, tựa như một khối kẹo cao su bám chặt lấy làn da của Phó Uyên Di. Phó Uyên Di hết sức buồn nôn, lập tức dùng lá bùa bao lấy quỷ khí, kéo xé nó xuống, rõ ràng kéo luôn cả một tầng da của nàng.
"Đau quá......" Phó Uyên Di ôm mu bàn tay đang muốn tranh thủ thời gian hướng Du Hân Niệm làm nũng một chút, lại thấy gương mặt Du Hân Niệm đột nhiên biến sắc.
Theo ánh mắt của Du Hân Niệm nhìn lại, chỉ thấy Lâm Cung toàn thân đều bị đoàn quỷ khí sệt dính kia bao vây, quỷ khí tựa như có sinh mệnh nhanh chóng cắn nuốt Lâm Cung. Lâm Cung muốn xua tan quỷ khí đi, nhưng lại bất lực, tứ chi ban đầu còn có thể nhìn thấy đang dần dần hòa thành một cụm, trong chốc lát chỉ còn một con mắt lộ ra bên ngoài.
Quỷ khí này từ lúc nào đã quấn lên Lâm Cung?!
"Uyên Di......"
Phó Uyên Di chưa bao giờ nghe qua thanh âm yếu ớt như vậy của Lâm Cung, lập tức cầm dù tiến đến nghĩ cách cứu viện. Nàng vừa tiến tới một bước đã thấy Lâm Cung hoàn toàn bị quỷ khí cắn nuốt, "vù" một tiếng bay vào trong miệng Tả Hạ, biến mất dạng.
Tả Hạ lúc này giống như gã khổng lồ đứng sừng sững ở trên đỉnh Phiên Dương Thử, nó đem toàn bộ ác quỷ của Phó gia đều nuốt chửng sạch sẽ. Quỷ khí cường đại của Lâm Cung càng khiến cho nó toàn thân thư sướng, rống to hơn nữa, tựa như muôn vàn tia sấm chớp to lớn đồng thời vang lên, trực tiếp khiến cho Phó Uyên Di các nàng tạm thời mất đi thính giác.
"Lâm Cung quá bất cẩn." Trên cự đao của Liễu Khôn Nghi cũng dính không ít quỷ khí đặc sệt, "Đám ác quỷ này hoàn toàn không giống như những con tép riu ngày thường vẫn gặp, sao có thể để cho nó dính ở trên người của chính mình. Tả Hạ này thu nhiều quỷ khí như vậy, chắc chắn càng khó đối phó."
Tách rời Lâm Cung, Phó Uyên Di trong nháy mắt cảm thấy thân thể bị lấy đi mất một nửa, pháp lực trống rỗng tứ chi run lên.
Quỷ khí của Tả Hạ giống như sương mù dày đặc bao phủ ở phía trên đỉnh đầu Phó Uyên Di, Thanh Điền bật cười sằng sặc: "Thật là náo nhiệt, cũng không cần đến chúng ta xuất thủ, các ngươi lập tức sẽ bị nghiền thành thịt nát!".
Phá Hồn kiếm trong tay Tả Hạ theo quỷ khí của nó cũng trở nên to lớn, nó nhìn về phía Ngọc Chi từ đầu đến cuối vẫn cùng nó đối chiến, không nhanh không chậm mà tiến đến chỗ Ngọc Chi.
Phó Uyên Di đang muốn bảo Ngọc Chi đừng manh động, các nàng cùng nhau liên thủ đối phó Tả Hạ.
Còn chưa kịp mở miệng, Ngọc Chi hai tay nắm chặt Sơn Hải họa kích, chém vào đầu vai của Tả Hạ. Tả Hạ dừng cước bộ, Phá Hồn kiếm vung về hướng Ngọc Chi, Ngọc Chi bộ pháp nhẹ nhàng quyết đoán, đạp lên cánh tay nó rồi luồn đến phía sau nó, họa kích từ sau lưng một đường chém xuống, máu bắn ra tung tóe! Họa kích đâm vào trong khuỷu chân Tả Hạ, dùng sức vung lên, thân thể cao lớn của Tả Hạ lập tức quỳ sụp xuống.
Ngọc Chi tức giận hai mắt ứa máu, trên gương mặt vốn vừa anh khí vừa thiếu đứng đắn giờ phút này lại phủ đầy sát ý dữ tợn.
"Đem Lâm Cung trả lại cho ta." Ngọc Chi đâm một kích vào sau gáy Tả Hạ, "Trả lại cho ta!!".
Tả Hạ cũng bị chọc giận, xoay người bật dậy, hai bên lại một lần nữa giao phong dĩ nhiên không giống trước đó giằng co nhẹ nhàng mà cương mãnh. Trận giao phong lần này Ngọc Chi đã phẫn nộ tới cực điểm — nàng trơ mắt nhìn Tả Hạ nuốt mất Lâm Cung của nàng! Nàng thật vất vả mới tìm lại được Lâm Cung! Nàng tung ra mỗi một chiêu đều dùng hết toàn lực, mỗi một lần đều chấn động đến mức Sơn Hải họa kích đầy rỉ sét gần như sắp vỡ vụn.
Ngọc Chi dũng mãnh vô song, nhưng trong lòng Phó Uyên Di hiểu được, loại đấu pháp này của Ngọc Chi chẳng bao lâu sẽ gây tổn hao sức lực, đến lúc đó nhất định là Tả Hạ chiếm thế thượng phong.
Phó Uyên Di cầm dù định tiến đến hỗ trợ, bỗng nhiên có mấy đạo bạch quang lóe lên trước mắt nàng phóng đến, nàng bung dù ngăn cản, đối phương tấn công dồn dập, nhưng lại nhìn không thấy rõ pháp khí trong tay!
Liễu Khôn Nghi hiển nhiên nhìn thấy đó là Thanh Điền đánh lén, nàng nâng cự đao định quét ngang eo hắn chém hắn đứt thành hai đoạn, vừa vung đao lên, lưỡi đao liền bị một thanh pháp trượng mạnh mẽ ngăn cản.
Du Nhâm Tuyết vô cùng hưng phấn, pháp trượng trong tay lại đang cùng cự đao của Liễu Khôn Nghi phân tài cao thấp, so về khí lực thì Du Nhâm Tuyết không có chút thua kém nào.
"Đối thủ của ngươi ở đây."
Thanh âm của Lâm Trạch Bạch vang lên ở phía sau Liễu Khôn Nghi, Liễu Khôn Nghi căn bản chưa kịp xoay người lại, trong lòng thầm kêu không ổn, lá bùa của Lâm Trạch Bạch đã muốn dán trên đỉnh đầu Liễu Khôn Nghi.
Trong khoảnh khắc lá bùa đó vừa rơi đến đỉnh đầu Liễu Khôn Nghi thì đột nhiên lại văng ra thay đổi phương hướng, lao thẳng về phía khuôn mặt Lâm Trạch Bạch. Thiên Phù Chiến Y của Lâm Trạch Bạch lập tức bảo hộ nàng rất kiên cố, lá bùa vừa chạm vào Chiến Y liền cháy thành tro tàn.
Du Hân Niệm nắm trong tay một thanh trường kiếm mỏng mảnh, chính là vũ khí trong tay một con ác quỷ nào đó vừa rồi đã bị Tả Hạ nuốt chửng, cũng là đến từ Phó gia.
Nàng ở một bên giương mắt nhìn hồi lâu, Phó Uyên Di lao thẳng đến che chở nàng ở sau người mình, nói:
"Tình huống này không thích hợp cho thục nữ như ngươi tham gia đâu."
Du Hân Niệm biết công phu mèo ba chân của mình hoàn toàn không thể đối phó được loại ác quỷ trình độ này, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Du Nhâm Tuyết — bao nhiêu nỗ lực cho tới nay rốt cuộc cũng đã phát hiện chân tướng, hung thủ đang ở ngay trước mặt, nhưng có vô số nghi hoặc trong lòng nàng vẫn còn chưa được cởi bỏ. Nàng sẽ đứng một bên quan sát chiến trận sao? Toàn bộ những thứ này đều là từ Du gia mà ra, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn. Huống chi, nàng đã đáp ứng Phó Uyên Di, nhất định phải đoạt lại Quang Chúc Tinh cho nàng ấy!
Nàng hồn phách ly thể, căn bản cầm không được vũ khí của nhân gian, pháp khí Phó gia lại rất hợp ý nàng!
Du Hân Niệm mặc dù không có bất kỳ pháp lực gì, nhưng nói đến năng lực phản xạ và dũng khí, một chút cũng sẽ không thua kém đám người Lâm Trạch Bạch này.
Du Hân Niệm sau khi gạt đi lá bùa tập kích Liễu Khôn Nghi thì lập tức tung ra ba đường kiếm nhắm đến ba nơi hiểm yếu của Lâm Trạch Bạch. Thanh kiếm này đúng là Phó Tuyển Bách tự tay tế ra, vốn là muốn bán cho tướng lĩnh Thiên giới, còn chưa kịp chuyển đi thì Phó gia lại gặp phải biến cố. Hiện tại lại vừa vặn rơi vào trong tay Du Hân Niệm.
Thanh kiếm này cực nhẹ mà lại vô cùng rắn chắc, tuy rằng không thể đâm thủng Thiên Phù Chiến Y, nhưng lại khiến cho Lâm Trạch Bạch thân thể đau nhức, không ngừng lui về phía sau. Lâm Trạch Bạch giận dữ, thấy Du Hân Niệm lại còn dám tiến lên, vò chặt lá bùa thành viên, trong nháy mắt mở ra quỷ đạo, giống như đạn pháo bắn về phía đầu Du Hân Niệm.
Liễu Khôn Nghi vung cự đao chém ngang, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, viên giấy kia nổ bùng trên bề mặt lưỡi đao tạo ra một ngọn lửa nóng rực dị thường. Sức nóng của ngọn lửa này dọc theo thân đao trực tiếp nung đến trong lòng bàn tay Liễu Khôn Nghi.
Lâm Trạch Bạch mặc Thiên Phù Chiến Y bay vào không trung, lá bùa trên khắp người đều bị nàng gỡ xuống, vò nặn thành một khối lớn: "Muốn nhìn xem thử uy lực của nó sao?".
"Nguy hiểm!"
Lâm Trạch Bạch đem khối giấy to đùng đó ném xuống, Phó Uyên Di giơ tán dù lên cao che trên đỉnh đầu, bảo hộ Du Hân Niệm cùng Liễu Khôn Nghi ở bên dưới tán dù!
Nàng biết một chiêu này của Lâm Trạch Bạch uy lực vô cùng, tuyệt đối có thể đem cả Phiên Dương Thử san thành bình địa!
Khối giấy rơi xuống tốc độ cũng không nhanh, Lâm Trạch Bạch cũng không thể mở ra quỷ đạo đủ lớn cho khối giấy này đi xuyên qua. Du Hân Niệm ở trong lòng Phó Uyên Di linh quang chợt lóe, bỗng nhiên lao ra ngoài, bay hướng về phía khối giấy kia.
"Không muốn sống nữa sao! Quay lại!" Liễu Khôn Nghi hô.
Phó Uyên Di nhìn theo bóng lưng của nàng nhưng không hề ngăn cản nàng, ngược lại cảm thấy Du Hân Niệm nhất định có chủ ý hay ho khó ngờ nào đó.
Lâm Trạch Bạch cũng không thể ngờ được họ Du này lại dám trực diện đối đầu với quả bom lá bùa của nàng.
Du Hân Niệm bay về phía khối giấy kia, đưa mắt nhìn về hướng Thanh Điền, tà ác cười: "Chị đây năm đó không chỉ là quán quân đại vận hội đấu kiếm, mà còn từng dẫn dắt đội bóng chày của trường tung hoành khắp vùng Bắc Trung Hoa không địch thủ. Tốc độ ném bóng kiểu này, cuối trận nhất định sẽ bị huấn luyện viên đánh cho váng đầu đấy."
Du Hân Niệm hai tay cầm kiếm vung mạnh về phía khối giấy kia. Khối giấy đúng như nàng sở liệu cực kỳ cứng rắn, chỉ nghe "Ầm" một tiếng giòn vang, khối giấy bùa to lớn liền thay đổi phương hướng, bay về phía Thanh Điền!
Thanh Điền như thế nào cũng không thể dự đoán được sẽ có một trận biến cố như vậy, mở to mắt mà nhìn một khối giấy thật lớn biến thành quả cầu lửa lao đến trước mặt hắn. Khối giấy này vốn là Lâm Trạch Bạch tùy tiện vò nặn, lại bị pháp khí Phó gia đánh một phát như vậy lập tức trở nên lỏng lẻo rời rạc. Khối bùa nở bung ở giữa không trung, biến thành một mảnh lưới lửa ùn ùn phủ ập xuống về hướng Thanh Điền.