Bên trong Triển Phong Đường tối đen, nước quỷ đục ngầu chảy đầy trên đất.
Những chiếc bình Diêm La cong cong vẹo vẹo bị chất đống ở một bên, bên trong hầm Tu La có một người phụ nữ ánh mắt mơ hồ, đúng vậy, bà không phải là quỷ, bà là một người sống, chính là Hồng Tư Viên mẹ của Phó Uyên Di.
Hồng Tư Viên bị đun nấu trong nước quỷ, một tầng quỷ khí bao phủ bên ngoài thân thể, mặc dù thống khổ nhưng không cách nào chết đi được, thậm chí cả ý thức cũng không hề tách rời.
Bà rõ ràng cảm thụ được sự giày vò thống khổ, giống như những ác quỷ đã bị tinh luyện qua nhiều thế hệ Phó gia.
"Thực thú vị." Lâm Trạch Bạch ngồi xổm bên cạnh hầm Tu La, bên ngoài trường bào màu vàng dán đầy những lá bùa màu lam, "Ngươi nói, chiêu thức luyện quỷ này của Phó gia chỉ hữu hiệu đối với quỷ? Còn con người thì sao? Có phải cũng có thể tinh luyện ra được chút oán khí hay không?".
Du Nhâm Tuyết đứng ở bên cạnh nàng, trong tay cầm một thanh trượng dài cổ quái, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Hồng Tư Viên nổi lên một tầng đục ngầu.
"Không biết là đem oán khí của con người rót vào bên trong pháp khí......" Lâm Trạch Bạch đứng lên, ánh mắt chậm rãi chuyển dời đến một góc bên trong Triển Phong Đường, "Có thể một chiêu giết chết ngươi hay không?".
Tiểu quỷ đang lén lút trốn ở trong góc không ngờ chính mình sẽ bị phát hiện, đang muốn bỏ chạy thoát thân cũng là lúc một lá bùa bay tới, thiêu đốt khiến nó kêu gào thảm thiết vang trời......
Phó Uyên Di cùng Lâm Cung đồng thời trợn mắt, cũng không tránh được có chút hoảng hốt.
Các nàng đang xuyên qua ánh mắt tiểu quỷ để quan sát tình huống bên trong Phó gia, đúng lúc bị Lâm Trạch Bạch phát hiện, cảnh tượng kinh khủng khi hai mắt tiểu quỷ bị hòa tan cùng tiếng kêu gào thê lương của nó vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu các nàng.
"Lâm Trạch Bạch đã trộm được thân thể của nàng trở về?" Lâm Cung nghi hoặc nói, "Thân thể của nàng không phải là đang ở Liễu trạch sao?".
"Có khả năng là thừa dịp Liễu trạch bị phá hủy đã hạ thủ." Phó Uyên Di cố gắng khắc chế cơn tức giận. Mẹ nàng chịu khổ nhục như vậy, khiến cho nàng vốn luôn bình tĩnh cũng nén không được lửa giận.
"Lâm Trạch Bạch đang mặc chiến y trên người, là pháp khí vô cùng lợi hại."
"Đúng vậy, chính là Thiên Phù Chiến Y tổ truyền của Lâm gia bọn họ." Phó Uyên Di vừa thu xếp này nọ vừa nói, "Thanh Điền lợi dụng Phó Tuyển Bách mở ra cánh cửa của Triển Phong Đường, sau khi giết ông ấy thì lấy máu của ông ấy tìm lại pháp khí thuộc về Lâm gia, cũng chiếm đoạt luôn toàn bộ pháp khí do Phó gia luyện ra. Nàng cũng không sợ ánh mắt lớn hơn dạ dày, khiến chính mình no căng mà chết."
Lâm Cung thấy nàng mặc áo khoác vào, liền hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?".
"Phiên Dương Thử."
"Ngươi đi bây giờ?"
"Ừ." Phó Uyên Di nói, "Mẹ ta cũng đã bị thả vào trong nồi nấu rồi, ta còn ở chỗ này chờ ăn khuya sao?".
Lâm Cung gật gật đầu: "Món nợ này sớm hay muộn cũng phải chấm dứt, sớm hạ thủ sớm xong việc."
"Bây giờ liền xuất phát?" Ngọc Chi treo ngược trong không trung ngáp một cái, đem Sơn Hải họa kích nắm vào trong tay, "Hàng đặt mua của ta còn chưa giao tới."
Lâm Cung khó hiểu: "Hàng gì? Ngươi còn có hàng đặt mua?".
Ngọc Chi tỏ vẻ thần bí nói: "Đương nhiên. Nghe Tang Lạc cựu đồng nghiệp của ta nói, Minh phủ mơ ước thức ăn ngon đồ chơi tốt của Nhân giới đã lâu như vậy, cuối cùng đã khai thông con đường mậu dịch giữa hai giới, người ở Minh phủ có thể mua sắm trực tuyến đồ vật ở Nhân giới, tương tự đồ vật ở Minh phủ cũng có thể được ký gửi đến Nhân giới. Ngươi đoán xem ta đặt mua cái gì?".
Lâm Cung cùng Phó Uyên Di đã đi xuống lầu.
Ngọc Chi: "......"
Phó Uyên Di và Lâm Cung một người một quỷ đứng trong gió đêm, cho đến khi xe của Liễu Khôn Nghi chạy tới.
Liễu Khôn Nghi và Lưu Đình cùng xuống xe.
"Lâm Trạch Bạch đã trộm lại thân thể của nàng." Lưu Đình một cánh tay bị băng bó treo lên, vết thương đầy người, mở miệng nói, "Hơn nữa nàng mặc một loại y phục rất kỳ quái, phi thường lợi hại."
Phó Uyên Di gật đầu, ngồi vào trong xe hỏi: "Lưu Đình bị thương, còn có thể lái xe đến Phiên Dương Thử sao?".
"Ta tự mình lái." Liễu Khôn Nghi nói.
Lưu Đình có chút kinh ngạc nhìn về phía Liễu Khôn Nghi mặt không biểu tình: "Tỷ tỷ......"
"Ngươi và Cao Kỳ các nàng đều ở lại đi, không cần phải đi theo, cố gắng trùng kiến Liễu trạch ta thật tốt. Ác quỷ và pháp khí của Phó gia không phải là thứ các ngươi có thể ứng phó, đừng tổn hại thân thể vô ích, hại ta phân tâm." Liễu Khôn Nghi ngồi vào ghế điều khiển.
Lưu Đình chưa từng để cho Liễu Khôn Nghi một mình hành động, thấy nàng lúc này phải đi liền gấp đến độ tâm loạn như ma.
"Yên tâm, Tiểu Lưu Đình." Phó Uyên Di nói, "Tỷ tỷ nhà ngươi chẳng qua chỉ là đưa ta kẻ mù này về nhà mà thôi, nàng sẽ không có việc gì đâu."
Liễu Khôn Nghi không nói gì nữa, lái xe đi.
Lưu Đình một mình đứng sững tại chỗ, gió thổi tung bay mái tóc ngắn mềm mại của nàng.
Tuy rằng Phó Uyên Di trông giống như là nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng tỷ tỷ cái gì cũng chưa nói, trông giống như là đi làm chuyện đại sự, nhất định là thập phần nguy hiểm!
Lưu Đình thiếu chút nữa tự hù dọa bản thân đến hoảng loạn, lập tức gọi điện thoại cho Cao Kỳ: "Cao Kỳ! Tỷ tỷ đi đến Phó gia! Ngươi nhanh chóng lái xe đến đây đón ta! Phải! Túm luôn bốn tên đang ngủ kia lại đây! Chúng ta không thể để cho tỷ tỷ có chuyện được!".
Xe của Liễu Khôn Nghi rất nhanh phá tan màn đêm của thành phố G, chạy lên đường cao tốc ở vùng ngoại thành.
"Nói cho ta biết." Liễu Khôn Nghi mắt nhìn phía trước hỏi, "Ngươi có phải là lại có mưu ma chước quỷ gì nữa hay không, có thể làm cho cuộc hành trình này không phải là tự tìm đường chết."
Phó Uyên Di chớp mắt mấy cái: "Cái gì gọi là mưu ma chước quỷ chứ?".
"Luôn luôn im lìm làm việc, kể cả bạn đồng hành cũng không được biết, mưu ma chước quỷ của ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng chấm dứt. Lâm Trạch Bạch cùng Phương Trúc Ác Anh liên thủ, so về thực lực vốn là không kém hơn ngươi cùng Lâm Cung, hiện tại trong tay lại có pháp khí của Phó gia các ngươi......" Liễu Khôn Nghi nhớ lại nàng đã từng vì sưu tầm bảo vật mà cùng Lưu Đình đi đến Yêu giới, tận mắt nhìn thấy một con đại yêu tay cầm pháp khí do Phó gia luyện ra, giết sạch toàn bộ yêu quái trên một ngọn núi. Kia chỉ là một thanh pháp khí của Phó gia thôi đã có uy lực đến mức đó, nếu toàn bộ bảo bối Phó gia cất giấu đều nắm trong tay, Nhân giới còn có thể may mắn mà tồn tại sao?
Phó Uyên Di không nói chuyện, Liễu Khôn Nghi cũng lười hỏi, từ trong kính chiếu hậu nhìn ra ghế phía sau, chỉ có Lâm Cung và Ngọc Chi.
"Ngươi không mang theo Du tiểu thư bảo bối của ngươi?"
Phó Uyên Di nói: "Như ngươi đã nói, lần này đi đến Phó gia thập phần nguy hiểm, Du tiểu thư bất quá chỉ là người bình thường, hiện tại cũng chỉ là quỷ bình thường, để cho nàng đi thật sự quá mạo hiểm......"
Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe thanh âm của Du Hân Niệm từ bên ngoài xe vang lên: "Cho nên, ngươi đến tột cùng phải vứt bỏ ta vài lần mới cam tâm?".
Du Hân Niệm chui vào trong xe, lơ lửng ở ghế sau, trợn mắt nhìn: "Trước đó đã nói như thế nào? Ta muốn đích thân đoạt lại Quang Chúc Tinh trả về cho ngươi, sao lại không nói một tiếng mà rời đi? Rốt cuộc ngươi xem ta là ai hả?".
Ngọc Chi cười ha ha: "Xem ra lần này ngươi thật sự là muốn quỳ ngoài cửa suốt đêm rồi."
Phó Uyên Di đặc biệt vô tội: "Ta đau lòng bạn gái cũng sai sao?".
Du Hân Niệm vịn vào lưng ghế của Phó Uyên Di rất nghiêm túc nói: "Để cho ta đi theo đi, ta nhất định sẽ không tạo thêm phiền toái cho các ngươi. Chuyện này ngay từ đầu chính là do Du gia chúng ta mà nên, ta truy tra lâu như vậy, rốt cuộc đã tìm được hung thủ, sao có thể đem ta đặt bên ngoài chuyện này? Cho dù có nguy hiểm đến đâu ta cũng phải đi. Hơn nữa......" Nàng đưa mắt nhìn Phó Uyên Di, phát hiện Phó Uyên Di cũng đang nhìn nàng.
"Hơn nữa, ta cũng không muốn rời xa ngươi."
"Ôi chao!" Ngọc Chi kêu to, vội chà xát hai cánh tay, "Trước mặt công chúng lại nói lời buồn nôn như vậy, Lâm Cung a, chúng ta cũng mau chóng hợp làm một thể đi, để chúng ta có thể chết cùng nhau."
Lâm Cung mặt lạnh nói: "Muốn trước khi đến Phó gia liền bị ta đánh chết sao?".
Liễu Khôn Nghi: "Các ngươi là đi giết quỷ hay là đi dã ngoại?".
Phiên Dương Thử mùa đông cảnh đẹp trời trong tuyết trắng, mùa xuân thì lại nơi nơi sắc xuân rực rỡ, cây xanh hoa hồng đầy khắp núi đồi, đích thật là một thời tiết thích hợp để buông bỏ tất cả, thoải mái đi du ngoạn.
Liễu Khôn Nghi dừng xe lại ở dưới chân núi, sơn đạo bị hủy, đoàn người đành phải đi bộ lên núi.
Khi đi qua rừng cây rậm rạp, toàn bộ quỷ trấn sơn chộn rộn ngày xưa đều không thấy bóng dáng đâu nữa. Mặc dù trăm hoa đua nở, cành lá xanh tươi, nhưng đối với Phó Uyên Di mà nói lại giống như một ngọn núi bỏ hoang.
"Bọn họ vậy mà lại không thả lũ quỷ trấn sơn tới đây cho chúng ta làm nóng người, chẳng lẽ Tiểu Bạch và Thanh Điền đám người hung hãn tàn bạo này đến ngay cả quỷ trấn sơn cũng ném vào trong bình Diêm La luyện oán khí?" Phó Uyên Di dùng mũi dù chọc xuống lớp bùn đất tơi xốp ẩm ướt mà đi hướng lên núi, Liễu Khôn Nghi im lặng quan sát hoàn cảnh bốn phía, Lâm Cung cùng Ngọc Chi từ đầu cũng đã bay lên phía trên tán cây, nhìn xuống toàn bộ Phiên Dương Thử.
"Kỳ quái." Lâm Cung nhìn bầu trời quang đãng mà không khỏi nhíu mày.
"Đúng rồi, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, không hề có một tia quỷ khí." Ngọc Chi sờ cằm, "Càng là nơi an toàn thì lại càng nguy hiểm. Chậc...... Hàng đặt mua của ta sao vẫn còn chưa đến."
"Phó tiểu thư." Du Hân Niệm đi theo bên cạnh Phó Uyên Di nói, "Thực ra ta vẫn luôn có một thắc mắc. Nếu như mục đích cuối cùng của Phương Trúc Ác Anh và Tiểu Bạch đều là muốn trả thù Phó gia, vậy tại sao nàng phải động thủ giết ta và ba mẹ ta? Cả nhà chúng ta đối với hai chị em song sinh bọn họ chưa bao giờ bạc đãi, cho tới nay chung sống rất hòa thuận, giết chết người của Du gia đối với nàng có chỗ nào tốt chứ?".
Phó Uyên Di vừa cảnh giác chung quanh vừa nói: "Ý nghĩ của Ác Anh đương nhiên không thể dùng lối tư duy của người bình thường các ngươi mà lý giải được. Nàng có thể tránh thoát sự điều tra của cảnh sát, tránh thoát ánh mắt của tiểu quỷ, khi tiến hành giết người thì đã có Tiểu Bạch trợ giúp. Còn nhớ lần đó ngươi ở trên núi Phúc Minh theo dõi Trần Xu bị đánh ngất không? Người đã tập kích ngươi không chừng chính là Tiểu Bạch."
Du Hân Niệm đương nhiên vẫn nhớ rõ sự kiện quỷ dị chính mình bị một viên giấy đánh bất tỉnh, lúc ấy Phó Uyên Di đã cảnh cáo nàng, bên cạnh hung thủ nói không chừng là có một vị pháp sư lợi hại.
"Vậy thì pháp sư đã thanh lọc toàn bộ tiểu quỷ ở hiện trường hung án Du gia năm đó cũng là Tiểu Bạch?"
"Chỉ có nàng." Phó Uyên Di nói, "Phương Trúc Ác Anh có thể luân hồi tiến vào Du gia các ngươi, bình an lớn lên, chính là bởi vì nàng rất giỏi ngụy trang, lại thêm sự hậu thuẫn của Tiểu Bạch. Chúng ta lấy được Huyết Tâm của nàng nhưng lại không thể tìm được chân tướng, cũng là kế sách của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch có thể đem hồn phách của chính mình phân tách làm hai, che đậy ký ức của chính mình, vậy thì nàng cũng có thể che đậy cho Du Nhâm Tuyết. Lần đầu tiên lấy được Huyết Tâm của Lô Mạn cũng đã thành công, nhưng vẫn là bị Tiểu Bạch cản trở."
"Nếu như nàng có thể thay đổi Huyết Tâm, vì sao không đem toàn bộ Huyết Tâm mà chúng ta thu thập được đều thay đổi hết? Như vậy chúng ta căn bản sẽ không có cơ hội tìm được chân tướng."
"Nàng thực ra là muốn làm như vậy, nhưng mà năng lực không đủ." Phó Uyên Di nói, "Nếu như ta không đoán sai, Tiểu Bạch không hề có pháp khí vừa tay, còn áp dụng liệt hồn thuật đối với bản thân mình, pháp lực lúc mạnh lúc yếu, vẫn luôn không ổn định. Thế nhưng hiện tại nàng đã tìm về Thiên Phù Chiến Y, không thể xem giống như trước được."
Du Hân Niệm gật gật đầu, dường như lại cảm thấy không đúng: "Khoan đã, vừa rồi ta hỏi hình như không phải vấn đề này...... Vì sao nàng lại xuống tay đối với người của Du gia?" Nàng chợt nghĩ tới cái gì đó, thấp giọng ở bên tai Phó Uyên Di hỏi nàng:
"Lúc trước xem được ở trong Huyết Tâm của ngươi, Liễu tiểu thư có nói cái gì mà phù cưu tai ương...... Có liên quan gì đến chuyện này sao?"
Phó Uyên Di không ngờ trực giác của Du Hân Niệm lại nhạy bén hơn mấy phần so với nàng tưởng, đang muốn mở miệng tiếp tục luồn lách khỏi đề tài này, Liễu Khôn Nghi lại nói:
"Phù cưu tai ương, tính mệnh du quan*. Ngươi chính là phù cưu điểu hàm chứa kịch độc, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt đi tính mệnh của Phó Uyên Di."
(*du quan: vụt tắt)
Phó Uyên Di và Du Hân Niệm đồng thời bị lời của nàng thu hút, chỉ thoáng liếc mắt một cái, tựa như có một quả bom ầm ầm tiến vào dưới chân các nàng, nhanh chóng nổ bùng đem các nàng cách xa Liễu Khôn Nghi!
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Cung cùng Ngọc Chi trong nháy mắt phóng tới, phát hiện Liễu Khôn Nghi đang cầm cự đao trong tay chém nứt mặt đất, Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di dĩ nhiên đã tránh qua được một bên.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ngọc Chi hỏi.
"Kia không phải là Liễu Khôn Nghi, ngươi nhìn kỹ xem." Lâm Cung nhắc nhở nàng.
Ngọc Chi tập trung nhìn, hồn phách Liễu Khôn Nghi ở trong thân thể đang lắc lư, hồn phách thoắt ẩn thoắt hiện không phải Liễu Khôn Nghi, rõ ràng chính là Lâm Trạch Bạch!
"Con chuột thật sự chui rất nhanh." Ngọc Chi một tay nắm họa kích định đánh về hướng Liễu Khôn Nghi, Du Hân Niệm lớn tiếng nhắc nhở:
"Không nên động thủ! Sẽ tổn thương thân thể Liễu tiểu thư!"
"Không sao." Phó Uyên Di đem tán dù vung về phía Liễu Khôn Nghi, "Lên đi."
Dùng một chiêu di hồn hoán phách để hoán đổi với thân thể Liễu Khôn Nghi, muốn bất ngờ tập kích các nàng nhưng không được, Lâm Trạch Bạch vốn tưởng rằng các nàng tuyệt đối sẽ không tấn công đồng bạn, không ngờ ngay cả Phó Uyên Di cũng không chút nào nương tay.
Lâm Trạch Bạch cười lạnh.
Một khi đã như vậy, trước hết giết Liễu Khôn Nghi đi.
Lâm Trạch Bạch kéo thân thể Liễu Khôn Nghi ra nghênh đón tán dù của Phó Uyên Di, Ngọc Chi ngược lại có chút bối rối, động tác có chút chần chừ.
Phó Uyên Di khóe miệng khẽ nhếch, tán dù quét qua trên đỉnh đầu Liễu Khôn Nghi, mang theo vài sợi tóc của nàng, cũng không mảy may bị thương. Lâm Trạch Bạch cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên cái cổ căng siết, sợi xích của Phó Uyên Di không biết từ khi nào đã quấn ở trên cổ nàng túm lấy toàn bộ hồn phách của nàng kéo ra ngoài.
"Động thủ!" Phó Uyên Di hét lớn một tiếng, Ngọc Chi cùng Lâm Cung đồng loạt hướng Lâm Trạch Bạch đánh tới!
Lâm Trạch Bạch rõ ràng có chút hoảng loạn, lại dùng chiêu di hồn hoán phách đem hồn phách của chính mình hoán đổi trở về trong thân thể giấu ở phía sau cây cổ thụ. Sợi xích trong tay Phó Uyên Di bị túm mạnh một phát, suýt chút nữa kéo nàng ngã xuống đất.
Lâm Trạch Bạch trở vào trong thân thể chính mình, nhanh chóng từ trên Thiên Phù Chiến Y xé xuống hai lá bùa, quấn lấy sợi xích. Lá bùa lập tức cắn nuốt sợi xích, thoát khỏi sự ràng buộc của Phó Uyên Di.
"Ẩn náu ở bên cạnh ta lâu như vậy còn tưởng rằng ngươi có chút tiến bộ." Phó Uyên Di nâng tay lên, tán dù vừa vặn bay trở về trong tay nàng, "Không ngờ khoác lên Thiên Phù Chiến Y cũng vẫn như trước chỉ có thể làm chút chuyện giấu đầu lòi đuôi."
Mồ hôi của Lâm Trạch Bạch từ trên hai má trơn nhẵn chảy xuống, vừa rồi quả thực là ngàn cân treo sợi tóc, phiền toái nhất chính là Quỷ Vương cùng với Ngọc Chi không biết tại sao lại đột nhiên lợi hại lên kia.
Bất quá Lâm Trạch Bạch chẳng qua chỉ là tới thử các nàng một chút mà thôi.
"Phó Uyên Di, cừu hận giữa hai nhà chúng ta hôm nay coi như là có thể giải quyết triệt để rồi." Lâm Trạch Bạch từ trên cao nhìn xuống, nói.
Phó Uyên Di đáp lại đặc biệt nhanh: "Nếu không phải ngươi ẩn giấu thân phận, sớm một chút đứng ở trước mặt ta, cừu hận giữa hai nhà chúng ta phỏng chừng mười năm trước đã thanh toán xong rồi."
"Hừ...... Ngươi vẫn cứ mồm mép lợi hại như vậy."
"Ngươi ngay cả mồm mép cũng không thể lợi hại nổi."
Lâm Trạch Bạch bị nàng chặn họng, nhất thời tức giận cực độ, lại không đáp được lời nào.
Du Hân Niệm ở một bên suýt chút nữa nhịn không được cười ra thành tiếng.
Chưa đánh đã mắng, chọc cho đối phương thẹn quá hóa giận coi như là chiến thuật binh gia thường dùng...... nhỉ?