Không thể nào.
Lô Mạn xoay người muốn xuống giường, kéo đứt hết các dây truyền dịch trên người.
"Ngươi muốn làm gì!" Lô Thành Trung ôm nàng lại, "Ngươi bị thương nặng như vậy còn muốn đi đâu! Tiểu Niệm qua đời rồi, dì và dượng của ngươi cũng không còn sống nữa, ngươi cũng đừng làm cho chúng ta lo lắng thêm nữa được không!".
Nghe thấy tiếng khóc của mẹ mình, Lô Mạn dần dần bình tĩnh trở lại, Lô Thành Trung buông nàng ra, thấy hai mắt nàng trống rỗng.
Bạch Văn bước đến kéo nàng lại, nhẹ nhàng ấn nàng ngồi trở lại giường bệnh.
"Là ai?" Lô Mạn ngây người thật lâu, rốt cuộc cũng mở miệng, "Là ai phóng hỏa, đã bắt được hung thủ chưa?".
Đám cháy lớn đột ngột như vậy, rõ ràng có dấu vết do con người làm ra.
"Hiện tại cảnh sát vẫn còn đang điều tra......" Lô Thành Trung đang nói giữa chừng thì có người gõ cửa tiến vào. Lô Mạn ngẩng đầu nhìn thấy một nhóm người lấy ra thẻ ngành, nói là cảnh sát.
"Lô tiểu thư, mời ngươi hỗ trợ điều tra."
Lô Mạn được cho là người đầu tiên tới hiện trường, đã bị cảnh sát liên tục đề ra nghi vấn.
Lô Thành Trung cực kỳ khó chịu khi con gái còn đang nằm viện mà đám cảnh sát này cũng không chịu buông tha, nhưng Lô Mạn lại cực kỳ phối hợp, đem tất cả những gì nàng biết nói hết cho cảnh sát.
Cuối cùng cảnh sát loại trừ nàng ra khỏi danh sách tình nghi.
Sau đó Lô Mạn bệnh nặng một trận, suýt nữa mất luôn cả cái mạng, đến khi nàng được cấp cứu đưa trở lại bệnh viện tỉnh dậy, thì nghe nói vụ án của Du gia đã trở thành án chưa giải quyết, di thể người bị hại đã được hỏa táng, tang lễ đã kết thúc vào hai tuần trước.
Lô Thành Trung và Bạch Văn đều nghĩ là con gái mình sẽ lại tức giận, đều đã làm tốt công tác chuẩn bị để trấn an nàng, không ngờ Lô Mạn chỉ thản nhiên "Ừm" một tiếng, rồi không nhắc lại nữa.
Đợt trầm lặng này của nàng chính là kéo dài hơn nửa tháng.
Nhìn thấy con gái tinh thần ngày càng sa sút, Bạch Văn vô cùng lo lắng. Nàng lén quan sát Lô Mạn, thấy nàng lúc nào cũng cầm điện thoại di động, không biết đang xem cái gì.
Những tin nhắn mà Du Hân Niệm gửi cho nàng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng xóa đi, ảnh chụp cũng lấp đầy bên trong bộ nhớ.
Lô Mạn đọc lại từng tin nhắn, mở ra từng bức ảnh, không ăn không ngủ, cả người gầy xọp đi.
Tương Tranh Thanh đến thăm nàng, mang theo một đống hoa quả và lễ vật, Lô Mạn chớp mắt cũng chưa hề chớp.
Tương Tranh Thanh bước ra khỏi phòng bệnh liền bật khóc, nàng hận Du Hân Niệm, hận nàng ta vì sao lại chết một cách đột ngột tàn nhẫn như vậy, cái chết của nàng ta mang đi toàn bộ hạnh phúc của Lô Mạn, mang đi toàn bộ linh hồn của nàng, chỉ lưu lại đây một cái xác không hồn.
"Trở về đi, ta sẽ không bao giờ tranh giành với ngươi nữa có được không?" Tương Tranh Thanh hướng mặt lên bầu trời thầm thì lẩm bẩm, "Ngươi không phải vẫn luôn rất lợi hại sao? Ngươi không phải là không gì làm không được sao? Ngươi đánh bại ta trong tất cả mọi chuyện lại cứ như vậy mà chết? Ngươi sao có thể chết như vậy được?".
Tương Tranh Thanh ngồi xổm ở bên ngoài bệnh viện, khóc không thành tiếng.
Bạch Văn biết Lô Mạn không thể chấp nhận được cái chết của Du Hân Niệm, nàng thậm chí cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc tới chuyện đi viếng mộ. Bạch Văn hiểu được loại sự tình này nếu càng đè nén ở trong lòng thì sẽ càng dễ biến thành bế tắc không giải được, chỉ có đối mặt, thì mới có thể thật sự vượt qua được kiếp nạn này.
Bà viết vào giấy địa chỉ nơi an táng Du Hân Niệm, đưa cho Lô Mạn: "Đi thăm nàng đi, nàng ở ngay chỗ này."
Lô Mạn nhìn tờ giấy đặt ở đầu giường, rốt cuộc cũng mở miệng: "Nàng không ở đó."
Bạch Văn khó hiểu: "Nàng không ở đó? Vậy nàng ở đâu chứ?".
Lô Mạn chỉ chỉ vào tim mình, nói: "Nàng vẫn luôn ở đây."
Lô Mạn là con gái độc nhất của Lô gia, cũng là người lớn nhất trong đám con cháu trong nhà. Từ lúc nàng bắt đầu biết chuyện thì tất cả các trưởng bối trong nhà đều nói với nàng là phải dũng cảm, kiên cường, nhường nhịn các em, bảo hộ các em của mình. Nàng được kỳ vọng rất cao, mà trên thực tế nàng cũng đã làm được như vậy.
Nàng luôn luôn kiên cường, bất luận là khó khăn trắc trở gì nàng đều có thể giải quyết dễ dàng, vào thời điểm mấu chốt nhất nếu nương nhờ vào nàng thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Nàng chính là một viên thuốc trợ tim của các trưởng bối, một loại thần châm bình ổn cho những người cùng thế hệ. Ở trong mắt người khác, không có chuyện gì mà nàng giải quyết không được, mà lúc này đây cũng thế.
Thời gian quả thật là loại ma pháp thần kỳ nhất, tất cả những vết thương không có khả năng khỏi hẳn khi đến trong tay nó đều có thể được xoa dịu đi.
Lô Mạn dần dần bắt đầu trở lại cuộc sống trước đây một lần nữa, ngay sau một đêm mất ngủ như thói quen, buổi sáng hôm sau nàng lại đột nhiên xuất hiện ở phòng tập thể thao, khiến cho Lô Thành Trung cũng rất bất ngờ.
Lô Mạn đã gần nửa năm không có vận động, sau đợt bệnh nặng đó thân thể vẫn còn rất yếu, chỉ mới chạy được 2km đã đầm đìa mồ hôi.
"Đừng nóng lòng, ngươi bị bệnh lâu như vậy, thể lực phải từ từ mới khôi phục được." Lô Thành Trung ở một bên khuyên nhủ nàng.
Lô Mạn "Vâng" một tiếng, hạ thấp tốc độ lại, sau khi chầm chậm chạy một vòng thì lại bắt đầu tăng tốc.
Lô Thành Trung không nói gì nữa, ông biết chính bản thân Lô Mạn hiểu rõ mình đang làm gì.
Lô Mạn bắt đầu tăng cường rèn luyện, ăn uống hợp lý, một lần nữa trở lại khách sạn làm việc.
Dần dần nàng bắt đầu lấy lại vẻ tươi cười, trông có vẻ như cuộc sống sinh hoạt đang từng bước trở lại quỹ đạo, nhưng chính nàng hiểu rõ, quỹ đạo cuộc sống của nàng đã bị lật đổ rồi, quãng đời còn lại của nàng đều chỉ dùng để truy bắt hung thủ.
Cho dù người của Du gia có bỏ cuộc, cho dù cảnh sát có bỏ cuộc, cho dù toàn thế giới đều bỏ cuộc, nàng cũng không sẽ bỏ cuộc, cũng không thể bỏ cuộc.
Nỗi thống khổ khi phải trơ mắt nhìn người yêu chết đi đã không thể vãn hồi được nữa, nhưng nàng còn có thể làm một chuyện khác để bù đắp lại.
Nàng nhất định phải bắt được hung thủ gây ra thảm án của Du gia, giao hắn cho pháp luật trừng trị, để an ủi linh hồn một nhà của Tiểu Niệm ở trên trời.
Nàng không có nói với ba mẹ là nàng đang tiếp tục điều tra vụ án, không đề cập chuyện này với bất cứ kẻ nào. Lô Mạn hiểu được, hung thủ nhất định phải vô cùng quen thuộc Du gia thì mới có thể ở trong biệt thự Du gia mà ra tay phóng hỏa. Mà cửa chính bị đóng chặt cùng với cửa sổ bị khóa trái cũng không bình thường. Lô Mạn biết rất nhiều thói quen của Du gia, bởi vì hệ thống bảo an ở Quân Duyệt Đế Cảnh rất chặt chẽ, đầu hạ thời tiết oi bức, theo thói quen Du gia rất thích mở cửa sổ. Cho dù có đóng thì cũng là do người hầu Võ Tú Anh trước khi ngủ sẽ đi đóng lại. Thời điểm đó Võ Tú Anh còn chưa về đến nhà, tất cả các cửa sổ đều đóng chặt, rõ ràng chính là mưu tính của hung thủ, làm cho người ở bên trong khó đi ra, người ở bên ngoài càng khó đi vào.
Như vậy người đã đóng cửa lại là ai?
Có một ý nghĩ cứ lởn vởn ở trong đầu Lô Mạn, dựa theo góc độ lý trí mà nói, đây là kết quả có khả năng nhất, nhưng dựa trên góc độ tình cảm mà nói thì lại hoàn toàn không thể giải thích được.
Dù thế nào đi chăng nữa, hung thủ này nhất định là người rất quen thuộc, có thể là bất kỳ một người thân thiết hay bạn bè nào đó bên cạnh. Cho nên nàng âm thầm điều tra, không thể đả thảo kinh xà.
Trong quá trình điều tra vụ án nàng tất nhiên cũng tra được chuyện Lưu Khả mua chuộc Khương Cầm vu khống Du Hân Niệm, chuyện này đã trôi qua mấy tháng, đã xảy ra trong thời gian Lô Mạn bị bệnh nằm viện.
Lô Mạn hẹn Lưu Khả ra gặp mặt, hai người vừa gặp nhau còn chưa kịp nói chuyện, Lô Mạn đã tiến lên cho nàng ta một bạt tai.
"Ngươi...... Ngươi làm gì vậy hả!" Lưu Khả có tức giận nhưng cũng không dám đánh trả.
Lô Mạn chỉ thẳng vào nàng ta: "Một bạt tai này xem như là quá nhẹ với ngươi rồi. Sau này ngươi còn dám cả gan nói xấu nàng nữa, ta cắt lưỡi ngươi."
Lưu Khả giả ngu: "Bệnh thần kinh! Ta không biết ngươi đang nói cái gì nữa!".
Lô Mạn túm lấy áo nàng ta, Lưu Khả muốn vùng thoát ra, bỗng phát hiện bên hông Lô Mạn hình như đang cất giấu một khẩu súng — Lưu Khả sợ điếng người, trong nháy mắt ngây ra như phỗng, một cử động nhỏ cũng không dám.
"Hung thủ chính là ngươi sao?" Lô Mạn hỏi.
Lưu Khả sợ tới mức hồn phi phách tán: "Ôi chao chị Lô Mạn! Chuyện này cũng không thể nói lung tung được! Ngươi xem bộ dáng sợ hãi này của ta có khả năng giết người sao!".
"Lúc ở nhà Khương Cầm phóng hỏa cũng không thấy ngươi sợ hãi."
Bị nhắc lại chuyện này, Lưu Khả mất hồn mất vía: "Chị, chị...... Đừng như vậy, chuyện gì cũng từ từ. Ta thật sự không biết......".
Lô Mạn trực tiếp rút súng ra nhắm vào trán Lưu Khả, Lưu Khả sợ tới mức gào thét: "Thật sự không phải ta a! Thật sự không phải ta! Cho dù ngươi có giết chết ta ta cũng không thể nào biến thành hung thủ được, ngươi còn phải đền cho ta một cái mạng! Không đáng trả giá đâu a chị Lô Mạn!".
Lô Mạn buông súng xuống, cả người Lưu Khả giống như bột nhão, lập tức ngã sụp xuống, vội vàng bám đỡ vào chiếc xe bên cạnh.
Lô Mạn tha cho mình một mạng, Lưu Khả còn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, ai ngờ Lô Mạn hoàn toàn không để cho nàng sống yên ổn, cứ cách vài ba tháng lại đến tìm nàng, lần nào cũng kỳ kỳ quái quái, nói chuyện luôn có ẩn ý xem nàng giống như hung thủ đã giết chết Du Hân Niệm, muốn từ trong miệng nàng moi ra được cái gì đó. Nếu không phải Lưu Khả không quá để tâm, thì đã sớm bị nàng phiền chết rồi. Nhưng Lô Mạn người này thật đúng là không thể trêu vào, Lưu Khả buộc lòng phải tiếp tục chịu đựng.
Lô Mạn vẫn liên tục điều tra vụ án của Du gia, sau khi cảnh sát đã dốc toàn lực tìm kiếm manh mối nhưng vẫn không thể phá án, quá trình điều tra của Lô Mạn cũng giống như lọt vào đại dương mênh mông.
Nàng có thể giả vờ mò vớt được chiếc nhẫn đã bị ném vào trong biển, đó là bởi vì nàng đã chuẩn bị một chiếc khác giống y như đúc. Nhưng tra án không phải ảo thuật, nó vừa chân thực lại vừa tàn khốc.
Chân tướng ở ngay trong biển, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng tìm không thấy.
Thời gian trôi nhanh, mặt trời mọc ở hướng đông lặn ở hướng tây, từng ngày trôi qua, từng năm trôi qua, cho dù Lô Mạn chưa bao giờ thật sự từ bỏ việc điều tra, nhưng lý trí lại mang sự thật bày ra trước mặt nàng — có lẽ thật sự sẽ không bắt được hung thủ.
Đây là hiện thực mà Lô Mạn không muốn thừa nhận nhất, cũng giống như cái chết của Du Hân Niệm, cảm tưởng giống như đang đặt mình vào trong cơn ác mộng.
Nàng cũng không nhắc đến sự qua đời của Du Hân Niệm, cũng không đến thăm mộ của nàng ấy, dần dần một vài lời đồn đãi nhảm nhí giống như u linh trong bóng đêm, không biết từ đâu sinh sôi, không có khởi nguồn không có chứng cứ. Nó đến từ chính sự ảo tưởng trong đầu của mỗi người, đến từ sự cay nghiệt bất chấp sự thật của mỗi người, dùng những ngôn từ chua ngoa nhất để biên soạn ra một tình tiết mà bọn họ muốn tin tưởng nhất, từ một nơi tăm tối nào đó dần dần lan ra......
Vì sao thảm án Du gia vẫn chưa tìm ra được hung thủ? Vụ án lớn như vậy xuất động nhiều cảnh lực như vậy sao lại có khả năng không tìm được hung thủ?
Du gia không phải rất lợi hại sao? Sao có thể để cho hung thủ chạy thoát?
Nghe nói vào đêm xảy ra thảm án đó, Lô Mạn ở ngay tại hiện trường, có người tận mắt nhìn thấy nàng khắp người đều là máu.
Khắp người đều là máu? Chẳng lẽ nàng chính là hung thủ? Thảo nào cảnh sát bắt không được tội phạm, tội phạm thật là không đơn giản.
Ai ai ai các ngươi có nghe nói hung thủ là ai chưa?
Ở bên ngoài thì ân ân ái ái, sau lưng không chừng là tranh cãi đến long trời lở đất, bây giờ còn động thủ giết hại cả nhà. Ta thấy a, ân ái này nọ đều là diễn cho người khác xem, sĩ diện mà thôi.
Lô Mạn là hung thủ? Thật vậy sao? Nhìn không giống a.
Hung thủ có thể nhìn ra được, vậy còn phải nhờ đến cảnh sát làm cái gì?
Những lời này được biến tấu thành đủ loại phiên bản lan truyền trên phố, thậm chí rơi vào trong tai của chính Lô Mạn. Tương Tranh Thanh nghe được mấy lời nhảm nhí vô căn cứ này thì ngay lập tức động thủ với người ta, hoàn toàn quên mất bản thân mình là người trưởng thành có học thức, nắm tóc đối phương xáp lá cà, giống như mấy người phụ nữ đanh đá ngoài chợ.
Lô Mạn đem hai nàng tách ra, Tương Tranh Thanh tức giận đến mức toàn thân phát run, chỉ vào đối phương quát lớn: "Ngươi nói từng câu từng chữ giống như tận mắt nhìn thấy, ngươi đã nhìn thấy sao! Ngươi biết được ngày đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì sao!".
Đối phương vội vàng bỏ chạy, Tương Tranh Thanh còn muốn đuổi theo, lại bị Lô Mạn giữ chặt.
"Ngươi vì sao không giải thích!" Tương Tranh Thanh giận dữ hỏi Lô Mạn.
"Vì sao phải giải thích?" Lô Mạn hỏi lại.
"Vì sao lại không?!"
"Bởi vì không quan trọng."
Tâm tư của Lô Mạn không đặt vào chuyện này, nàng chỉ muốn bắt được hung thủ. Tin đồn hèn hạ này nọ đối với nàng hiện tại mà nói không đáng để nhắc tới.
Càng tìm không ra hung thủ lại càng không bỏ xuống được sự nghi ngờ.
Lô Mạn đã từng nghi ngờ rất nhiều người, Lưu Khả, Trần Xu, Võ Tú Anh...... Nhưng những người này đều rất nhanh đã bị loại bỏ, còn lại hai người mà nàng không muốn nghi ngờ nhất, nhưng lại là người khả nghi nhất — Du Nhâm Tuyết và Du Nhiên Đông.
Trước khi Võ Tú Anh rời khỏi thành phố G, Lô Mạn đã từng một lần tìm đến bà để tâm sự, bảo bà đem tất cả những chuyện lớn nhỏ đã phát sinh đêm đó lặp lại một lần nữa. Võ Tú Anh tuổi tác đã lớn, trí nhớ vốn cũng không được tốt, kể lại cũng đứt quãng. Lô Mạn dùng bút ghi âm để ghi lại, thu được vài tia manh mối rất hữu dụng.
Rượu an thần kỳ quái trong đêm đó, cùng với việc Võ Tú Anh chẳng hiểu tại sao lại bị kêu đi mua thuốc vào giữa đêm.
Rượu an thần sao lại có đại hồi hương? Võ Tú Anh nói bà tuyệt đối không có cho thêm đại hồi hương, trên thực tế bà căn bản nhớ không rõ đại hồi hương trông như thế nào nữa. Rượu an thần mỗi đêm trước đây bà cũng đã chuẩn bị rất tốt, rót nó ra trực tiếp cho vào trong rượu là xong rồi. Rượu đêm đó chỉ có bỏ thêm vào nhục thung dung mà Du Nhâm Tuyết đưa đến thôi.
Cú điện thoại của Bạch Hi sau đó cũng có chút cổ quái. Bạch Hi mắc chứng đau đầu đã là chuyện từ rất lâu trước kia rồi, Lô Mạn có nghe mẹ nàng nói qua, còn từng biếu cho Bạch Hi một ít thuốc, sau khi uống xong mấy thang thuốc đó Bạch Hi cũng đã hơn hai năm không nhắc đến chuyện bị đau đầu nữa. Tuy rằng bệnh cũ tái phát cũng không phải là không có khả năng, nhưng thời điểm tái phát lại có phần quá nhạy cảm. Võ Tú Anh chính là nhận được điện thoại, dựa vào số điện thoại mà phán đoán là Bạch Hi gọi xuống liền đi ra ngoài. Đến khi bà trở lại thì nhà đã cháy. Việc này nhìn lại giống như là có người rắp tâm giăng hạ một cái bẫy, dụ Võ Tú Anh rời đi.
Thế nhưng vẫn có điểm chưa thể lý giải được, hung thủ giết một lúc ba người lại còn phóng hỏa hủy thi diệt tích, thiêu rụi hơn phân nửa biệt thự Du gia. Hung thủ cực kỳ độc ác như vậy tại sao lại muốn đẩy Võ Tú Anh đi? Để cho bà ấy cùng chết cháy chẳng phải là sẽ tiện lợi hơn sao? Nếu như không phải Võ Tú Anh đúng lúc vội vàng trở về, cửa mở không ra, Du Nhâm Tuyết cũng sẽ chết ở bên trong.
Cửa sổ khóa chặt, đám cháy bất ngờ xảy ra, chỉ còn hai người sống sót......
Trong lòng Lô Mạn dần dần có một đáp án, một đáp án tạm thời không thể nói ra khỏi miệng. Nàng có dự cảm, mục tiêu này là chính xác, nhưng đây là nói về mặt lôgic, còn dựa trên tình cảm thì không thể lý giải được. Du Nhâm Tuyết và Du Nhiên Đông trong hai người này bất luận ai là hung thủ cũng đều không có động cơ gây án, tình cảm gia đình các nàng tốt đẹp tuyệt đối không phải là diễn trò, vì sao lại muốn ra tay giết người? Cho dù trong lòng của hai chị em song sinh này đối với người chị lớn Du Hân Niệm có chút kiêng dè, giữ trong đầu ý niệm muốn giết chết thái tử để đăng cơ, cũng không nhất thiết phải giết luôn cả ba mẹ. Dù sao bọn họ vẫn còn quá trẻ, không có sự che chở của ba mẹ thì cho dù có đem toàn bộ Lotus tặng cho bọn họ, bọn họ cũng không tiến xa được.
Lô Mạn ôm trong lòng nỗi nghi hoặc này đã liên tục tiến hành điều tra trên mọi phương diện.
Kỳ thực nàng cũng đã loại bỏ sự hiềm nghi đối với Du Nhiên Đông rồi. Theo lời kể của Võ Tú Anh, đêm đó Du Nhiên Đông chạy đến phòng bếp lấy cái gì đó rồi rời khỏi nhà, Lô Mạn điều tra được đêm đó hắn ở cùng một chỗ với đám bạn không ra gì của hắn, hóa ra là bọn họ đang hít thuốc phiện, thứ mà Du Nhiên Đông mang đi chính là thuốc phiện. Hay tin ở nhà xảy ra hỏa hoạn Du Nhiên Đông liền vội vã chạy trở về, cả người vẫn còn đang trong tình trạng lâng lâng, nhìn thấy cả nhà mình bị cháy thành như vậy, ba mẹ và chị hai đều đã chết, cho đến tận ngày hôm sau ở trong bệnh viện tỉnh lại hắn còn tưởng là mình đã nằm mơ — một loạt hành vi này của hắn có nhân chứng vật chứng, khả năng hắn là hung thủ rất thấp, thậm chí còn không phải đồng phạm.
Người còn lại, chính là Du Nhâm Tuyết.
Lô Mạn đã từng hết sức cưng chiều Du Nhâm Tuyết, cô em gái này tuy rằng dáng vẻ không quá giống Du Hân Niệm, nhưng giọng nói đều được di truyền từ mẹ của các nàng, âm điệu tương tự, Lô Mạn có đôi khi còn nghe nhầm giọng nói của các nàng.
Nghĩ đến đây bỗng nhiên có một ý niệm trong đầu bị kích khởi.
Đêm đó người đã bảo Võ Tú Anh đi ra ngoài mua thuốc có thật là Bạch Hi không? Hay là âm điệu giọng nói tương tự, thông qua điện thoại càng khó phân biệt được đó là người khác?
Nếu như Du Phong và Bạch Hi đã chết trước khi Võ Tú Anh nhận được điện thoại thì sao? Lúc đó gọi điện thoại cho Võ Tú Anh, có lẽ chính là hung thủ.