Khói đặc, lửa cháy, gào thét...... Thậm chí ngay cả nguy hiểm đều trở nên xa xôi. Tương Tranh Thanh được Lô Mạn gắt gao ôm lấy, cảm giác sợ hãi lắng xuống rồi biến mất.
Lô Mạn nói không có việc gì, thì nhất định sẽ không có việc gì, nàng tin tưởng nàng ấy vô điều kiện.
Lô Mạn dùng hết sức túm lấy dây đai an toàn, nhưng kéo giật thế nào nó cũng không hề nhúc nhích, lòng bàn tay đã bị cắt chảy máu. Nàng bỗng nhiên nhớ ra trong hộc xe có một cây kéo, lập tức vươn tay mở hộc xe ra. Ngay khi nàng sắp sửa chạm tới được hộc xe, bỗng nhiên mắt cá chân bị siết chặt, bị người ta kéo ra bên ngoài.
"Mau rời khỏi đây! Sẽ nổ đấy! Ngươi không muốn sống nữa hả?!"
Có người muốn cứu nàng, Lô Mạn tâm phiền ý loạn, không thể suy nghĩ được gì nữa, dùng sức đạp người đó văng ra ngoài. Lại tiếp tục cố gắng rướn người tới, thuận lợi mở ra được hộc xe, toàn bộ vật dụng bên trong đều rơi xuống bên tay trái của Tương Tranh Thanh.
Lô Mạn vốn định bảo Tương Tranh Thanh tìm cây kéo, bỗng phát hiện tay trái của Tương Tranh Thanh cũng bị mắc kẹt, cả người nàng tựa như đang bị tử thần cố định ở phía trên miệng lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Lô Mạn hoảng hốt cùng cực, buộc chính mình phải tỉnh táo lại.
Nàng cố gắng đẩy toàn thân tiến vào trong xe, đè lên người Tương Tranh Thanh gian nan sờ soạng ở vị trí mà nàng nhìn không thấy được. Tương Tranh Thanh có thể thấy được vị trí của cây kéo, vội vàng hướng dẫn nàng: "Tới trước một chút nữa, ngay phía trước một chút nữa!".
Thắt lưng của Lô Mạn gần như sắp bị xé rách, đầu ngón tay rốt cuộc cũng chạm tới lưỡi kéo lạnh lẽo, nàng rướn mạnh về phía trước, nắm lấy cây kéo ở trong tay, lập tức bắt đầu cắt đứt dây đai an toàn!
Tương Tranh Thanh đau nhức khắp người, mất máu quá nhiều khiến cho nàng từng đợt muốn ngất, chỉ cần tinh thần buông lỏng một chút sẽ lại một lần nữa rơi vào hôn mê.
Nàng cắn răng chịu đựng, Lô Mạn không màng đến nguy hiểm chỉ muốn đem nàng cứu ra, bất luận như thế nào nàng cũng không thể bỏ cuộc được!
Trong không gian chật hẹp nhiệt độ càng lúc càng cao. Nàng nhìn thấy Lô Mạn đổ mồ hôi như tắm, tóc và mồ hôi dính bệt lại với nhau, trên mặt dính máu không biết là của ai. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột hai mắt đỏ bừng như thế này của Lô Mạn.
Bên ngoài xe có người hét lên, ngọn lửa đang lay động trước mắt nàng, tư thế treo ngược làm cho toàn bộ máu đều dồn đến đỉnh đầu, vô cùng khó chịu.
Bỗng nhiên phía trước ngực và trên đùi được buông lỏng, đai an toàn đã bị cắt đứt, thân thể nàng liền rơi xuống, đầu đập vào mui xe. Nếu như không phải chiếc xe đã biến dạng, không gian quá nhỏ, cú va đập này chắc chắn đã khiến cho nàng ngất đi mất rồi.
Lô Mạn muốn nâng đầu xe đã bị đè ép lên, như vậy thì có thể kéo cái chân của Tương Tranh Thanh ra, nhưng nàng đã ở trong xe, không thể thực hiện được động tác này.
Ngay khi nàng lại bắt đầu nóng vội, thì bỗng nhiên cảm giác chiếc xe được nâng lên một ít.
Vài người chủ xe khác nghẹn đỏ mặt dùng sức hỗ trợ nâng xe lên, cắn chặt răng kêu lớn: "Mau...... Mau kéo ra đi!!".
Tay trái của Tương Tranh Thanh được rút ra, một tầng da rõ ràng bị tróc đi. Lô Mạn nhanh chóng lùi trở ra, nắm chặt cánh tay Tương Tranh Thanh kéo nàng ra ngoài. Tương Tranh Thanh cảm giác hai chân giống như bị kéo đứt đoạn, nhịn không được mà hét lên.
Lô Mạn cắn răng, dùng chút khí lực cuối cùng hô to: "Cố kiên trì!".
Một tiếng này làm cho Tương Tranh Thanh tỉnh táo không ít. Sống chết trước mắt, đau đớn đều phải bỏ qua đi! Nàng và Lô Mạn cùng nhau dùng sức, tránh thoát cái chết!
Khói đặc cuồn cuộn bốc lên, cả một đoạn đường cao tốc bị tắc nghẽn cứng ngắt. Du Hân Niệm từ trong chiếc xe Toyota bước ra, đi về phía trước nhìn xem.
Thật sự là một màn đặc sắc, xả thân quên mình như vậy, không thể không nói là chân ái a.
Nàng cười lạnh nâng tay lên, đầu ngón tay cách thân xe một khoảng, từ từ dùng lực, chậm rãi đè xuống.
Những người hỗ trợ nâng xe cảm thấy có gì đó bất thường, chiếc xe sao lại càng ngày càng nặng vậy? Đưa mắt thoáng nhìn lên phía trên xe, không có cái gì hết a! Nhưng lại giống như có một sức nặng rất lớn đặt ở trên xe.
Chân của bọn họ đều phát run, cánh tay đều muốn gãy, dần dần đứng thẳng không được nữa phải hạ thấp thân người.
"Sao...... Sao lại thế này!"
Mọi người bỗng nhiên bị tuột tay, bàn tay bị kéo rách đến máu thịt mơ hồ, chiếc xe trong nháy mắt lại đổ sụp trên mặt đất.
Một tiếng nổ vang lên sau đó là những mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe ra ngoài, Tương Tranh Thanh thét lên chói tai, thân mình cuộn tròn bị kẹt lại bên trong chiếc xe đã hoàn toàn biến dạng. Lô Mạn cũng bị ép chặt vào trong xe, tư thế này hoàn toàn không thể nào dùng lực được.
Tương Tranh Thanh xoay đầu nhìn nàng, đôi môi run run, nói: "Mặc kệ ta ...... Đi mau......"
Lô Mạn vẫn như trước gắt gao lôi kéo nàng, không thể vứt bỏ, không thể đầu hàng.
"Ta nắm được tay ngươi rồi." Lô Mạn nói, "Tuyệt đối sẽ không buông ra."
Tương Tranh Thanh nước mắt tuôn ra như suối, Lô Mạn hét lớn dùng một tay nâng xe lên, tay kia thì lôi kéo Tương Tranh Thanh ra ngoài.
Nàng cũng không biết sức lực này của mình là lấy từ đâu, giờ khắc này trong đầu nàng trống rỗng, chỉ muốn cứu người, chỉ muốn Tương Tranh Thanh có thể tiếp tục sống.
"Ngoan cường như vậy?" Du Hân Niệm khẽ giương khóe miệng lên, trong tay sắp sửa dùng lực một lần nữa, bỗng nhiên có một tán dù xé gió bay tới, "phần phật" một tiếng xẹt qua trước mắt nàng.
Cơn gió mạnh quét ngang qua tầm mắt nàng, hất nàng ngã về phía sau. Lúc sắp ngã xuống thì chủ nhân của tán dù đó đã tiến lên đỡ lấy nàng, một tay ôm nàng hướng đến ven đường.
Sự chú ý của tất cả mọi người đều đang tập trung vào chiếc xe bốc cháy ở bên kia, không có ai chú ý tới hành động kỳ quái của Du Hân Niệm bên này.
Phó Uyên Di dùng hai tay gắt gao chế trụ Du Hân Niệm, không muốn nàng lại tiếp tục làm chuyện xấu: "Làm ra loại chuyện này sẽ phải xuống địa ngục."
Du Hân Niệm nỗ lực vùng vẫy một phen nhưng lại vô hiệu, quay đầu lại nhìn Phó Uyên Di, bỗng nở một nụ cười quyến rũ: "Có muốn cùng ta xuống địa ngục không?".
Phó Uyên Di không nghĩ tới sẽ nhận được nụ cười như vậy của Du Hân Niệm, trong lòng rung động chính là lúc, Du Hân Niệm đột ngột tự mình thoát ly thân thể Vương Phương, xoay người vòng tay qua cổ Phó Uyên Di, nhanh chóng hôn lên môi nàng.
Đầu lưỡi thơm ngọt ướt át không hề báo trước mà chen vào giữa đôi môi của Phó Uyên Di, thật mềm mại cạy mở hai hàm răng của nàng, tiến thẳng vào trong miệng nàng, quấn quít lấy đầu lưỡi của Phó Uyên Di hôn đến say sưa.
Phó Uyên Di cứng đờ cả người, bị nụ hôn nồng nhiệt này bất thình lình tấn công khiến nàng bó tay không làm gì được.
Du Hân Niệm đột ngột túm lấy sợi dây xích trên cổ mình một phát kéo đứt, cấp tốc túm lấy hai cổ tay của Phó Uyên Di bắt chéo ra sau lưng, nhanh nhẹn trói lại, ngay tức khắc kết thúc nụ hôn này một cách tàn nhẫn.
"Ngươi......" Đôi môi Phó Uyên Di lấp lánh sáng trở nên đỏ hồng, nàng loạng choạng bước về phía trước suýt nữa thì ngã sấp xuống.
"Thật ngọt." Du Hân Niệm khẽ liếm môi, quỷ khí quấn quanh bên người nàng, khiến cho làn da nàng càng thêm trắng nhợt, hai tròng mắt càng thêm đen kịt, nét tươi cười càng thêm tà quái, "Đừng nhúc nhích a, không cẩn thận để bị ngã ta sẽ rất đau lòng nha."
Nói xong Du Hân Niệm liền bỏ lại thân thể Vương Phương, nhẹ nhàng bay lên không trung.
"Lâm Cung –!" Phó Uyên Di hô to, Lâm Cung từ trong thân thể nàng bay ra, đặc biệt ghét bỏ trừng mắt nhìn nàng:
"Không chút tiền đồ!"
Phó Uyên Di bất đắc dĩ, Lâm Cung nhanh chóng đuổi theo.
Phó Uyên Di nói lớn: "Đừng làm nàng bị thương."
Lâm Cung tức giận muốn bùng nổ, mắng: "Ngươi tự lo cho chính mình trước đi!".
Du Hân Niệm quỷ khí hừng hực chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa, Lâm Cung lập tức triệu hồi tiểu quỷ, truy lùng tung tích của Du Hân Niệm.
Lâm Trạch Bạch xuống xe hỗ trợ, Phó Uyên Di tốn thật nhiều sức rốt cuộc cũng cởi bỏ được sợi dây xích, bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, xe của Lô Mạn đã nổ tung.
Phó Uyên Di vội vàng xông về phía trước, nghe thấy có người nói:
"Nguy hiểm thật –! Cuối cùng cũng cứu ra được!"
"Trời ạ! Cái gì vậy! Thật đáng sợ!"
Phó Uyên Di lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cứu ra được là tốt rồi......
Lô Mạn ngồi dưới đất, ôm Tương Tranh Thanh đang khóc lớn, cố gắng trấn an nàng. Phía sau khói đặc bốc lên cuồn cuộn, có người tốt bụng bước tới bảo các nàng lên xe, lập tức đưa các nàng đi bệnh viện.
Lô Mạn toàn thân vô lực, lúc này tinh thần mới có thể buông lỏng, cúi đầu nhìn, thấy trên toàn thân mình đều đầy những vết thương đáng sợ, quần áo ướt sũng máu.
Đau đớn lúc này mới kéo đến.
Nàng lê bước chậm chạp cùng Tương Tranh Thanh dìu đỡ nhau lên xe, lúc này xe cấp cứu cũng vừa chạy tới.
Nhân viên y tế đưa Tương Tranh Thanh lên xe, lúc Lô Mạn cũng sắp bước lên xe, bỗng nhiên phát hiện một gương mặt quen thuộc giữa đám đông người.
Phó Uyên Di?
Lô Mạn nghi hoặc nhìn nàng một cái, có chút kinh ngạc, nhân viên y tế thúc giục nàng lên xe, Tương Tranh Thanh cũng gọi nàng, nàng lúc này mới rời đi.
Đường cao tốc bị tắc nghẽn suốt hai tiếng đồng hồ mới thông xe, Phó Uyên Di cùng Lâm Trạch Bạch gian nan đem thân thể Vương Phương đưa trở vào trong xe, Lâm Trạch Bạch hỏi: "Du Hân Niệm nàng cứ như vậy xuất hồn, chẳng lẽ không sợ biến thành ác quỷ rồi sẽ không quay về được sao?".
Phó Uyên Di bất giác sờ sờ môi mình, nói: "Nàng đã là ác quỷ rồi, chẳng qua là vì pháp lực của ta nên mới lưu lại một tia trí nhớ và nhân tính. Chính là như vậy mới càng khó xử."
Xúc cảm chân thật của nụ hôn kia vẫn còn lưu lại trên môi và đầu lưỡi của nàng, khiến cho Phó Uyên Di thần trí rối bời.
Thật là...... Biến thành ác quỷ ngay cả tính cách cũng bị thay đổi. Phó Uyên Di nhịn không được nhớ tới truyền thuyết phù cưu, cảm thấy chính mình đã trúng độc mất rồi.
"Lâm Cung còn chưa trở về sao!" Câu nói của Lâm Trạch Bạch đã kêu gọi linh hồn nhỏ bé của Phó Uyên Di quay trở về, Phó Uyên Di căng thẳng thần kinh, quả thực, theo lý mà nói Lâm Cung đã khôi phục toàn bộ quỷ khí, với uy lực Bách Quỷ Chi Vương của nàng để truy bắt một tiểu ác quỷ hẳn là không thành vấn đề.
Phó Uyên Di nhắm mắt lại, ở trong lòng đối thoại cùng Lâm Cung: "Lâm Cung, ngươi tìm được Du tiểu thư chưa?".
Lâm Cung triệu hồi tiểu quỷ trên khắp nhân gian tìm kiếm Du Hân Niệm, kỳ quái là làm thế nào cũng không tìm được.
"Còn chưa được, toàn bộ tiểu quỷ đều không thấy được hành tung của Du Hân Niệm."
Phó Uyên Di khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ nàng biết cách che giấu quỷ khí?".
"Không có khả năng, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy ác quỷ nào thông minh như vậy!"
"Nhưng cũng chưa bao giờ có một ác quỷ nào còn lưu lại ý thức con người. Du tiểu thư đây là trường hợp đặc biệt."
Lâm Cung sắp phát điên đến nơi rồi, hướng về phía chân trời mênh mông mà mắng: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói trường hợp đặc biệt với bổn vương hả! Rốt cuộc là ai tạo nghiệt! Ngươi nói xem a! Ngươi còn xứng danh bắt quỷ sao! Ngươi còn xứng danh công tác ở văn phòng sao!".
Phó Uyên Di: "...... Ta sai rồi, Quỷ Vương đại nhân bớt giận."
Lâm Cung lau đi lớp mồ hôi ứa ra trên trán do tức giận, tiếp tục đi tìm.
Tiểu hồ ly không biết xấu hổ này, lại dám dùng sắc đẹp dụ dỗ Uyên Di của chúng ta! Tiểu ranh con, hôm nay bổn vương có đào sâu ba trượng cũng phải tìm cho bằng được ngươi, rút gân lột da!
Lâm Trạch Bạch lái xe theo chỉ thị của Phó Uyên Di đến hội hợp cùng Lâm Cung, khi tìm được Lâm Cung thì Lâm Cung đang trưng ra vẻ mặt giận dữ thiếu điều răng nanh cũng muốn mọc dài.
"Xem ra vẫn chưa tìm được." Lâm Trạch Bạch không dám tiến lên nói chuyện cùng Lâm Cung, sợ bản thân mình sẽ biến thành đối tượng phát tiết của Quỷ Vương đại nhân đang trong cơn thịnh nộ.
Phó Uyên Di bước xuống xe, hướng về phía Lâm Cung ngoắc tay. Lâm Cung tức giận nói: "Không tìm được!".
"Ngươi trước hết nghỉ ngơi một lát đi."
"Nghỉ cái rắm! Hôm nay bổn vương mà không tìm được nàng thì sẽ không nghỉ ngơi!" Hai ống tay áo của Lâm Cung rung lên, quỷ khí cuồn cuộn.
Bỗng nhiên từ phía chân trời truyền đến thanh âm quen thuộc: "Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần Quỷ Vương đại nhân ra tay, bổn tướng quân làm giúp ngươi."
Lâm Cung các nàng kinh ngạc nhìn về hướng phát ra thanh âm đó, trông thấy một người hừng hực khí thế bay tới. Mây đen cuồn cuộn khắp trời, minh quang rực rỡ, Sơn Hải họa kích dựng thẳng ở sau lưng, mái tóc dài đã được cột lại múa lượn trong gió, bộ đồng phục công tác mặc trên người vốn dĩ chẳng có chút hấp dẫn nào giờ đây lại bị xé rách một mảnh, lộ ra vùng cổ và xương quai xanh nhẵn mịn, trong nháy mắt liền khiến cho bộ đồng phục cứng nhắc thay đổi thành một loại phong cách khác, tràn ngập dã tính.
"Đây là...... Ngọc Chi?" Lâm Cung chớp mắt, rồi lại chớp mắt, đúng là Ngọc Chi, nhưng tại sao lại có cảm giác nàng giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy?
Ngọc Chi một tay cầm Sơn Hải họa kích, một tay ôm giữ một người, Lâm Cung các nàng tập trung nhìn, chính là Du Hân Niệm?!
"Này, Phó đại tiên, giao nàng cho ngươi xử trí." Ngọc Chi đẩy Du Hân Niệm vào trong lòng Phó Uyên Di, Phó Uyên Di thấy hai cổ tay và hai cổ chân của Du Hân Niệm đều đang bị một đoàn minh khí màu đen trói chặt, nối liền với nhau, hạn chế hết mức phạm vi hoạt động của nàng. Du Hân Niệm không có ngoại thương, nhưng hơi thở lại mong manh, bị vây trong trạng thái nửa hôn mê, tóc cũng bị mồ hôi dính ướt. Chiếc áo trắng mỏng manh dính sát vào nửa trên thân thể màu hồng nhạt của nàng, nhấp nhô theo từng nhịp thở hổn hển mệt nhọc của nàng.
Du Hân Niệm xoay đầu yếu ớt mở mắt nhìn Phó Uyên Di, gian nan lộ ra một nét cười thật nhẹ: "Thật sự là đã tính sai...... Nhanh như vậy lại gặp nhau......" Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Lâm Cung không hề tới gần Ngọc Chi, chỉ bay lơ lửng ở phía xa tỏ vẻ hoài nghi mà nhìn chằm chằm nàng.
Đây là ai vậy? Bộ dạng giống Ngọc Chi y như đúc, thanh âm cũng giống nhau, nhưng khí chất thì lại khác biệt quá nhiều? Sao có thể là cái tên vô dụng kia được? Đừng hòng gạt người!
Ngọc Chi lại tiến về phía nàng, Lâm Cung liền nâng hai tay lên, tràn ngập đề phòng mà nhìn nàng: "Đứng yên đó không được nhúc nhích! Ngươi là kẻ giả mạo!".
Ngọc Chi không hề dừng lại, tiếp tục tiến đến gần, khi Lâm Cung đang định vung một tay lên đập vào đỉnh đầu nàng, thì bỗng nhiên thân mình siết chặt, bất ngờ bị Ngọc Chi ôm lấy.
Ngọc Chi gắt gao ôm nàng, hít thở thật sâu, thu lấy hương khí trên người nàng.
"Ta nhớ ngươi." Giọt nước mắt ấm nóng của nàng chợt rơi xuống, "Cứ tưởng là sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa...... Lâm Cung."
Lâm Cung vẻ mặt ngây ngốc.
Ớ?!