Lý Uyển lại ngồi trước mặt Giang phu nhân lần nữa, rót cho bà một chun trà.
Giang phu nhân vẫn gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, sau đó nhận chun trà.
"Đồ nhi ta có khỏe không." Giọng điệu của Giang phu nhân đã ôn hòa hơn một chút, không còn lạnh lùng như hôm qua nữa.
Lý Uyển cũng rót cho mình một chun trà, đoạn trả lời: "Dường như đỡ hơn một chút, đêm qua ta dỗ y ngủ, nhưng y không dám, y nắm chặt vạt áo ta, ta nhúc nhích cái là y tỉnh giấc, cho nên ta ở lại với y."
Giang phu nhân chậm rãi thở hắt ra, nhẹ nhàng đặt chun trà xuống.
"Đồ nhi này của ta cũng không hợp với ngươi." Giang phu nhân thăm dò nhìn Lý Uyển, "Từ nhỏ nó đã quái gở, không muốn nói nhiều với người khác, nó toàn tự suy nghĩ một mình, ta hành tẩu giang hồ mấy chục năm, đa phần những đứa trẻ như nó là kỳ tài võ học, nó đi với ngươi sẽ là nhân tài không được trọng dụng, ở lại chỗ ta mới có cơ hội tinh thông khinh công Đại Thừa, trở thành tông sư một thế hệ."
Lý Uyển rót thêm một chun trà cho Giang phu nhân: "Kỳ tài võ học có mấy ai mà không cô đơn. Người cũng vậy, ngồi trên cao lạnh lẽo lắm."
Giang Nghê Y vân vê sợi tơ tằm trên ống tay áo: "Nó bị nội thương, ta sẽ chữa cho nó. Đợi thương thế khỏi hẳn... nó muốn đi đâu thì đi."
Giang Nghê Y như bị chó cắn một cái, liếc hắn: "Ai là sư phụ ngươi?"
Lý Uyển mỉm cười: "Tại hạ gả chồng theo chồng, sư phụ của Ôn Tịch cũng là sư phụ của tại hạ."
"..." Tục ngữ nói chí phải, chìa tay không đánh người cười, từ đầu đến cuối Tề Vương thế tử đều tuân thủ lễ nghi quân tử, lời nói hết sức nhượng bộ, Giang phu nhân có giận cũng không được thể hiện ra ngoài.
"Đại quân đang trên đường hồi triều, tại hạ còn phải chạy về Yến Kinh, tạm thời cáo biệt với Ôn Ôn, chờ khi nào thương thế y khỏi hẳn người báo ta một tiếng, tại hạ đích thân đón y hồi phủ."
"Khoan đã." Giang phu nhân đẩy hộp cung đến trước mặt Lý Uyển, "Đem đồ về đi, chớ có vứt bừa bãi, phải cẩn thận đặt trong hộp có khóa, chìa phải do ngươi giữ."
Lý Uyển nhướng mày.
Giang Nghê Y ngồi nghiêm chỉnh, chậm rãi nói: "Các thế tử vương tộc ra đời ngày bá tinh hiện thế đa phần đều bị ám sát, nhưng vẫn có cá lọt lưới."
Lý Uyển cau mày: "Thỉnh phu nhân nói rõ."
Giang Nghê Y hớp một ngụm trà: "Lĩnh Nam Vương phủ có một thị nữ được Lĩnh Nam Vương sủng hạnh, sau một đêm thì hoài thai, mà đêm bá tinh hiện thế Lĩnh Nam Vương phi cũng hạ sinh, thật sự thì người ngoài cũng không biết là hai vị này ai sinh trước ai sinh sau, chỉ biết là lâm bồn kế nhau hai ngày, chỉ có người trong phủ Lĩnh Nam Vương mới biết."
"Lĩnh Nam Vương phong bế tin tức Lý Mạt ra đời, vẫn luôn chờ đến khi thị nữ kia sinh con mới chiếu cáo."
"Con trai của thị nữ bị ám sát ngay trong đêm được sinh ra, nên Lý Mạt mới tránh được một kiếp, sau đó Lĩnh Nam Vương phủ dần dần thanh trừng hết tất cả những người biết chuyện, hiện tại việc này chết không đối chứng."
"Lý Mạt sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với ngươi, quả thực trong thiên hạ khó mà có chuyện trùng hợp như thế, dạo này ta xem thiên tượng thấy song tinh phệ nguyệt[1], sau đó điều tra mới biết nội tình, việc này bị giấu kín mấy năm sau cuộc phân tranh đế vị, song tinh phệ nguyệt, mà cốt Long Vương thì chỉ có một, ngươi hỏi ta vì sao phải ám sát Lý Mạt ư... Hắn chắn đường ngươi, nếu ngươi không diệt trừ, tất sẽ chết trên tay hắn."
[1] Song tinh phệ nguyệt: hai ngôi sau cùng cắt nuốt mặt trăng.
Lý Uyển chống cằm trầm tư: "Mạt nhi... Ta cũng đang suy xét làm cách nào để hắn biến mất một cách tự nhiên nhất, nhưng hắn lúc nào cũng phòng bị, ta không có cơ hội xuống tay. Lần này xuất chinh hai ta đều lãnh mật chỉ, sinh tử đồng kề, ta cũng biết làm sao được. Nếu có cơ hội, thỉnh phu nhân giúp đỡ."
Ánh mắt của Giang phu nhân có chút khen ngợi, nhẹ giọng nói: "Không ngờ, ngươi cũng không thèm để ý huynh đệ huyết thống gì cả. Lý Uyển, ngươi cũng là kẻ vô tình, giả bộ si tình làm cái gì."
Lý Uyển cười: "Ta không phải Bồ Tát, dù sao cũng phải bảo toàn tính mạng mình trước đã. Kẻ đáng chết, nhất định phải chết."
Đến trưa, Lý Uyển bưng một mâm cháo trắng dưa xào đến tĩnh thất, Ảnh Thất cuộn tròn trên giường đá, trên người khoác áo ngoài của Lý Uyển, y chôn chóp mũi trong y phục của hắn, giam cả người ở bên trong, tựa như chỉ thế mới có cảm giác an toàn.
Lý Uyển đau lòng, đặt cháo trắng qua một bên, nghiêng người nằm trên giường đá, vòng cánh tay qua ôm lấy Ảnh Thất từ phía sau, để lưng y dán vào ngực mình, hôn hôn lên vành tai Ảnh Thất, nhẹ giọng gọi y: "Bảo bảo ơi dậy nào."
Đêm qua Lý Uyển ở cùng với y đến tận khuya, đau lòng nghe Ảnh Thất nỉ non hai chữ "Cảm ơn" với mình hết lần này đến lần khác.
Vì sao khi được yêu thương y lại không nghĩ mình tốt biết nhường nào, mà lại nói "Cảm ơn" với đối phương chứ?
Ảnh Thất không dám ngủ, chỉ biết siết chặt y phục của Lý Uyển, vất vả lắm mới ngủ được chút ít, chỉ cần Lý Uyển nhúc nhích một cái là y liền bừng tỉnh, hoảng hốt bắt lấy tay Lý Uyển, cố gắng xác định người trước mắt mình là thật hay chỉ là trong cơn mơ.
Ánh mắt hốt hoảng ngẩn ngơ ấy đã không thể chịu nổi bất cứ đả kích gì nữa, Lý Uyển ôm y vào lòng an ủi, nhẹ nhàng vỗ về y, để y sờ mặt mình, không chê y phiền mà bảo rằng: "Vì Tiểu Thất là đứa trẻ ngoan nên mới được yêu thương, không phải vì diện mạo, cũng không phải vì đã trung thành tuân thủ lễ nghi nô bộc, vì Tiểu Thất là bé ngoan."
Lý Uyển kiên nhẫn dẫn y từng chút: "Hôm nay Tiểu Thất cũng rất ngoan, muốn gì cứ nói ta nghe xem nào."
Ảnh Thất do dự thật lâu, vô cùng quý trọng cơ hội này, y vùi đầu trong lòng Lý Uyển, sau đó ngẩng mặt lên nói: "Ngày mai tỉnh lại, muốn nhìn thấy người bên cạnh ta."
Lý Uyển vui mừng hôn lên đôi mắt y. Y dám đưa ra nguyện vọng, có nghĩa là đã bắt đầu chấp nhận suy nghĩ "Bản thân mình rất tốt, xứng đáng được thỏa mãn".
Lúc Ảnh Thất tỉnh lại, cả người giam trong một lồng ngực ấm áp, thế tử điện hạ hôn lên vành tai mình, thấy y tỉnh thì ngồi dậy hôn lên mi tâm của y.
Ảnh Thất ngẩn ngơ nhìn thế tử điện hạ trước mặt, vội vàng bò dậy quỳ trước mặt điện hạ.
Lý Uyển ngồi hơi xa, dang vòng tay với y.
Ảnh Thất ngơ ngác nhìn hắn, sau đó cẩn thận bò qua ôm lấy cổ Lý Uyển.
Trong nháy mắt bị thế tử điện hạ bế lên đi một vòng quanh tĩnh thất, hắn hôn lên khóe miệng y: "Ngoan."
Vẻ mặt Ảnh Thất lúc nãy còn đờ đẫn, giờ đã có chút thoải mái, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra mấy cái răng trắng tinh.
Lý Uyển ôm y ngồi xuống, để y ngồi trên đùi mình, hai tay đỡ eo y, nhướng mày hỏi y: "Ta là ai?"
Ảnh Thất bật thốt lên: "Thế tử điện hạ." Sau đó chớp chớp đôi mắt như nai con chờ khen ngợi, bỗng nhiên cảm thấy đáp án không đúng, ánh mắt bắt đầu hoảng lên.
Hai tai Ảnh Thất lập tức đỏ lên, y vùi đầu vào cổ Lý Uyển, nụ cười càng lúc càng rõ ràng, nhe ra hàm răng trắng đều.
"Khi nào điện hạ về? Thuộc hạ đi chuẩn bị." Ảnh Thất hỏi.
Lý Uyển xoa đầu y: "Không vội, ngươi ở lại đây chữa thương cũng tốt."
"..." Ảnh Thất cuống quít bắt lấy vạt áo Lý Uyển, mờ mịt nhìn hắn, "Người không dẫn thuộc hạ về sao?"
Lý Uyển nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ảnh Thất: "Chỉ là chữa thương thôi mà."
Ảnh Thất vội vàng nói: "Thuộc hạ đã khỏi rồi."
Lý Uyển trấn an nắm lấy tay y: "Đại phu trong phủ không trị khỏi nội thương, sẽ để lại di chứng, ngươi cứ ở đây đi. Tư ấn của ta giao cho ngươi bảo quản, chỉ cần có thiên hương mẫu đơn ấn này, còn sợ phu quân trốn sao. Khi nào vết thương ngươi khỏi hẳn thì viết thư cho ta, ta đích thân đón ngươi hồi phủ."
Ảnh Thất không tình nguyện cho lắm.
Lý Uyển chỉ chỉ bộ y phục mặc cẩm mới tinh đặt bên gối: "Lúc đó mặc chỉnh tề, đợi ta tới đón ngươi."
Ảnh Thất mím môi, đành phải gật đầu.
Rửa mặt xong, Lý Uyển bưng chén cháo, dùng thìa xúc một miếng nếm thử, vừa miệng rồi thì nói: "Lại đây bảo bảo, nghe nói mấy hôm nay không được ăn ngon đúng không."
Ảnh Thất cẩn thận hớp từng ngụm cháo thế tử điện hạ đút cho, ngoan ngoãn ngồi quỳ trên giường đá, cái đuôi chó con vô hình ở sau lưng vẫy đến mức muốn sứt ra.
Sau giờ ngọ Lý Uyển dẫn quỷ vệ xuống núi, Ảnh Thất ngồi ở Đoạn Hồn Nhai, nhìn bóng dáng thế tử điện hạ càng ngày càng xa, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
Vốn tưởng điện hạ không thấy, ai ngờ điện hạ quay đầu nhìn khắp nơi, sau đó ngẩng đầu thấy Ảnh Thất trên bờ sườn, cũng vẫy tay đáp lại.
Ảnh Ngũ đi phía sau thế tử điện hạ im lặng thè lưỡi làm mặt quỷ, bị Ảnh Tứ nhíu mày kéo sang một bên.
Bỗng dưng Ảnh Thất cười tít mắt, ôm gối ngồi trên sườn núi, nhìn những bóng dáng thân quen dần dần đi xa.
Giang phu nhân cũng chữa thương cho Ảnh Thất như lời đã hứa, không hề đề cập với y chuyện của Lý Uyển.
Hiếm khi y đến chỗ của Doãn Mi Vô.
"Mi Vô." Ảnh Thất nghiêng người đi vào phòng ngủ của Doãn Mi Vô, cầm một bản vẽ, "Giúp ta một chuyện."
Ảnh Thất ngồi lên giường ngủ của hắn, vén áo lên, lộ ra vết sẹo Diêm hình chằng chịt trên lưng. Đã là vết thương cũ năm xưa, miệng vết thương cũng đã khép lại, đáng tiếc vết sẹo đan xen ngang dọc, nhìn mà ghê người.
Doãn Mi Vô ngáp một cái: "Lớn quá vậy, chắc là đau lắm. Chắc phải đến sáng mai mới xong, ráng chịu chút nha."
Hắn cầm vân châm hơ qua ngọn lửa đỏ rực, vân châm đỏ tươi vẽ nên những đường cong tinh xảo trên lưng Ảnh Thất. Những cánh hoa mẫu đơn trùng trùng điệp điêp, khéo léo nối các vết sẹo chằng chịt lại với nhau.
Một khóm thiên hương mẫu đơn dần hình thành dưới tay Doãn Mi Vô từ chạng vạng đến sáng hôm sau, Ảnh Thất vẫn duy trì tư thế nằm sấp ôm gối, khóe miệng cong lên, chóp mũi rịn vài giọt mồ hôi mỏng, có thể nhìn ra được y rất đau.
Doãn Mi Vô đau lưng quăng châm đi, ngửa mặt nằm vật ra cạnh Ảnh Thất, đẩy đẩy y: "Đại ca, đừng cười nữa, không mỏi miệng hả? Mấy đứa hay cười da dễ nhăn lắm đó."
Ảnh Thất khẽ nhúc nhích thân thể đau đớn, lẩm bẩm: "Ta thích điện hạ, hắn rất tốt."
Doãn Mi Vô trợn mắt, sau đó hé đôi mắt hồ ly đang mơ màng buồn ngủ: "Ừ tốt lắm... Thấy mà thèm... Nhìn cái đầu hắn mà ta muốn tết hai bím tóc ghê ấy... Đúng rồi hắn bao lớn."
Vành tai Ảnh Thất chợt đỏ ửng, ngơ ngẩn nghĩ một chút, sau đó dùng tay ước lượng: "Cỡ này......" Đột nhiên y hoàn hồn, "Cái gì bao lớn?"
"Ta nói tuổi tác mà?" Doãn Mi Vô cười rung giường, sau đó xuống giường cầm một đĩa đậu phộng rồi đến nằm cạnh Ảnh Thất, "Ca, ngươi tha cho ta đi, ta hết buồn ngủ luôn rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT