Chung Ly lão tướng quân hạ lệnh, toàn quân nghỉ ngơi chỉnh đốn mười ngày, đến ngày chuẩn bị xuất phát đi Khốc Thử Lĩnh, chinh phạt tộc Ô Nguyệt Nam Việt.

Mấy ngày nay không thấy bóng dáng của Ảnh Thất bên cạnh Lý Uyển, mấy quỷ vệ còn lại cũng thắc mắc, có lẽ là bị phái đi nơi khác làm nhiệm vụ, chủ tử không nói gì, bọn họ cũng sẽ không hỏi nhiều.

Ảnh Ngũ tắm rửa sạch sẽ, đang nằm trên giường dưỡng thương uống canh thịt dê, để chân trần luồng vào y phục ca ca hắn, đạp lên cơ bụng vừa săn chắc vừa ấm áp của Ảnh Tứ.

Ảnh Tứ đang ngồi trên bàn trao đổi chiến thuật với Ảnh Điệp, Ảnh Điệp muốn ở lại quân doanh chờ họ về, bởi vì hắn biết với thời tiết ở Khốc Thử Lĩnh sẽ không giúp được gì, thậm chí sẽ kéo chân sau đồng đội, đành phải thay đổi chiến thuật.

Tay phải Ảnh Tứ cầm bút, tay còn lại xoa chân cho Ảnh Ngũ, thuận miệng dặn dò: "Chân tay lạnh ngắt, hôm khác ta đi hỏi Ngụy tiểu công tử viết đơn thuốc cho ngươi."

Ảnh Ngũ nhấm nháp thịt dê thơm phức, nhồm nhoàm nói: "Không uống thuốc đâu, huynh ủ cho ta."

Ảnh Tứ đành chịu, tiếp tục viết chữ.

"Tối hôm qua Ngụy Trừng tới chỗ ta khóc một đêm, huynh đi sớm quá nên không gặp." Ảnh Ngũ hớp cạn ngụm canh dê cuối cùng, lau khóe miệng, "Bởi vì có hàng chục tiểu binh trúng độc rắn không cứu kịp nên bỏ mạng, chỉ có một mình nó, độc thì phát tán quá nhanh, nó không xoay sở được."

Ảnh Tứ ngẩng đầu ngẫm nghĩ: "Nó là đại phu, có tấm lòng trách trời thương dân cũng đúng thôi."

"Nhưng nó là nhãn tuyến[1] của Vương gia, cũng coi như cấp dưới ngoài biên chế của vương phủ rồi, ta không tin hai bàn tay nó chưa từng dính máu người." Ảnh Ngũ vuốt cằm tự nói.

[1] Nhãn tuyến: người bí mật quan sát tình hình.

Ảnh Tứ cúi đầu viết chữ, hờ hững nói: "Giết người với không cứu được người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Bản thân hắn cũng vậy, hai tay dính đầy máu của hàng trăm hàn vạn người chết thảm nhưng lại không muốn thấy đệ đệ mình bị thương, trong lòng của bất kỳ cường giả nào cũng có miếng vảy ngược, không ai động vào thì bình an vô sự, ngộ nhỡ vô ý chạm phải nơi sâu kín kia có thể gây ra tai họa, thậm chí là họa diệt thân.

Ảnh Ngũ ngẩn người nhìn ca hắn, cạ cạ hắn mấy cái: "Này, trận chiến này bao giờ mới xong, ta mệt quá."

"Nhanh lắm, tộc Ô Nguyệt một cây chẳng chống vững nhà, không chịu nổi hai quân đội bao vây tiễu trừ, chỉ cần xông qua được rào chắn lãnh địa tộc Ô Nguyệt, chúng ta nắm chắc chín phần trong tay."

Ảnh Ngũ phấn khởi: "Lúc về chắc chắn được nghỉ đó, chúng ta tranh thủ ra ngoài chơi đi, hai mình thôi."

Tiểu tử hai mươi tuổi chỉ biết ham chơi bỏ việc, Ảnh Tứ nói:

"Được."

Ảnh Thất cũng không xuất hiện trước mặt Lý Uyển nữa, mâu thuẫn lần này không phải làm nũng vài câu là xoa dịu được, chỉ có thể tạm thời đừng làm phiền thế tử điện hạ, tránh cho mâu thuẫn càng lúc càng gay gắt.

Cảm giác áy náy lâu dần như một hạt giống chôn chặt trong tim, chỉ cần có nước vẩy xuống nó sẽ lập tức mọc rễ nảy mầm, tàn nhẫn mà đâm vào vết thương lòng, đau đến chết đi sống lại, nhưng nó lại hút máu đầu tim của chính mình rồi điên cuồng lớn lên.

Thật lòng mà nói Ảnh Thất không có gì để chắc chắn rằng điện hạ sẽ quay lại với mình cả, giờ y chỉ muốn tìm một cơ hội quay về núi Tiêu Dao, đối chất với vị sư phụ y hằng tôn kính, sự phản nghịch từ sâu trong xương tủy khiến y không muốn chịu sự chi phối của Giang phu nhân nữa, y muốn hoàn toàn thoát khỏi khống chế của sư môn, y chịu đủ rồi.

Giang phu nhân thực sự coi y như con ruột, từ khi đứa con trai duy nhất vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời bà, bà đã coi Ảnh Thất là niềm hi vọng gắn bó với sinh mệnh mình, cũng đặt tất cả kỳ vọng và chờ mong lên người Ảnh Thất, rõ ràng là một ái đồ xuất sắc có hi vọng thừa kế y bát[2] của mình, lại chạy tới chỗ người khác làm một ảnh vệ ti tiện cả đời không thấy ánh mặt trời, chịu những đắng cay mà không ai tưởng tượng được, dù cho mới đầu Giang phu nhân cũng không có ác ý với Lý Uyển, giờ bảo sao không hận cho được.

[2] Y bát: truyền từ đời này sang đời khác (y bát là áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ)

Y biết thế tử điện hạ mấy ngày nay cũng không có tâm trạng bàn chuyện công lao hậu chiến, vì thế y âm thầm đi tìm Chung Ly lão tướng quân, dùng kỹ năng diễn xuất tốt nhất của mình để tranh công cho điện hạ: Vì cứu tướng quân không tiếc thân mình nhiễm độc Liệt Xà, chống hơi tàn đến thăm thương thế của tướng quân, để đại phu bên cạnh mình chữa trị cho mọi người...... Y dùng giọng điệu không màng hơn thua của mình miêu tả điện hạ thành một vị tướng tài oai hùng thương xót muôn dân.

Ảnh Thất xuất thân từ một gia đình giàu có, lại bái danh sư làm thầy, tầm nhìn đương nhiên không thể so sánh với các quỷ vệ khác, y biết rõ công huân hậu chiến quan trọng thế nào hơn bất cứ ai, nếu không thế tử điện hạ cũng sẽ không chống thân mình trúng độc kéo dài cho tới khi Lý Mạt lui binh mới chịu rời đi.

Dù thế nào đi chăng nữa, những chuyện mà y làm trước giờ chưa từng thay đổi, y phải vì điện hạ đoạt lấy tự do vĩnh viễn và quyền lực vô thượng, đây mới chỉ là bước đầu tiên.

Chỉ cần vứt bỏ gánh nặng trong lòng, không bị ràng buộc bởi mệnh lệnh của sư phụ, tham vọng và quyết tâm của Ảnh Thất ngược lại càng mãnh liệt hơn rất nhiều, biến tất cả cảm giác áy náy thành sự ủng hộ và nâng đỡ thế tử điện hạ từng bước đi lên.

Lão tướng quân bị Ảnh Thất nửa thật nửa giả thành khẩn bẩm báo làm cho cảm động không thôi, cố ý viết một quyển sổ gấp khen thưởng Tề Vương thế tử.

Thế tử điện hạ đã không còn sợ triều đình giám thị, trời cao hoàng đế xa bên đó vốn không quản được hắn, chờ thế tử điện hạ hồi triều, chính là anh hùng chiến công hiển hách, dù cho triều đình kiêng kị mệnh cách của Lý Uyển, cũng không thể nào rung chuyển được Tề Vương tay nắm binh quyền thu phục dân tâm, thế tử điện hạ nhất định an toàn.

Đáng tiếc không biết thái độ bên phía thái tử thế nào, hai vị thế tử thân vương võ nghệ mưu lược như hổ rình mồi, vậy mà thái tử bình tĩnh không chịu động thủ, cũng không biết gã đang nghĩ gì, nói không chừng là muốn mượn tay nhị vị thế tử bình loạn Nam Việt, sau đó thái tử ra tay thu phục hai đường đệ, diệu kế nhất tiễn song điêu.

Ảnh Thất không ngừng suy đoán trong lòng, cuối cùng cảm thấy sau khi chiến sự kết thúc, thế tử điện hạ rất có khả năng là mục tiêu theo dõi của thái tử, y không dám rời khỏi điện hạ vào lúc này, không dám dời tầm mắt đi dù chỉ trong phút chốc, không muốn để bất kì tên ác ôn nào có cơ hội thèm muốn tính mạng của thế tử điện hạ.

Y mang thái độ hoài nghi với tất cả mọi người, tiếc là mình lại sơ ý ngay thời điểm nguy hiểm như vậy, để mình và điện hạ xảy ra hiềm khích, không thể gần kề điện hạ để bảo vệ hắn là điều bất lực nhất của Ảnh Thất. Dù cho sau này không thể chạm vào góc áo của Lý Uyển, y cũng nguyện ý thiêu mình dọn đường cho hắn.

Đoàn quân xuất phát đi về phía Khốc Thử Tam Lĩnh, Ảnh Điệp ở lại quân doanh, Ảnh Thất nhận lời gửi gắm của Ảnh Điệp, vừa bám theo vừa quan sát từ sâu trong rừng rậm, cảnh giác những mối nguy hiểm tiềm tàng xung quanh.

Nhiệm vụ bại lộ, có lẽ Giang phu nhân sẽ phái người tiếp ứng —— trước khi Ảnh Thất bị ban chết hoặc luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát.

Hành quân được ba ngày, Ảnh Thất gặp một ông lão áo đen trong rừng cây rậm rạp, là cách ăn mặc của dân bản địa Nam Việt, đầu quấn chiếc khăn bẩn thỉu, khuôn mặt già nua với những nếp nhăn chằn chịt, cõng một bó củi mới chặt, run rẩy ngồi xuống cạnh Ảnh Thất, cổ họng khô khốc nuốt nước miếng một cái.

Ảnh Thất mở túi nước ném cho lão, ông già kia nhanh tay tiếp được, thân thủ thế này hoàn toàn không giống một ông già bảy mươi tuổi.

Lão già nhe hàm răng lởm chởm không còn mấy cái ra, dùng chất giọng Nam Việt bản xứ nói cảm ơn với Ảnh Thất.

Ảnh Thất dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, thản nhiên gọi, "Mi Vô."

Ông lão ngẩn người, giọng nói già nua lập tức biến thành âm thanh của thiếu niên, nháy mắt với y: "Sao nhận ra thế?"

Ảnh Thất nhắm mắt dựa vào gốc cây: "Người Nam Việt sẽ không đến gần binh lính người Hán."

Ông lão bực bội đập tay một cái: "Chậc, không sai." Lúc hắn ngẩng đầu lên đã biến lại thành dáng vẻ thanh niên, với đôi mắt hồ ly tinh sáng rực đang dò xét chung quanh.

Đây chính là giáo úy Huyền Khâu khét tiếng giang hồ, hồ ly tinh mặt người Doãn Mi Vô, dù xuất thân Tiêu Dao Sơn Lộc danh môn chính phái cũng không đi đường chính đạo, trà trộn sòng bạc, tùy tiện dịch dung, dùng khuôn mặt Doãn tiểu thư câu hồn nhiếp phách xoay Ảnh Ngũ mòng mòng, lại là người duy nhất trung thành với núi Tiêu Dao.

"Ôn Ôn, ngươi ác quá đó." Doãn Mi Vô quạt gió cho mình, dựa vào Ảnh Thất, giương hành mi cong vút chống cằm nhìn y, đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ nâng lọn tóc Ảnh Thất, "Sư phụ bảo ta tới đón ngươi về chân núi Tiêu Dao. Khụ, nếu ngươi còn nhận sư môn này, những lời lúc trước coi như ta chưa nói, không so đo với ngươi. Sư phụ cũng lớn tuổi rồi, người muốn truyền lại y bát cho ngươi, không quản mấy năm chơi bời của ngươi nữa, đã đến lúc ngươi nên quay về hoàn thành tâm nguyện của người."

Ảnh Thất vân vê cành cỏ, hờ hững nói: "Đánh xong trận này sẽ về."

Doãn Mi Vô nhíu mày: "Ta chạy đến tận cái nơi khỉ ho cò gáy này, ngươi lại bảo ta tự về hả? Ngươi có biết ta tốn bao nhiêu bạc để chăm sóc cái mặt này không, da dẻ cũng sần lên hết rồi."

Ảnh Thất chả thèm đáp lời, đẩy con hồ ly đang ủ rũ cạnh mình ra, xoay người biến mất.

"......" Doãn Mi Vô tức giận, xoay người bỏ đi, lẩm bẩm, "Dù sao đến lúc đó sư phụ cũng tới lôi đầu ngươi về, đúng là không biết chừa mặt mũi cho mình mà."

Hắn vứt bộ quần áo cũ nát đi, trong nháy mắt khoác lên bộ trường bào màu xanh sẫm, phe phẩy chiếc quạt lông chim hoàng yến đi về hướng khác, nhanh chóng tìm một nơi phong thủy tốt để dưỡng da.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Ủa, chương này Ảnh Ngũ với Ảnh Tứ hỏny quá các bạn:>>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play