Bá Hạ công chúa khẽ giật mình, nàng mỉm cười: “Lý Lạc Nhạn.”
“Công chúa thiên tuế.” Lương Tiêu kinh ngạc, hành lễ, “Nghe danh Bá Hạ công chúa anh khí mỹ mạo đã lâu, ngâm được thi thư, thượng được võ trường, hôm nay Lương Tiêu có phúc gặp gỡ, chuyến đi này không uổng chút nào. Người cũng tới tiễn Dật Nhàn sao?”
“Nếu thánh thượng cho phép nữ tử ra chiến trường, lúc đó người dẫn binh chắc chắn là ta. Đáng tiếc, ở trong mắt các ngươi, người như bọn ta sinh ra chỉ có mỗi nghĩa vụ hòa thân.” Công chúa Bá Hạ phất tay áo, đáp lễ, nhấc cương ngựa xoay người rời đi.
Lương Tiêu gọi nàng một tiếng: “Công chúa hiểu lầm, Lương mỗ chưa bao giờ nghĩ như vậy, nếu người xuất chinh, Lương mỗ cũng sẽ đến tiễn người.”
Hiếm khi nào công chúa Bá Hạ cười cười, xoay người hỏi hắn: “Nghe nói ngươi đang hỏi thăm dịch quán Khổng gia? Ở phía nam hoàng thành, gần phường trà lâu Úc Danh.”
Lương Tiêu đứng dậy khom người cảm tạ.
Phường trà lâu Úc Danh cũng là sản nghiệp nhà Lương Tiêu, an tĩnh ở một góc phía nam hoàng thành, quý tộc hậu duệ trong kinh thành đến uống trà, cố ý chọn một nơi yên tĩnh, mặc dù cái tên phường trà Úc Danh này không có gì ấn tượng, nhưng bố trí bên trong lại vô cùng xa hoa.
Tề Vương phủ mỗi ngày dù tiêu tiền như nước nhưng chỉ tính ở mức tầm trung so với các vương phủ khác, nhưng có thế tử điện hạ thì khác hẳn, có một đứa con trai đốt tiền như vậy, Tề Vương phủ cũng không tới nỗi rơi vào cảnh bần cùng, chung quy cũng vì Lương gia.
Vì sao Lương gia lại giàu nứt đố đổ vách như thế? Là dựa hơi Tề Vương phủ chống lưng, kinh doanh từng chút mà đi lên, sản nghiệp Lương gia, có một nửa đã ngầm đứng tên Tề Vương gia, tiền thu mỗi ngày đủ để chống đỡ vị thế tử điện hạ coi tiền như rác này.
Cũng bởi vì như vậy, thái độ Lương Tiêu đối với Lý Uyển trước sau có ba phần lấy lòng, lúc trước ở dịch quán, Khổng Ngôn Tỉ cầu xin Lý Uyển như thế, Lương Tiêu cũng không dám khuyên nhiều, chính là vì không đắc tội nổi thế tử điện hạ.
Nếu là trêu ghẹo vui đùa thường ngày cũng thôi đi, thế tử điện hạ cũng thích quậy, tính tình không xấu, nhưng không thể thật sự khiến hắn khó chịu, chỉ cần một câu của Tề Vương gia, phú quý của Lương gia có thể chuyển lên đầu Trần gia, Ninh gia, nhà nào cũng được, kẻ muốn làm tay sai đại hộ của Tề Vương phủ nhiều không đếm xuể, đổi sang nhà khác thì có gì phải xoắn?
Lương Tiêu lượn lờ xung quanh phường trà lâu Úc Danh, xác thật có một dịch quán, thủ vệ toàn mặc quần áo và trang sức Trầm Sa tộc, hắn muốn vào đó gặp Ngôn Tỉ.
Sắc mặt Khổng Ngôn Tỉ rất tiều tụy, nằm bò trên bàn lật xem danh sách từng gia tộc, Khổng Lan Kiêu thì tựa người trên giường bên cạnh, mở một cái tráp đao, lau chùi đôi uyên ương đao đặt bên trong.
Khổng Lan Kiêu lau thanh đoản đao trong đó, nhướng mày hỏi ca ca hắn: “Ca, huynh lo lắng như vậy, trà không uống cơm không ăn, hoàng đế còn chưa hạ chỉ xử nhà chúng ta ra sao, huynh gấp cái gì?”
Khổng Ngôn Tỉ xoa xoa mi tâm: “Chờ hoàng đế hạ chỉ đã muộn rồi…… Sở Uy tướng quân bị bắt vào tù, Lý Uyển lại xuất chinh, một mình Khổng gia chúng ta khó mà chống đỡ nổi, đi sai một nước sẽ dẫn tới họa diệt môn.”
Đuôi mày Khổng Lan Kiêu khẽ nhếch lên: “Hôm qua ta đã giết sạch những trưởng lão không kín miệng trong nhà, cả những lão già biết nội tình, giết cha thí thân, tất cả việc này ta đều làm vì ca ca.”
Vì bảo toàn tộc nhân không bị tàn sát, trước hết phải thanh trừng sạch sẽ những kẻ có tiếng nói, nhưng không chịu được khổ hình, sẽ gây ra tai họa cho gia tộc. Vì để gia tộc huyết mạch kéo dài, Khổng Ngôn Tỉ thật sự mới là tàn nhẫn độc ác, mà đệ đệ hắn chính là thanh đao sắc bén nhất hắn có trong tay.
Ánh mắt Khổng Ngôn Tỉ đờ đẫn, đầu ngón tay mảnh khảnh yếu đuối nhẹ nhàng vuốt ve từng cái tên trên gia phả, sau đó dùng bút mực gạch đi.
“Không phải vì ta, là vì Trầm Sa tộc.”
Khổng Lan Kiêu không tỏ ý kiến: “Huynh nói sao thì là như thế.”
Khổng Ngôn Tỉ quay đầu lại nhìn hắn: “Còn thiếu một người.”
Khổng Lan Kiêu đang lau chùi đoản đao, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ai? Ta đã dọn sạch sẽ, hẳn là không sót người nào đâu.”
Khổng Ngôn Tỉ ném bút lông sói xuống, chậm rãi bước qua, chiếc chuông bạc trên người linh đinh vang lên, cúi người xuống lặng lẽ thì thầm vào tai Khổng Lan Kiêu: “Đệ.”
“Ca!” Khổng Lan Kiêu chợt mở to hai mắt, hắn vốn không có ý định phản kháng Khổng Ngôn Tỉ, trong nhất thời bị ca ca ruột mình đè mạch cổ, cổ bị một ống trúc cực kỳ nhỏ cắm vào, nước thuốc chậm rãi rót vào mạch cổ.
Khổng Lan Kiêu trời sinh sức mạnh hơn người, mà nước thuốc này có thể áp chế sức mạnh của hắn, hạ bậc hắn ngang bằng với người bình thường.
Khổng Lan Kiêu khó có thể tin được mà nhìn ca ca nhỏ xinh dịu dàng của hắn, khí lực nhanh chóng bị rút cạn, Khổng Lan Kiêu xoay người muốn bắt ống tay áo ca ca hắn, lại trượt từ mép giường xuống, ngã trên mặt đất, đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn Khổng Ngôn Tỉ.
“Ca ca…… Huynh…… Muốn giết ta……?” Khổng Lan Kiêu giãy giụa bò dậy, gian nan mà bò tới dưới chân Khổng Ngôn Tỉ, dùng sức siết chặt hai vạt áo hắn, ngửa đầu nhìn hắn, “Ca ca…… Ngay cả ta cũng…… Không tin…… Huynh vẫn luôn hận ta đã đoạt hào quang của huynh đúng không?”
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Khổng Ngôn Tỉ khẽ run lên, ánh mắt run rẩy cúi đầu nhìn hắn: “Đệ không đoạt hào quang của ta.”
Khổng Ngôn Tỉ chậm rãi quỳ xuống, hay tay giật lấy đoản đao trong tay Khổng Lan Kiêu.
“Huynh muốn làm gì?!” Khổng Lan Kiêu trơ mắt nhìn Khổng Ngôn Tỉ giơ đoản đao lên, cắm thẳng vào bụng mình.
Khổng Ngôn Tỉ phun một ngụm máu, đỡ vết thương trên bụng lê người ra khỏi phòng lảo đảo chạy đi, cầu cứu đám thủ vệ dịch quán: “Người đâu! Khổng Lan Kiêu mưu hại gia chủ ý đồ tranh đoạt vị trí gia chủ…… Người đâu…… Bắt lấy hắn!”
Khổng Lan Kiêu ngây ra như phỗng, nhìn vết máu trên mặt đất, lại nhìn đôi tay đỏ rực của mình, tựa như một nhát dao đâm vào lòng, khiến cả người hắn trở nên lạnh lẽo, trong chốc lát mồ hôi lạnh thấm ướt cả người.
Chiếc chuông bạc treo trên vạt áo Khổng Ngôn Tỉ khẽ rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Khổng Lan Kiêu bị nước thuốc này phong bế kinh mạch toàn thân, thuốc này chỉ có hiệu lực với Trầm Sa tộc nhân, hiệu quả kéo dài được vài tháng.
Khổng Lan Kiêu bị thủ vệ khóa hai tay đè xuống, trừng mắt, lặng lẽ nhìn người ca ca thân yêu nhất đã gắn bó với mình mười hai năm giờ đây vô cùng xa lạ.
Khổng Ngôn Tỉ đỡ vết thương trên bụng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, gian nan chỉ vào Khổng Lan Kiêu, ra lệnh: “Khổng Lan Kiêu… Mưu sát gia chủ bất thành…… Trượng hình cho ta…… Sau này gạch tên nó ra khỏi gia phả!”
Thủ vệ chậm chạp không dám động thủ với nhị thiếu gia nhà mình, Khổng Ngôn Tỉ thở hổn hển, giơ lệnh bài gia chủ ra trước mặt: “Ta là gia chủ Trầm Sa Khổng gia! Ai dám kháng mệnh!”
Khổng Lan Kiêu bị đè ở trên mặt đất, hành hình trước mặt mọi người.
Từng đòn trượng đập thẳng vào lưng, đau đến xuyên tim thấu xương, Khổng Lan Kiêu hung hăng trừng ca ca hắn, điên cuồng giãy giụa gào rống: “Khổng Ngôn Tỉ! Tên tiểu nhân nhà ngươi! Uổng công ta từ bé đã một lòng một dạ đi theo ngươi, không hề có tâm tư nào khác, ta chưa từng muốn cướp vị trí gia chủ của ngươi, ta vì ngươi loại bỏ nhiều chướng ngại vật như thế chính là vì không muốn ngươi chịu uất ức! Ngươi lại trả thù ta như thế…… A! A! Khổng Ngôn Tỉ!!! Ta hận ngươi! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!”
Lúc Lương Tiêu tiến vào, Khổng nhị thiếu đã bị đánh đến mức da tróc thịt bong, hơi thở thoi thóp, không rõ sống chết.
Khổng Ngôn Tỉ dùng vải bố đè lên vết thương của mình, quỳ bên cạnh hắn, dùng đôi tay dính máu sửa sang lại đầu tóc đệ đệ hắn.
“Ngôn Tỉ……” Lương Tiêu chậm rãi dừng bước.
Khổng Ngôn Tỉ ngẩng đầu, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, ánh mắt thê lương nhìn Lương Tiêu, lông vũ màu xanh tím bị máu nhuộm thành sắc đỏ đậm, trên lưng mang theo ánh hoàng hôn rực rỡ, buồn bã ngoái đầu lại mỉm cười, từ từ ngã xuống.
Lương Tiêu sửng sốt cả buổi trời, túm lấy Khổng Ngôn Tỉ bế lên, nhanh chóng chạy về phía phường trà lâu Úc Danh: “Người đâu, người đâu! Khổng thiếu gia bị thương, mau cứu người!”
Khổng Ngôn Tỉ siết chặt vạt áo Lương Tiêu, yếu ớt cầu xin: “Đệ đệ ta…… Đưa đến…… Chỗ đó…… Đừng cho nó quay về…… Xẻo đi ấn Trầm Sa tộc trên người nó, đừng quay về……”
Lương Tiêu quen biết Khổng thiếu gia nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ nơi đó trong lời Khổng Ngôn Tỉ là chỗ nào, lập tức gọi thân tín phường trà lâu Úc Danh tới, bảo hắn đi xử lý.
Phường trà lâu Úc Danh cũng là một điểm tình báo khác của Tề Vương phủ ngoại trừ Hạnh Đường, tất cả nơi này đều là nhãn tuyến của Tề Vương phủ, trung thành với Tề Vương gia và thế tử điện hạ, tuyệt đối không để lộ tin tức.
Chỉ trong thời gian một chun trà ngắn ngủi, không ít quý tộc phẩm trà tán gẫu ở trà lâu đều đã biết chuyện, nhị thiếu gia Khổng gia ý đồ thí huynh, bị Khổng Ngôn Tỉ nhân danh gia chủ hạ lệnh trượng sát, xóa tên khỏi gia phả.
Có chuyện hay đương nhiên đám quý tộc sẽ sai người đến dịch quán Trầm Sa tộc hóng hớt, đình viện toàn mùi máu tươi gay mũi, Khổng nhị thiếu bị đánh mình đầy thương tích, đã tắt thở, có vài người đang dọn dẹp thi thể, gã sai vặt nhanh chóng bóp mũi chạy về hồi bẩm chủ nhân.
Ba tháng sau, Khổng gia bị tịch thu nhà cửa.
Khổng Ngôn Tỉ bị cấm vệ mang đi, đồng thời gánh tội danh mưu phản, nhốt vào đại lao chờ thẩm. Đệ đệ hắn sớm đã bị xử tử, gạch tên khỏi gia phả nên thoát khỏi tầm mắt của triều đình.
Khổng Ngôn Tỉ cung khai, thừa nhận tự tay mình giết tất cả trưởng lão Khổng gia, trượng sát đệ đệ ruột nhỏ tuổi, nhưng duy nhất không nhận tội mưu phản.
Lương Tiêu sớm đã mang Khổng Lan Kiêu trở về Việt Châu, vì tránh tị hiềm, sai người dịch dung Khổng Lan Kiêu thành gương mặt khác, giao cho tiêu cục Kim Trì Tuân Châu Thẩm tiêu đầu giam giữ, may mà kinh mạch Khổng Lan Kiêu bị phong bế, không xông ra được, mỗi ngày chỉ có thể ở trong nhà Thẩm tiêu đầu, Thẩm phu nhân chăm sóc hắn.
Mỗi ngày Khổng Lan Kiêu đều tìm cách chạy đi, tiêu cục Kim Trì được Lương công tử giao phó đương nhiên không dám lơ là, giam chặt Khổng Lan Kiêu không cho hắn có cơ hội chạy trốn.
Ngày nào Khổng Lan Kiêu cũng nắm chặt chiếc chuông bạc trong lòng bàn tay ngẩn người, là kéo từ vạt áo Khổng Ngôn Tỉ xuống.
Có vài lần hắn vất đi, lại đổi ý tìm trở về.
Dần dà, Khổng Lan Kiêu cũng hết hy vọng. Ca ca không cần hắn, ngay cả tên hắn cũng xóa khỏi gia phả, tộc ấn trên người trực tiếp bị xẻo đi, kinh mạch thì bị phong bế không biết khi nào mới giải được, hắn còn có thể như thế nào?
Hiện tại hắn cái gì cũng không có, chỉ có một đôi uyên ương đao tùy thân.
Là sinh thần hắn, Khổng Ngôn Tỉ mang tất cả tiền bạc tích cóp của mình, đi tìm thợ rèn tốt nhất Trầm Sa tộc làm một đôi uyên ương đao.
Là ca ca ruột thương hắn như vậy, ca ca ruột yếu ớt như vậy, người đã chính tay đẩy hắn ra, rời khỏi cuộc đời hắn.
Hắn hận ca ca, cũng hận Lý Uyển.
Thẩm phu nhân chăm sóc hắn có một đứa con trai, lúc chọn đồ vật đoán tương lai nó bắt được một con rắn nhỏ bằng vàng mà cha cho, ngày nào cũng cầm chơi, chớp chớp đôi mắt to tròn, chảy nước miếng gặm lấy chú rắn nhỏ.
Khổng Lan Kiêu ngồi bên cạnh tiểu bảo bảo nhìn nó, lúc Thẩm phu nhân làm việc nhà, tiểu bảo bảo bò khắp nơi, bò đến mép giường Khổng Lan Kiêu liền lấy chân chặn nó lại.
Tiểu bảo bảo bướng bỉnh, bò qua há cái miệng chỉ có bốn chiếc răng sữa gặm lấy tay Khổng Lan Kiêu, Khổng Lan Kiêu rút bàn tay dính đầy nước miếng ra, xách nó lên dạy dỗ: “Thẩm Tập, quy củ một chút.”
Tiểu bảo bảo cười ha ha, gót chân mềm mại như bông đạp lên mặt Khổng Lan Kiêu.
Sau này tiểu bảo bảo lớn hơn một chút, câu đầu tiên học được không phải phụ thân mẫu thân, mà là — “Kiêu Kiêu”.
Trước giờ Khổng Lan Kiêu chưa từng ngột ngạt đến thế.
—
Còn chuyện Khổng gia bị tịch thu nhà cửa, là sau khi Lý Uyển xuất chinh nửa tháng.
Từ Yến Kinh hành quân nửa tháng, chân chính vác vũ khí lên đường, Lý Uyển mới hiểu được hành quân đánh giặc có bao nhiêu gian khổ, cũng nhìn ra được chênh lệch rõ ràng giữa hắn và Lý Mạt.
Đang giữa mùa hạ, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, lúc trước thế tử điện hạ đi đâu cũng có nha hoàn che dù cầm quạt phe phẩy, dâng băng cho Lý Uyển hong gió, vừa lên đường, ban đêm không có chiếu gối xa hoa, bữa ăn không có thức ăn sang trọng, thân thể kim chi ngọc diệp nào có từng phải chịu dày vò như vậy.
Nửa tháng Lý Uyển bị cảm nắng hai lần, mấy hôm trước gần như là phải chống chọi trên lưng ngựa, suýt ngã vài lần, Lý Mạt ôm cung sừng hươu song hành với Lý Uyển, đôi mắt lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Uyển ca, ngươi đừng có chết ở trên đường, xấu mặt ta. Ra xe ngựa phía sau nghỉ ngơi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt lão tử.”
Ảnh Thất nhanh chóng đỡ lấy Lý Uyển: “Điện hạ, nghỉ một chút đi.”
Lý Uyển xoa xoa cái trán đang nóng lên: “Không cần.”
Lý Mạt người này, tuy rằng không phải thứ tốt lành gì, đối với Lý Uyển cũng là hận không thể nhai xương nuốt vào trong bụng, tâm kế không thâm bằng Lý Uyển, nhưng hắn sẽ dẫn binh đánh giặc, dạy cho Lý Uyển không ít những điều thực tế mà hắn có ngồi mòn đít ở nhà cũng không học được.
Ảnh Thất biết khuyên thế nào cũng vô dụng, tuy thân mình thế tử điện hạ tôn quý, dọc đường đi khó chịu vô cùng, lại chưa từng phá lệ cho mình nghỉ ngơi.
Đương nhiên sức lực Ảnh Thất có thể chịu được mấy chuyện này, nhưng y lo lắng cho thế tử điện hạ, hành quân đánh giặc, lý luận suông là một chuyện, người thật việc thật lại là chuyện khác.
Lý Uyển túm ống tay áo Lý Mạt: “Này, ngươi nói xem, nếu tại sơn đạo hẹp dài thế này mà gặp mai phục, ứng phó thế nào?”
Lý Mạt hừ một tiếng: “Không phải cái gì ngươi cũng biết sao, hỏi ta làm gì?”
Lý Uyển nằm trên lưng ngựa chống cằm nhìn hắn: “Ta phải không ngại học hỏi kẻ dưới chứ.”
Lý Mạt bị đường ca của mình cợt nhả đến mức nghiến răng kèn kẹt, nghẹn một lúc lâu: “Chia thành hai đội, một đội phụ trách cản đường mai phục, đội khác giục ngựa cấp tốc thông qua sơn đạo, sau đó đi vòng lại giải quyết đám phục kích.”
Lý Uyển càng chắc chắn, kẻ được phái tới nhìn trộm bản đồ hành quân không phải người của Lý Mạt, nhất định có một thế lực nào đó đang âm thầm ngủ đông, không biết khi nào thức dậy cắn một phát, không chỉ đề phòng Lý Mạt, còn phải đề phòng kẻ địch không rõ danh tính, Lý Uyển cảm giác bệnh tình của mình càng lúc càng trầm trọng.
Túi nước đã cạn, Ảnh Thất ra phía sau xe chở nước lấy một ít, đôi mắt đã qua huấn luyện quét một vòng, thấy một cục đang nhúc nhích trong xe lương thảo.
Y bước qua xốc chiếu lên nhìn, trong lòng căng thẳng, sau đó kinh sợ một cách rất bình tĩnh.
Ngụy Trừng tiểu công tử đang ngồi xổm bên trong, dẫm lên hòm thuốc ở thành xe, ló đầu ra giang hai tay với Ảnh Thất: “Đệ tới rồi!”
Ảnh Thất vô cảm, đắp chiếu trở về, nhét Ngụy tiểu công tử vào đống lương thảo.