Lý Mạt đỡ vai, đứng lặng giữa cánh đồng hoang, nhìn Lý Uyển tuyệt tình giục ngựa bỏ đi.
Ám Hỉ bò dậy, lau sạch vết máu trên khoé miệng, quỳ một gối dưới chân Lý Mạt, cúi đầu nhận tội: “Thuộc hạ vô năng, không thể bảo hộ điện hạ chu toàn, thuộc hạ đáng chết.”
“Bỏ đi, đi trị thương đi.” Lý Mạt không có lòng dạ nào quan tâm mấy chuyện này, nhận lấy cung sừng hươu chu vân trong tay Ám Hỉ, nhảy lên lưng ngựa, nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, xoay người rời đi.
Ám Hỉ cảm kích nói: “Tạ điện hạ thứ tội.”
Hai mắt Lý Mạt vô hồn, nhìn đăm đăm về hướng Lý Uyển bỏ đi, tự mình ôm cung sừng hươu, nhẹ nhàng vuốt ve, lại dán mặt lên trên đó, lồng ngực phập phồng kịch liệt ẩn dưới bộ y phục đỏ thẫm thêu hoa văn hồ điệp dần bình tĩnh trở lại.
Lý Mạt ổn định cảm xúc, đeo cung sừng hươu lên lưng, kéo kéo cương ngựa: “Ám Hỉ, đi.”
“Vâng.” Ám Hỉ nhanh chóng biến mất trong rừng rậm hoang vu.
Bên phía yến hội đám quý tộc đang ca múa say sưa, Khổng nhị thiếu rảnh rỗi không có chuyện làm, đi ra ngoài tản bộ một lát. Khổng Ngôn Tỉ vẫn quy củ ngồi trên ghế, tay áo vạt áo vô cùng sạch sẽ, không có lấy một nếp nhăn, đồ ăn trên bàn một giọt súp cũng không rơi xuống mâm, trên bàn cũng sạch sẽ gọn gàng.
Thời gian còn lại ánh mắt của Khổng Ngôn Tỉ hầu hết qua lại trên người đám quý tộc, thỉnh thoảng sẽ bắt chuyện vài câu.
Quý tộc trong kinh thành biết Khổng Ngôn Tỉ không được Khổng gia sủng ái, cũng không thèm để ý hắn, nể mặt đệ đệ hắn mới đáp lại cho có lễ.
Khổng Ngôn Tỉ cũng không giận, từ cử chỉ đến lời nói đều nho nhã lễ độ khiêm tốn khách khí, cũng không nói nhiều, chỉ hỏi vấn đề mình muốn hỏi.
Mấy lần nói chuyện, mới biết tình thế chiến loạn Nam Việt đã rơi vào ngõ cụt, Lĩnh Nam Vương liên tục đề thư, thỉnh cầu triều đình phái binh đến Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh của bọn họ, giúp đỡ chống lại Man tộc Nam Việt.
Thánh thượng đã phái Sở Uy tướng quân chỉnh binh, sau yến tập hội sẽ lập tức dẫn binh đến Lĩnh Nam chi viện. Lúc này bốn vạn tinh binh đã chỉnh tề đứng ngoài thành chờ lệnh, chỉ đợi Sở Uy tướng quân.
Lúc này, lại thấy hộ vệ tuỳ thân của Lý Uyển Ảnh Thất đến bên cạnh Sở Uy tướng quân, cầm lệnh bài của Tề Vương thế tử, thì thầm mấy câu vào tai hắn.
Sắc mặt Sở Uy tướng quân bỗng chốc trắng bệch, vội vàng cáo từ rời đi.
Khổng Ngôn Tỉ chau mày, nhìn chằm chằm Sở Uy tướng quân, sau đó, Lý Uyển từ phía bãi săn vội vàng đi tới, hướng về phía đài cao vẫy vẫy tay.
Công chúa Bá Hạ đang ngồi phía trên nghi ngờ nhìn Lý Uyển, do dự một chút, mượn cớ xuống đài, đến bên cạnh Nghiêm Thừa tướng, giả bộ không cẩn thận, phất tay áo quét đổ ly rượu độc trên bàn Thừa tướng còn chưa kịp uống.
“Thất lễ thất lễ. Thừa tướng chớ trách tội.” Công chúa Bá Hạ áy náy, kêu nha hoàn lại rót một ly khác, lúc rời đi tiện tay vơ luôn nửa bình rượu độc của Trần Quý phi trong thấp thỏm, đến chỗ không người đổ vào hồ nước, ném bình rượu vào bàn thức ăn đã dùng xong.
Bá Hạ công chúa giả vờ say rượu ra ngoài hóng gió, thừa dịp không có ai chạy đi tìm Lý Uyển, làm bộ hỏi bâng quơ: “Sao đấy?”
Lý Uyển uống cạn một ly rượu mạnh, nhắm mắt tựa vào lan can.
Bá Hạ công chúa thấy Lý Uyển tâm trạng, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
Lý Uyển lại rót thêm một ly, hơi thở nồng nặc mùi rượu: “Mẹ nó, là Mạt nhi. Ta nhìn lầm hắn, ta tưởng là Thừa tướng, hoặc thái tử.”
Bá Hạ trợn mắt: “Mạt nhi?”
Lý Uyển nở một nụ cười chua chát: “Suýt nữa hắn đã một tiễn lấy mạng ta, còn dùng tên đầu sói của Trấn Nam Vương phủ. Phái người làm Trấn Nam Vương phi động thai, tiểu tẩu tử ngã từ thềm đá xuống, không rõ sống chết, hài tử kia còn giữ được hay sao.”
Công chúa siết chặt tay, rút rìu mắt mèo dán trên đùi dưới gấu váy ra: “Lão nương chém chết đồ chó vô lương tâm này… Hắn còn nhân tính không đấy?!”
Lý Uyển giữ chặt nàng: “Bình tĩnh một chút… Hắn nhằm vào Trấn Nam Vương phủ… Ta đi khuyên nhủ Sở đại ca, chỉ cần huynh ấy xuất chinh đúng lúc, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Công chúa thấp giọng nói: “Chuyện Sở tướng quân sủng thê ai ai cũng biết, phu nhân hắn chưa rõ sống chết, sao hắn có thể bỏ Vương phi dẫn binh rời đi được.”
“Được, bên phía yến hội ngươi ứng phó, ta đi trước một bước.” Lý Uyển ném ly rượu vào trong tay công chúa Bá Hạ, gọi Ảnh Thất lại, vội vàng chạy tới phủ Trấn Nam Vương.
Lúc hắn và Ảnh Thất chạy đến, Sở Uy tướng quân đang ở trong phòng bồi thê tử đau đến chết đi sống lại của mình, bà mụ khuyên thế nào cũng không ra, dùng bàn tay to lớn thô ráp chuyên huấn binh của mình nắm lấy tay của Vương phi, liên tục dỗ dành nàng bằng những lời âu yếm vụng về.
“Uyển nhi, một chút sẽ không đau nữa, Uyển nhi ngoan, chờ nàng khoẻ ta sẽ ở lại với nàng, Uyển nhi……”
Sắc mặt Vương phi tái nhợt như tờ giấy, nắm chặt tay Sở Uy tướng quân không chịu buông. Đôi mắt sắt bén của Sở tướng quân chinh chiến sa trường bấy lâu giờ lại rưng rưng nước mắt, lòng đau như cắt.
Lý Uyển nghe âm thanh sinh li tử biệt bên trong, hít một hơi thật sâu, nắm tay Ảnh Thất, siết chặt lấy.
Hai tay Ảnh Thất đỡ tay thế tử điện hạ, thấp giọng an ủi: “Điện hạ.”
Lý Uyển thở dài, kéo Ảnh Thất ra ngoài, tìm một gian phòng rồi đi vào, nằm lên giường, vẫn không có động tĩnh gì.
Từng sống trong cung, quan hệ của Lý Mạt và Lý Uyển tốt nhất, bởi vì thái tử cao quý, hoàng tử xa cách, hai tâm hồn cô độc trong cung bầu bạn nhiều năm, cùng đọc sách viết chữ, cùng luyện võ cưỡi ngựa bắn cung.
Sau này Lý Uyển không chịu học bắn cung cưỡi ngựa nữa, lúc nào cũng lười biếng, Lý Mạt liền cùng hắn trêu chọc tiên sinh, đập phá nhà ông trong vườn.
Người Lý Uyển không muốn đối địch nhất chính là Lý Mạt.
Ảnh Thất đóng cửa lại, đi đến bên cạnh thế tử điện hạ. Lý Uyển ngồi dậy, ôm lấy eo Ảnh Thất, chôn mặt vào bụng y.
Ảnh Thất vuốt ve mái tóc thế tử điện hạ: “Điện hạ, không liên quan tới người.”
Lý Uyển ngẩng đầu nhìn y: “Ngươi thấy không, Lý Mạt tàn nhẫn như vậy, ai hắn cũng không để tâm, nếu ta không phản kháng, người chết tiếp theo sẽ là ta.”
“Nhưng nếu ta tranh… Sớm hay muộn tay ta cũng sẽ dính đầy máu tươi, trở nên độc ác như Mạt nhi vậy.”
Ảnh Thất cảm giác được thế tử điện hạ đang căng thẳng, vô cùng dịu dàng an ủi hắn: “Thuộc hạ sẽ bảo vệ điện hạ, sẽ không để điện hạ chịu tổn thương.”
Đột nhiên Lý Uyển hệt như con thỏ bị chấn kinh, nắm chặt hai tay Ảnh Thất, trợn đôi mắt hằn đầy tơ máu mà gầm nhẹ: “Đúng, suýt nữa ta quên, ngươi lấy cái gì bảo vệ! Ngươi lấy cái gì bảo vệ? Ngươi chắn mũi tên cho ta rồi gọi đây là bảo vệ sao? Ngươi đây là muốn ta chết! Ngươi thấy bộ dạng của Sở đại ca không, trông huynh ấy đau đớn có kém gì tẩu tử không! Ngươi chắn tên cho ta, ngươi kêu ta phải làm sao? Không có ngươi ta phải làm sao bây giờ?!”
“…… Điện hạ?” Ảnh Thất mờ mịt nhìn Lý Uyển, im lặng một lúc lâu, hỏi, “Tính mạng thuộc hạ có quan trọng vậy không.”
Lý Uyển khàn cả giọng: “Ngươi nói xem ——?!”
Lý Uyển bắt lấy Ảnh Thất, đè y lên giường, mạnh mẽ lột sạch quần áo.
Cơn đau bất ngờ khiến Ảnh Thất rên lên một tiếng.
“Ngươi còn dám không, còn dám không màn sống chết mà chắn tên như vậy không.” Lý Uyển đè lại đôi chân thon dài của y, cúi đầu chất vấn.
Ảnh Thất cố chịu đau đớn kìm lại tiếng nức nở trong cổ họng, khẽ thì thầm: “Bảo hộ người là chức trách của thuộc hạ……”
Lý Uyển uống rượu mạnh, lại chịu đả kích, lập tức mang tất cả sợ hãi trong nhiều năm qua liều mạng phát tiết trên người Ảnh Thất, cưỡng bức chiếm hữu để giải toả những phiền muộn trong lòng mấy năm nay.
“Đừng như vậy mà……” Lý Uyển chôn đầu vào ngực Ảnh Thất.
Ảnh Thất chịu đựng đau đớn thế tử điện hạ ban cho, khẽ cong người lên, nhẹ nhàng ôm lấy đầu thế tử điện hạ, lấy can đảm làm càn hơn, dùng hai tay ôm chặt hắn vào lòng.
“Điện hạ, đừng sợ.” Ảnh Thất dùng giọng nói khàn khàn trấn an hắn, “Thuộc hạ…… Hức…… Còn đây mà.” Mặc dù rất đau, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Lý Uyển đang phát tiết, siết chặt eo và cánh tay Ảnh Thất đến độ bầm tím một mảng lớn.
Sau khi xong việc, Ảnh Thất nằm nghiêng trên giường, cả người yếu ớt, chân cũng đau, dùng hết sức bình sinh bò dậy, mò mẫm tìm xiêm y của mình, khó khăn kéo tới trước mặt, xỏ mỗi ống tay áo thôi cũng hết mất sức, nằm thở dốc trên giường.
Một bàn tay vươn qua, kéo Ảnh Thất vào lòng, Lý Uyển nửa tỉnh nửa mê cúi đầu hỏi y: “Biết sai chưa?”
Ảnh Thất vô lực gật đầu: “Thuộc hạ biết sai.”
“Vậy phải sửa……” Lý Uyển lăn đùng ra, nằm ngủ trên người Ảnh Thất.
“Vâng.” Ảnh Thất cứ thủ thế như vậy, thế tử điện hạ ngủ vô cùng bất an, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt.
Ảnh Thất nghỉ ngơi một chốc mới lấy sức lại được, đỡ người thế tử điện hạ đặt vào trong ổ chăn, đắp chăn lại.
Lúc này mới xuống giường, mặc y phục kín đáo.
Bên dưới sưng đau, thắt lưng cũng âm âm ỉ ỉ.
Ảnh Thất nhân lúc thế tử điện hạ nghỉ ngơi tranh thủ đi tắm rửa sạch sẽ, lúc này mới để ý vết bầm trên cánh tay mình.
Là dấu ấn thế tử điện hạ để lại, Ảnh Thất nhẹ nhàng vuốt ve, thầm hi vọng dấu vết này có thể lưu lại trên tay lâu một chút.
Lúc y đi ngang qua phòng sinh của Trấn Nam Vương phi, nghe thấy tiếng gào khóc khàn giọng bên trong, gương mặt Ảnh Thất lãnh cảm, chậm rãi đi qua.
Loại kêu khóc này không ảnh hưởng đến y, y cũng không quan tâm Trấn Nam Vương phi như thế nào, cũng không có cách nào đồng cảm với nỗi đau của Sở Uy tướng quân, y đã làm ngơ trước bao nhiêu tình cảnh bi hỉ trên thế gian này, vô cùng hờ hững, chỉ khi đối mặt với thế tử điện hạ, mới cảm nhận được làn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ yên ả trong lòng mình.
Mấy năm ngắn ngủi đã mài mòn Ảnh Thất vốn lạnh lùng nay lại càng thêm lãnh khốc, nhưng tình cảm dành cho thế tử điện hạ trước giờ chưa từng thay đổi, thậm chí mỗi một ngày trôi qua còn mãnh liệt hơn trước.
Mặc kệ thế tử điện hạ sắp đối mặt với thứ gì, Ảnh Thất đều có thể đi theo không hề do dự, nhưng thế tử điện hạ không được yếu ớt, hắn là bầu trời của Ảnh Thất.
Lúc y trở lại sương phòng, thế tử điện hạ đã tỉnh, tựa vào đầu giường, Ảnh Điệp quỳ trên mặt đất, trên người bị thương không nhẹ, đang hồi bẩm thế tử điện hạ.
Ảnh Thất đẩy nhẹ cửa đi vào, đứng ở gian ngoài chờ Ảnh Điệp bẩm báo.
Trên người Ảnh Điệp có mấy vết kiếm, y phục vân cẩm đen tuyền thấm đẫm vết máu, mái đầu tuyết trắng cũng dính một ít sắc đỏ.
Ảnh Điệp chậm rãi nói: “Thuộc hạ vốn canh phòng ở phủ Trấn Nam Vương, đề phòng bất trắc, không ngờ Ám Bi đột nhiên đánh lén, một mình thuộc hạ không địch lại, bị hắn lợi dụng sơ hở.”
Thực lực chiến đấu của Ám Bi và Ám Hỉ so với đám ám vệ có thể xếp ở hàng thượng đẳng, có thể sánh ngang với quỷ vệ Thao Thiết Tổ của Ảnh Cung trong Tề Vương phủ, tách ra đánh lẻ thì sức chiến đấu cũng bình thường, nhưng một khi hợp lực lại ngay cả Ảnh Ngũ cũng không đối phó được.
Ám Hỉ bại dưới tay Ảnh Thất, cũng hoàn toàn là vì Ảnh Thất thật sự quá nhanh, Ám Hỉ không đuổi kịp mà thôi.
Lý Uyển xua tay: “Ngươi đi Hạnh Đường Lâm Châu chữa thương đi, bảo bọn họ dùng thuốc tốt, bạc cứ tính cho vương phủ.”
Ảnh Điệp rũ hàng mi tuyết trắng: “Tạ điện hạ khoan thứ, thuộc hạ cáo lui.”
Ảnh Điệp rời khỏi sương phòng, Ảnh Thất mới rảo bước tiến vào trong, bẩm báo nói: “Trấn Nam Vương phi khó sinh, còn chưa kết thúc.”
Lý Uyển xoa xoa mi tâm: “Thuận theo ý trời đi.”
“Ngươi lại đây. Làm gì đấy?” Lý Uyển kéo tay Ảnh Thất muốn y đến bên cạnh mình, lúc ôm lấy eo y, Ảnh Thất khẽ run lên.
Eo đau muốn chết.
Lý Uyển giương mắt nhìn y: “Đau không?”
Lần này không có dịu dàng như lần đầu, Ảnh Thất chịu không nổi, cả người đều nhức mỏi.
Lý Uyển xắn tay áo y lên, nhìn chiến tích do mình tạo ra, đột nhiên bao nhiêu uy phong lúc đè lên người Ảnh Thất bay đi đâu mất cả, cầm lấy bình thuốc thoa cho y.
Lý Uyển hỏi y: “Chỗ đó có đau không?”
Ảnh Thất cắn môi, nghiêng đầu nhìn nơi khác.
Lý Uyển không nói tiếng nào đè Ảnh Thất lên giường, vén quần áo lên bôi thuốc từ trong ra ngoài một lượt.
“Ngươi còn dám không nghe lời ư.”
“Thuộc hạ…… Đừng, không dám nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT