Hai ám vệ tuỳ thân của Lý Mạt Ám Hỉ Ám Bi ngồi trên nóc nhà chờ chủ tử.
Hôm nay là ca trực của Ảnh Tứ Ảnh Ngũ, ngồi thù lù một đống trên mái hiên. Ám Hỉ nháy mắt một cái với Ám Bi, bỗng nhiên Ám Bi ôm bụng, vẻ mặt thống khổ kêu đau, muốn đi đại tiện.
Ám Hỉ chạy tới trước mặt Ảnh Tứ, ôm cánh tay hắn cười hi hi: “Không dám phiền thống lĩnh, chúng ta từng tới đây rồi, biết đường mà.”
Ảnh Ngũ bẻ bẻ ngón tay, các khớp ngón kêu răng rắc: “Tiểu tử, cho ngươi cơ hội tự bỏ cái tay thối đó ra.”
Ám Bi than đau bụng, nhanh chóng nhảy khỏi mái nhà rồi mất dạng, Ảnh Ngũ đuổi theo, tiện tay nện một quyền lên đầu Ám Hỉ: “Không được quấn ca ca ta, nếu không ta đánh chết ngươi.”
Ám Hỉ làm cái mặt quỷ, tiếp tục dính lấy Ảnh Tứ.
“Lát nữa chỉnh ngươi.” Ảnh Ngũ nghiến răng kèn kẹt, hừ một tiếng rồi nhanh chóng chạy theo Ám Bi.
Ám Hỉ vẫn chưa buông bỏ Ảnh Tứ, nhe răng cười nói: “Thống lĩnh thống lĩnh, ngài vẫn luôn trực chỗ này sao, vất vả ghê nha, chủ tử chúng ta ở đây ăn cơm cũng không có chuyện gì, hay là chúng ta đi uống rượu nha?”
Mắt Ảnh Thất nhìn thẳng, vung tay đẩy Ám Hỉ ra.
Ám Hỉ bám riết không tha, ngồi trước mặt Ảnh Tứ, ngẩng mặt hỏi hắn: “Thống lĩnh, ngài nói một câu đi…… Nghe nói thế tử điện hạ nhà ngài bị phạt quỳ ở từ đường đúng không? Đi xem điện hạ đi, coi chừng quỳ đến mức đổ bệnh đó.”
Ảnh Tứ lạnh lùng đẩy tay Ám Hỉ ra, không kiên nhẫn nói: “Điện hạ nhà ta không có yếu đuối như vậy.”
“Hừ.” Ám Hỉ thừa dịp Ảnh Tứ không chú ý tới mình, len lén dịch người đến cạnh mái hiên chuẩn bị nhảy xuống, bị Ảnh Tứ quất một roi vào đùi, hung hăng kéo về quăng dưới chân hắn.
Ảnh Ngũ đuổi theo Ám Bi đi đại tiện, đứng ngoài nhà xí chờ hắn.
Vẻ mặt Ám Bi đau khổ, cau mày nói: “Ngươi muốn đọ chym với ta sao?”
Ảnh Ngũ ôm cánh tay đứng bên cạnh, ngón tay đẩy nhẹ hồng câu chỉ chạm vào găng tay: “Bớt nói nhảm, ta không muốn đi tè với ngươi.”
Ám Bi uỷ khuất: “Điện hạ nhà chúng ta tới làm khách, các ngươi nỡ đối xử với chúng ta như vậy sao.”
“Truyền thống hoan nghênh khách quý của Tề Vương phủ chúng ta chính là như vậy, ngươi nhập gia tùy tục đi.”
Ám Bi hít hít cái mũi, thừa dịp Ảnh Ngũ không chú ý, đột nhiên chạy biến.
“Ai! Ám Bi! Ngươi chạy cái gì!” Ảnh Ngũ ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Ám Bi vui vẻ chạy như bay trong Tề Vương phủ, lúc chạy ngang chỗ ở của Ảnh Diễm thì từ từ dừng lại, nhẹ nhàng ngửi ngửi, có mùi hoả dược.
Ảnh Ngũ đuổi tới nhân cơ hội đè Ám Bi xuống, tọng một quyền vào đầu hắn: “Tiểu tử thúi ngươi chạy lung tung gì đấy!”
Ám Bi kêu rên: “Ngũ ca, ai ở trong viện này thế!”
Ảnh Ngũ nhìn thoáng qua: “Ngươi quản làm gì! Trở về với ta nhanh lên.”
Bên trong đình viện, Ảnh Diễm đang nấp dưới tường thấp, mang tất cả hoả khí vùi xuống đất, lặng lẽ nghe tiếng bước chân bên ngoài, ngồi xổm dưới tường, chậm rãi di chuyển khi tiếng bước chân đến gần.
Ám Bi lôi kéo Ảnh Ngũ về phía đình viện thăm dò: “Có phải cháy không…… Ngũ ca ngươi đi xem thử đi……”
Chỗ Ảnh Diễm có tàng trữ hoả dược và hoả khí, bởi vậy được sắp xếp ở nơi bí ẩn nhất của vương phủ, không ngờ người của Lĩnh Nam Vương thế tử có thể tìm được đến nơi này, Ảnh Diễm âm thầm bò dưới tường thấp, tránh đi tầm mắt Ám Bi, giấu kín tất cả hoả khí trong viện.
Đột nhiên bước chân của Ám Bi nhanh hơn, đi nhanh về phía tường thấp.
Không có ai hết.
Trong lòng Ảnh Ngũ vốn đang xoắn lại, thấy Diễm tỷ đã dọn dẹp sạch sẽ mới nhẹ nhàng thở ra. Ám Bi vuốt cằm nhìn một vòng, không tìm được manh mối, bị Ảnh Ngũ lôi trở về.
Trên mái cong đình viện, Ảnh Thất giấu Ảnh Diễm trong tối, một tay che miệng nàng, thấy người phía dưới đi rồi mới thả tay ra.
Ảnh Diễm vịn Ảnh Thất thở dốc: “May mà đệ đến kịp lúc, nếu không phiền phức rồi, đống hoả khí này tuyệt đối không thể để người khác thấy được.”
Ảnh Thất gật gật đầu: “Hai ám vệ này tới là để thu hút sự chú ý, đệ ở trên đường thấy một vài gián điệp nhân cơ hội dò xét thực hư chuyện của vương phủ.”
Ảnh Diễm nói: “Không sao. Phần lớn hoả khí đều giấu ở Kiếm Chủng, cực kỳ an toàn. Ảnh Cung đã phong tỏa, tất cả ảnh vệ đều chuyển xuống đất ngầm, ta cảm thấy quỷ vệ chúng ta cũng nên lánh mặt một thời gian, bọn họ tới tra xét, cũng không tra được cái gì.”
Ảnh Thất nhíu mày: “Đi tránh chỗ nào?”
Ảnh Diễm nghĩ nghĩ, hai người nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến một chỗ:
“Kiếm Chủng.”
Ảnh Diễm: “Chờ thái tử điện hạ và Lý Mạt điện hạ đi rồi, ta đi xin chỉ thị thống lĩnh.”
“Vâng.”
Trong núi không có ngày đêm, tuyệt cảnh bên trong khó mà tính được thời gian, Lý Uyển vẫn luôn cấm túc bên trong Kiếm Chủng, một ngày một đêm trôi qua có thêm một dấu khắc trên cửa đá, nhưng mà thế tử điện hạ làm việc nghỉ ngơi không theo quy luật, có khi thức đêm ngủ nướng, mới có hai ngày đã không nhớ mình ở trong đấy bao lâu rồi.
Lý Uyển nhàm chán vót một nhánh cây vê làm cung, ban ngày chống đầu nằm trên mái đình hóng gió, ánh mắt lười biếng quét xung quanh, giữa quanh cảnh hoang dã tìm kiếm một bóng dáng.
Một con thỏ hoang đang làm tổ trong bụi cỏ khô thong thả gặm nhấm, Lý Uyển xốc một mảnh ngói trên mái đình, ném về phía con thỏ.
Ngói lưu ly vỡ toang bên cạnh, thỏ hoang cả kinh đột nhiên nhảy lên, cất giò chạy biến, tốc độ cực nhanh, trong giây lát đã chạy xa mấy trượng.
“Ha ha.” Lý Uyển xoay người ngồi dậy, một chân đạp lên mái cong, tay trái cầm cung tay phải cài tên, đuôi mắt hẹp dài híp lại, nhắm chuẩn thời điểm rồi thả tay, mộc tiễn rời cung, chỉ nghe tiếng thét chói tai của thỏ hoang, trong khoảnh khắc đó mũi tên kia xuyên qua cổ họng nó, nhất tiễn chí mạng.
Cung quá nhỏ, không đủ chắc chắn, suýt nữa gãy.
Lý Uyển lăng không xoay người nhảy xuống mái đình, nhặt thỏ hoang lên rời đi.
“Đêm nay ăn đầu thỏ cay, ha ha, may mà Kiếm Chủng cũng còn nhiều thứ tốt.” Bước chân Lý Uyển nhẹ nhàng, ở đình hóng gió đánh lửa, dựng một cái giá nướng thịt.
Lý Uyển khi còn bé nghịch ngợm gây sự, thường bị mười ba quỷ vệ sư phụ đưa vào Kiếm Chủng tu hành, các sư phụ vốn muốn bỏ đói hắn, không ngờ thế tử điện hạ lại bí mật mang theo một đống dầu muối tương dấm ớt bột, trong cái khó ló cái khôn.
Tưởng tượng Tiểu Thất sẽ lại đến bồi mình, Lý Uyển vui vẻ, ngược lại bất giác cảm thấy tịch mịch. Lúc trước Kiếm Chủng là quỷ quật, sau khi Tiểu Thất đến, Lý Uyển bắt đầu coi nơi này là thế ngoại đào nguyên.
Lý Uyển mới vừa lấy chuỷ thủ trong miệng ủng ra lột da thỏ, cắt thành mấy miếng nhúng gia vị rồi đặt lên giá nướng, vừa lấy đá đánh lửa vừa ngâm nga tiểu khúc, trong lòng nghĩ nghĩ khi nào Tiểu Thất mới đến thăm mình đây.
Vết thương của Tiểu Thất hẳn là không còn gì đáng ngại đi…… Hay là, làm sương sương thôi? Dù sao y cũng đâu cần dùng sức…… Nếu không thì để y nằm bò, quỳ, làm từ phía sau. Ặc, vạn nhất không khống chế được ảnh hưởng đến vết thương thì sao…… Ai, từ bao giờ mà bổn thế tử lại mất lòng tin với bản thân mình thế hả.
Thế tử điện hạ nướng đầu thỏ, trong lòng nhân tiện sắp xếp mọi thứ cho Ảnh Thất.
“Điện hạ.”
Âm thanh quen thuộc gọi mình, dường như lỗ tai của Lý Uyển dựng đứng lên cùng với con thỏ, trên ngọn đồi nhỏ bên ngoài đình, Ảnh Thất mặc y phục vân cẩm đen chậm rãi đi tới.
Lý Uyển ném thịt thỏ, một tay chống lan can nhảy ra ngoài đình, ba bước làm hai bước bay về phía Ảnh Thất.
Ảnh Thất nhanh chóng dừng lại, trừng lớn đôi mắt, kinh hoàng không ngừng xua tay: “Điện hạ, đừng, điện hạ, đừng tới đây……”
Lý Uyển như chó dữ không nói hai lời nhào lên, ôm dọc ôm ngang ôm tới ôm lui, xoay một vòng, cắn một cái lên má Ảnh Thất.
Vẻ mặt Ảnh Thất kinh hoảng từ đầu đến cuối, sau cùng từ bỏ, nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Sáu quỷ vệ thong thả từ phía sau đi tới, trầm ngâm nhìn hai người.
Mọi người trầm mặc một lúc lâu, Ảnh Điệp nâng chén trà nhỏ lên nhấp một ngụm, cười gượng một tiếng.
Lý Uyển đứng hình, buông người đang ôm trong ngực ra: “Bổn thế tử theo lệ thường kiểm tra sức nặng ảnh vệ, không tồi, được.”
Bỗng nhiên Ảnh Ngũ hưng phấn, giang tay nhảy nhót chạy tới: “A a a người cũng kiểm tra thuộc hạ đi? Dạo này thuộc hạ cao lên rồi!”
Bị Ảnh Tứ một roi quấn cổ kéo về bên người.
Ảnh Tứ lạnh nhạt nói: “Điện hạ, Việt Châu có nhiều gián điệp, vì giấu người tránh khỏi tai mắt, Vương gia dặn dò ảnh vệ hộ vệ vương phủ, quỷ vệ bọn thuộc hạ tạm thời lánh ở Kiếm Chủng, chờ mệnh lệnh của Vương gia.”
Mấy kế hoạch đen tối của Lý Uyển thất bại, đêm nay vẫn chưa được ăn Tiểu Thất rồi.
“Ai, thương cha quá.” Lý Uyển ôm vai Ảnh Thất, “Đi ăn cơm thôi.”
Quay đầu lại xua tay với mấy quỷ vệ: “Các ngươi muốn ăn gì thì tự mình kiếm, ta chỉ cho mình Tiểu Thất ăn, ha ha.”
Kiếm Chủng hoang vắng giờ trở nên náo nhiệt, khói lửa nhân gian đáp xuống đồng không mông quạnh.
Ảnh Ngũ lần đầu vào Kiếm Chủng, cái gì cũng thấy mới mẻ, háo hức sờ mó đủ chỗ, xoay người hỏi thế tử điện hạ: “Điện hạ điện hạ, chỗ này cũng bắt thỏ được sao?”
Lý Uyển xé một cái chân thỏ nếm vị, lựa ra miếng ngon nhất đút cho Tiểu Thất: “Chứ sao.”
“Đến đây.” Lý Uyển liếm liếm thịt vụn đầu ngón tay, đứng lên phủi đất trên tay áo, “Đã tới thì an tâm ở lại, chúng ta vào Kiếm Chủng chính là nan chủ nan phó, huynh đệ đồng cam cộng khổ, các con, gia mang các con nếm thử mùi vị nơi hoang dã.”
Lý Uyển dẫm tro tàn, vẫy tay với mấy quỷ vệ: “Tới, đố các ngươi bắt được ta.” Dứt lời lại nhìn mắt Ảnh Thất, âm thanh lập tức dịu dàng hơn vài phần: “Thú vị, lại đây.”
Bên trong Kiếm Chủng, cỏ hoang xơ xác, thế tử điện hạ một thân áo vải, dẫn một đám ảnh vệ băng qua rừng cây khô loang lổ.
Lý Uyển bám vào nhánh cây nhanh nhẹn lướt qua đất trũng, đạp lên đá nhảy qua con suối, tóc dài tung bay giữa trời, nét cười vương nhẹ trên gương mặt tuấn mỹ, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng rụt rè ngày xưa, giờ thế tử điện hạ hẳn là vui sướng tự đáy lòng.
Ảnh Thất bên cạnh thế tử điện hạ ngắm hắn, yên tĩnh bám theo.
Đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc thân thủ của điện hạ.
Mấy quỷ vệ nhanh chóng chạy theo, Ảnh Ngũ thở hổn hển kêu la: “Sao thể lực của điện hạ còn tốt hơn ta nữa? Dựa vào cái gì? Luyện lúc đi dạo phố đánh bài à?”
Ảnh Diễm mím môi cười: “Sức chịu đựng của Tiểu Ngũ kém quá nha, tương lai chịu thiệt đó.”
Ảnh Tứ đè cái đầu lộn xộn của Ảnh Ngũ quở trách: “Lười biếng rèn luyện, khinh công của điện hạ còn mạnh hơn ngươi nhiều.”
Ảnh Ngũ gãi gãi đầu: “Điện hạ luyện lúc nào chớ…… Sao ta lại không biết, không phải điện hạ chỉ chơi bời thôi sao.”
Ảnh Sơ vẫn luôn trầm mặc, dường như bất mãn với lời của Ảnh Ngũ, trầm giọng mở miệng: “Mấy năm khổ công của điện hạ, ngươi không thấy.”
Ảnh Lục vừa chạy vừa vò đầu: “Chẳng lẽ ngay cả ta cũng đánh không lại điện hạ?!”
Ảnh Điệp cưỡi bạch lộc thảnh thơi đi theo, cầm chén trà nhỏ nói: “Không sao, kỹ thuật của Tiểu Lục Tử hơn người, không thể so sánh với mấy chuyện phàm tục này.”
Trong lòng Ảnh Thất thầm vui sướng, giống như mình được khen, bỗng nhiên bị Ảnh Ngũ bá cổ, Ảnh Ngũ nhăn cái răng khểnh ra nhỏ giọng hỏi: “Được như ước nguyện, vui chưa?”
Ảnh Thất liếm môi: “Sao ngươi biết.”
Ảnh Ngũ bĩu môi: “Ngươi nghĩ ai không biết, từ lúc ngươi vào phủ ta đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi.”
Ảnh Thất do dự nói: “Ta không phải……”
Ảnh Ngũ vỗ vai y: “Dù sao điện hạ muốn cưới phi, cưới ai cũng như nhau thôi, nếu là ngươi thì còn tốt nữa, phù sa không chảy ruộng ngoài, chúng ta cũng coi như nhà mẹ đẻ ngươi rồi, cẩu phú quý.”
“……” Không ngờ Ảnh Ngũ lại nhìn thấu hồng trần như vậy, Ảnh Thất không còn lời nào phản bác.
Xuyên qua cánh đồng hoang vu, trước mặt vắt ngang một hồ nước lớn trong xanh, không còn đường nào đi cả. Lý Uyển vẫy vẫy tay: “Ảnh Điệp, lên.”
“Tới đây.” Ảnh Điệp ghìm cương bạch lộc, nhanh chóng bước ra khỏi đội, bạch lộc bước lên mặt hồ, hàn khí phân tán bốn phía, mặt nước dưới chân Ảnh Điệp đông lại thành băng cứng, mặt băng dần dần mở rộng, nhanh chóng lan toả theo bước chân lộc của Ảnh Điệp, Lý Uyển xoay người nhảy lên mặt băng, bước nhanh đến bên kia bờ, quay đầu dặn dò: “Ai, trơn, cẩn thận chút.”
Mấy quỷ vệ liên tiếp đi theo.
Băng cứng cũng tan đi sau khi Ảnh Điệp rời khỏi, khi quỷ vệ cuối cùng chạm bờ, mặt hồ xanh biếc lại gợn sóng lăn tăn trở về bộ dạng vốn có của nó.
Mọi người đi qua cánh đồng hoang tầm nửa canh giờ, vượt một vách núi cao trăm trượng, càng vào sâu trong Kiếm Chủng, càng có nhiều tiếng kêu dấu chân của vật sống.
Vài con gà rừng bị kinh động, vỗ cánh bay đi, mấy con nai bỏ chạy, quạ đen tru lên giữa đồng hoang, thỉnh thoảng có thể thấy một con báo đốm đang rình mồi trên cây khô.
Lý Uyển dừng lại, bắt lấy một nhánh cây khinh thân bay lên, lười biếng làm tổ trên chạc cây, đầu ngón tay treo cái cung gỗ suýt hỏng vừa làm lúc nãy, bẻ vài cành cây nhỏ, lấy chủy thủ tước nhẵn.
“Các con, gọi món đi, hôm nay gia mời khách.” Lý Uyển tréo chân tựa người nằm trên chạc cây.
Ảnh Ngũ xắn tay áo, cầm hồng câu chỉ quệt mũi: “Điện hạ chờ một lát, thuộc hạ đi bắt hươu cho người nướng nhé.”
Ảnh Điệp bất động thanh sắc giấu thú cưỡi của mình ra sau lưng.
“Hươu?” Lý Uyển ngồi trên chạc cây sờ sờ cằm, ném chuỷ thủ cho Ảnh Thất, một chân đạp cành cây, chân kia rũ xuống, chỉ nghe tiếng động rất nhỏ ở đám cỏ khô phía xa xa, Lý Uyển nheo mắt, huýt sáo một tiếng.
Con hươu đốm đang ẩn thân trong bụi cỏ khô bị kinh hách, chớp mắt nâng móng nhảy, xoay người bỏ chạy, Lý Uyển giương cung, ngắm một chút rồi buông dây. Mộc tiễn tuỳ ý tước, cung tuỳ ý vót, lấy sợi cây mây làm dây cung.
Tiễn thuật không chút màu mè, không hề dài dòng, sắc bén mãnh liệt. Mộc tiễn phá không, trong khoảnh khắc hươu đốm nhảy lên chuẩn xác mà ghim thẳng vào tim nó, nhất tiễn chí mạng.