Editor: YYan

Beta: Cham Cham

Trên đường cao tốc xe qua lại vô cùng đông đúc, tình trạng kẹt xe diễn ra hàng giờ đồng hồ. Thời điểm ấy, xe bình thường muốn di chuyển cũng khó huống hồ đây lại là một chiếc siêu xe màu trắng lái cực kỳ khó khăn.

Hạ Nam Chi bị tiếng phanh xe không ngừng đánh thức, vừa mở mắt ra vẫn còn hơi ngái ngủ và cảm thấy không hề dễ chịu.

Qua hơn mười giây ngáp ngắn ngáp dài, cô mới tỉnh táo lại.

Cô có một đôi mắt vô cùng đẹp. Nó long lanh ươn ướt, đuôi mắt vểnh nhẹ làm người đối diện mỗi khi nhìn vào muốn được chở che, bảo vệ cô. Đôi tay trắng ngần đem tóc vuốt ra sau một cái rồi ngoảnh mặt sang nhìn người đại diện hỏi: 

“Tới đâu rồi?”

“Sắp đến công ty rồi.” 

Thân Viễn nhìn đồng hồ:

“Gặp phải giờ tan làm cao điểm rồi, không biết chúng ta sẽ kẹt lại đây bao lâu nữa?”

Hạ Nam Chi thả lưng dựa lên ghế ngồi, khép mắt lại, ngón tay thon dài ở trên cửa sổ thủy tinh thờ ơ mà gõ theo nhịp.

Qua một hồi lâu, ngón tay của cô dừng lại, lấy trong túi xách điện thoại ra xem giờ, sắp đến sáu giờ rưỡi rồi.

“Anh Viễn, anh hãy trực tiếp đưa em đến tiểu khu Lục Thành đi, em không muốn đến công ty nữa.”

“Ôi tiểu thư, em định làm cái gì? Không phải đã nói rõ là đi bàn chuyện hợp đồng rồi sao?” 

Thân Viễn oán giận, bực bội mà đem hợp đồng đang cầm trên tay ném lên đùi Hạ Nam Chi.

Hạ Nam Chi nhún vai, thản nhiên mà lật xem qua từng trang hợp đồng.

“Anh giúp em đi bàn bạc là được rồi, năng lực này của anh đối với loại hợp đồng này không phải là chuyện nhỏ sao?”

Thân Viễn khinh thường mà trợn mắt: 

“Em không muốn đi nên mới đang nịnh nọt anh, chẳng phải sao?”

Hạ Nam Chi nhếch miệng khẽ cười một tiếng, nhõng nhẽo: 

“Anh là tốt nhất!”

Thân Viễn xua tay rồi mô phỏng động tác nôn mửa, Hạ Nam Chi liền biết là anh ta đồng ý rồi, thoải mái mà vắt chéo chân, hai tay để ở sau đầu ngâm nga bài hát.

Ngủ một giấc lâu cuối cùng cũng bù lại được cảm giác thiếu ngủ vì quay phim, ánh mắt Hạ Nam Chi nhàn nhã mà nhìn qua những người đàn ông ngồi trên ghế lái xe ở đường dành cho xe cao tốc.

Cuối cùng, xe dừng lại ngay cạnh bên một chiếc xe Audi màu đen.

“Anh Viễn, em đi trước đây.”

“Em chờ chút, đây là ở trên đường dành cho xe cao tốc em đi xuống làm cái gì!”

Hạ Nam Chi vừa đội mũ vừa quàng khăn, gõ xuống cửa sổ: 

“Anh trai em.” 

Dứt lời cô liền nhẹ nhàng nhảy xuống xe rồi lưu loát kéo cửa xe đối diện ra, chuyển sang phía bên kia, người lái xe Audi vẫn bình thản.

Thân Viễn duỗi cổ thò người ra nhìn thì trông thấy thì ra đây là một cảnh sát nhân dân.

Anh ta xua tay: 

“Được được, em đi đi… Hầy! Đừng để bị người ta nhận ra!”

Hạ Nam Chi thực ra là người mới vào nghề, nhưng mà ở trong mắt của Thân Viễn có thể nói là ứng viên sáng giá có tiền đồ rộng lớn dù hiện tại vẫn là sinh viên năm bốn của Học viện điện ảnh. Cô đóng bộ phim đầu tiên mà đã được hợp tác với sao nam hot nhất hiện nay Lục Tiềm, khó có được thiện cảm với khán giả. Thực ra, lần đóng phim này, mọi sự chú ý của công chúng đều dồn vào phía Lục Tiềm, Nam Chi nếu diễn xuất đạt thì nói chung là cơ bản đã thành công.

Không cần chủ xe Audi chào hỏi, Hạ Nam Chi đã trực tiếp mở cửa ghế sau ngồi xuống.

Lúc này, cô mới phát hiện ở trên ghế phụ lái còn có một người con gái cũng mặc cảnh phục, nhìn cô đầy nghi hoặc.

“Hello.”

Hạ Nam Chi thân thiện cười hỏi.

“Ôi! Cô trông rất giống người diễn viên… cái người mà diễn cùng với Lục Tiềm. Bộ phim đó tên là gì ấy nhỉ?”

Hạ Nam Chi nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên, đưa tay lên mà sờ mặt của chính mình: 

“Oh, thật vậy ư, cô là người đầu tiên nói như vậy đấy.”

“Chính là cô ấy.”

Người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển đột nhiên mở miệng, đôi lông mày lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, nhăn lại.

Dư Hiểu Dao ngồi trên ghế phụ lái sững sờ một lúc. 

“Soạt” một lần nữa quay đầu nhìn về phía Hạ Nam Chi, nhìn thấy cô mỉm cười gật đầu mới dám tin, vừa rồi người đột nhiên ngồi vào trong xe vậy mà thật sự là minh tinh.

“Anh á, anh còn giả vờ không nhìn thấy được người trên xe là em?”

Lời này là Hạ Nam Chi nói với Kỷ Y Bắc.

Dư Hiểu Dao ở trong xe đột nhiên bị không khí giương cung bạt kiếm làm cho đầu óc choáng váng, trước kia cũng chưa từng nghe qua Kỷ đội nhắc đến mình quen biết minh tinh.

Hai người này rốt cuộc là có quan hệ gì?

Dư Hiểu Dao hoài nghi mà nhìn chằm chằm hai người. Cô thấy Hạ Nam Chi ở ghế sau đã nhắm mắt lại.

“Ánh mắt cô kiểu gì đấy hả, đang thẩm vấn phạm nhân sao?”

Kỷ Y Bắc giơ lên một bàn tay đánh một cái vào sau gáy Dư Hiểu Dao, tay xoay đầu của cô ấy quay lại.

Dư Hiểu Dao nhịn không được ở trong lòng oán thầm, Kỷ đội này thực sự là có bao nhiêu con mắt mà cái gì cũng đều có thể nhìn thấy.

Nghĩ như vậy, linh cảm của cô ấy đột nhiên hiện ra.

Kỷ Y Bắc, Hạ Nam Chi.

“Tôi biết rồi! Hai người là anh em đúng không?” 

Dư Hiểu Dao vì sự nhanh trí của bản thân mà đắc ý: 

“Hồ mã y bắc phong, Việt điểu sào nam chi(*). Đúng không!”

(*) Hồ mã y bắc phong, Việt điểu sào nam chi: Hồ mã đến từ phương bắc, vì vậy nó được gắn với gió bắc, chim Việt đến từ phương nam, vì vậy nó làm tổ ở nam chi. Ý ẩn dụ là đừng quên gốc gác.

“Ha!” 

Hạ Nam Chi vui vẻ, lười biếng duỗi người nói: 

“Tôi chưa từng nghĩ đến cảnh sát mấy người cũng rất có văn hóa, tôi trước kia còn tưởng rằng cảnh sát đều có bộ dạng giống như Kỷ Y Bắc đấy, thật sự vô cùng xin lỗi!”

Kỷ Y Bắc nghe thấy nhướng mi, từ trong kính chiếu hậu lãnh đạm liếc nhìn cô một cái: 

“Giống anh em chỗ nào.”

“Ồ… Cũng đúng… cũng đúng.” 

Dư Hiểu Dao thấy bầu không khí không ổn, ngượng ngùng cười một tiếng rồi biết điều lập tức ngậm miệng.

Tuy rằng Kỷ đội của bọn họ tính khí lúc bình thường cũng nhiều lời, tính lầy lội nhưng lúc thật sự cáu lên thì vô cùng đáng sợ, Dư Hiểu Dao cũng không dám trêu chọc.

Hạ Nam Chi nghe được lời nói của anh đột nhiên mở mắt ra, thật sự nghiêm túc mà nhìn anh một cái, ánh mắt lạnh lẽo, không mang theo cảm tình.

Cuối cùng ánh mắt kia lại một lần nữa dừng lại ở trên sau gáy anh.

Ở kia có một vết sẹo từ phần lưng kéo dài ra.

Vì thế Hạ Nam Chi bỗng mỉm cười khuôn mặt thánh thiện như trước đó, cô vén mái tóc lộn xộn ở hai bên trán, đưa tay sờ lên vết sẹo rất nhỏ rất nhạt ở trên đó.

Dọc đường mọi người đều im lặng, không nói gì.

Hạ Nam Chi lại gặp giấc mơ đấy.

Vừa tỉnh giấc thì lại bị Kỷ Y Bắc đạp lên cẳng chân, cô nhất thời kinh ngạc rồi do khống chế không được mà ho khan kịch liệt.

Nữ cảnh sát ở ghế phụ lái đang ngồi lơ đãng nên không nhìn thấy cảnh đó.

“Đến rồi!”

Kỷ Y Bắc nghiêng người dựa ở bên cửa xe, đưa tay vứt điếu thuốc vừa hút, miệng phun ra một ngụm khói cuối cùng, ánh mắt lười nhác cụp xuống nhìn người phụ nữ trước mắt.

Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.

Xem ra là cô đã trưởng thành rồi, tính trẻ con hay giận dỗi khi bị ghẹo cũng không còn nữa.

“Kỷ đội lái xe vất vả rồi.” 

Hạ Nam Chi cười, lông mày giơ lên từ trong xe đi ra: 

“Gặp phải vụ án khó làm hả?”

Kỷ Y Bắc kéo ra cái cúc ở cổ áo, gõ gõ cửa xe, chờ Hạ Nam Chi vừa xuống xe liền “Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại, đầu cũng không quay lại mà đi vào trong nhà.

Hôm nay là ngày mười lăm tháng một.

“Cha mẹ!”

Kỷ Y Bắc vừa mở cửa đi vào trong vừa hô to một tiếng.

“Ồ, hai người các con hôm nay về cùng nhau?” 

Trần Khê vẫy tay, đi ra.

“Chú dì.” 

Hạ Nam Chi ngoan ngoãn nói: 

“Trên đường trở về đúng lúc gặp xe anh nên cùng nhau đến luôn.”

Kỷ Y Bắc nhịn không được mà nghiêng đầu ra đằng sau nhìn một cái, chẹp miệng, nhanh như vậy lại đổi một bộ mặt khác.

“Hai đứa sao lại ăn mặc phong phanh như vậy? Y Bắc huấn luyện thân thể bình thường đều mặc vô cùng ít nên dì cũng thông cảm cho nó nhưng còn con làm sao cũng mặc ít như vậy?” 

Trần Khê lôi kéo tay Hạ Nam Chi lo lắng.

“Người quản lý của con nói là ra bên ngoài phải mặc đẹp chút.” 

Hạ Nam Chi cười trả lời.

“Con xem con lúc đó đột nhiên lại thi vào học viện điện ảnh gì đó, trong mùa đông lạnh như thế này còn không thể mặc ấm.”

___

Thời điểm cấp ba năm đó, Hạ Nam Chi không nói với ai lời nào, một mình đi Bắc Kinh tham gia thi nghệ thuật, cuối cùng, sau khi có điểm, Trần Khê với Kỷ Triết mới biết.

Có lẽ là khoảng mười tuổi, Hạ Nam Chi luôn sống ở nhà họ Kỷ, quan hệ thân thiết nhưng dù gì cũng không phải là cha mẹ ruột, tuy rằng Trần Khê và Kỷ Triết thấy cô tự làm chủ cũng không vui lắm nhưng cũng không phê bình gì.

Vào mùa hè năm ấy.

Hạ Nam Chi thực ra là người không hay nhớ về quá khứ.

Nhưng chẳng qua có một chuyện làm cô vẫn còn nhớ mang máng.

Kỷ Triết là cục trưởng cục cảnh sát, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, lúc Kỷ Y Bắc học cảnh sát nhuộm hẳn quả đầu màu vàng vô cùng trào lưu mà không hề bị khai trừ.

Năm đó cô cấp ba, Kỷ Y Bắc chắc là đại học năm bốn.

Sau đó có điểm số của các trường học, Hạ Nam Chi lấy thành thích hạng nhất của nghệ thuật và hạng hai của điểm văn hóa vào học viện điện ảnh hạng nhất hạng nhì.

Buổi tối ngày hôm ấy, Kỷ Y Bắc không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, vậy mà lại đem tóc nhuộm đen trở lại, còn cạo tóc đầu đinh.

Trước kia là bởi vì màu tóc này, bị Kỷ Triết đánh qua một trận, Kỷ Y Bắc kiên quyết không thay màu vàng gọi là “Thả bay tự do”, lúc này đột nhiên nhuộm đen mọi người đều phản ứng không kịp, Trần Khê cho rằng có phải hay không anh gặp suy sụp gì đó nên muốn dẫn anh đi xem bác sĩ tâm lý.

Sở dĩ đến bây giờ Hạ Nam Chi còn nhớ rõ chuyện này, là bởi vì đột nhiên cô phát hiện Kỷ Y Bắc còn rất đẹp trai.

__

Giống như là không muốn chấp nhận loại nhận thức này, lúc Hạ Nam Chi hoàn hồn liền hơi bực mà trừng mắt liếc nhìn Kỷ Y Bắc một cái.

Trên người anh có cỗ khí lưu manh, có chút giống như mấy người tài tử trong TVB(*) kia, một cái đầu đinh, lông mày, ánh mắt đều vô cùng có khí chất anh hùng, có lúc Hạ Nam Chi cảm thấy nếu không phải trong mắt anh có một ánh sáng vừa vặn với chính khí, bộ dạng của anh so với phạm nhân còn giống với phạm nhân hơn.

(*) TVB: là kênh truyền hình miễn phí ở Hồng Kông.

Vẫn là kiểu loại phạm nhân thiên tài.

“Nam Nam mau đến ăn cơm.” Kỷ Triết hướng cô vẫy tay.

Vào bàn ăn, trên tivi đang phát tin tức.

…. Hôm nay, trong Cảnh Thành phát hiện một cô gái chết ở trong nhà, trước mắt cảnh sát vẫn đang dốc toàn lực điều tra việc này, hiện đôn đốc mọi người khi ở nhà một mình phải cảnh giác người lạ gõ cửa……

Kỷ Y Bắc cúi đầu bới cơm, lỗ tai bởi vì giọng nói trong tivi truyền đến, lông mày nhíu lại.

“Người tình nghi có manh mối chưa?” 

Kỷ Triết hỏi.

Kỷ Y Bắc gật đầu, gắp lên một cái bánh bao cầm ở trong tay cắn một miếng: 

“Còn đang tra.”

“Người chết như thế nào đấy?” 

Hai tay Hạ Nam Chi cầm bát, nhẹ nhàng thổi canh nóng trong bát, giọng điệu bình thản lơ đãng giống như là đang hỏi một chuyện rất bình thường.

Kỷ Y Bắc dừng nhai lại vài giây, sau đó cười một tiếng: 

“Bảo mật.”

Hạ Nam Chi không để bụng, uống một ngụm canh: 

“Nghi ngờ sẽ trở thành án giết người liên hoàn sao?”

Kỷ Y Bắc không nói chuyện, ánh mắt thâm thúy mà liếc nhìn cô một cái.

Chính xác.

Bình thường án mạng vô cùng đẫm máu và khủng bố thì sẽ vì ổn định xã hội mà không công bố, dù rằng án mạng bình thường sẽ lên tin tức, nhưng sẽ không có lời nói nhắc mọi người cảnh giác, như vậy càng có thể khiến cho xã hội hoảng sợ, trừ khi, lúc cảnh sát hoài nghi án mạng này sẽ trở thành vụ án giết người liên hoàn.

Kỷ Triết thở dài, lắc đầu.

“Con phải nhanh chóng sớm giải quyết được vụ án này, đừng để cho người bị hại thứ hai xuất hiện.”

“Con biết, ngày mai tổ chuyên án sẽ xét duyệt xuống dưới.”

Kỷ Y Bắc vẫn là cũng rất sợ cha anh, không có chút cười đùa nào.

“Được rồi ông, con trai cũng đã lớn rồi chuyện này còn không biết sao, còn cần ông nói.” 

Trần Khê bất mãn mà dùng đũa gõ xuống đôi đũa mà Kỷ Triết đang gắp thịt.

Sau khi ăn cơm xong, cũng giống như tết nguyên tiêu mọi khi, Kỷ Y Bắc và Hạ Nam Chi đều ở lại đây.

Phòng trước đại học của hai người chính là ở ngay sát vách.

Hạ Nam Chi cầm theo hai đĩa trái cây đi lên lầu, đi qua phòng của Kỷ Y Bắc, cửa khép hờ.

“Em đi vào đây.” 

Câu này không phải là hỏi, mà là để thông báo, không chờ đáp trả, cửa đã bị đẩy ra.

Kỷ Y Bắc vừa mới tắm rửa xong, tiện tay mặc lên một cái áo hoodie, lúc Hạ Nam Chi đi vào thì vừa đúng lúc anh đang mặc được một nửa, lộ ra những đường gân ở đằng sau lưng, thậm chí cô còn cảm thấy được hơi nóng mờ mịt của phòng tắm còn ở trên làn da kia.

Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.

Hạ Nam Chi liếm môi, trêu đùa nói: 

“Dáng người không tệ nha.”

“Em đến làm gì?” 

Kỷ Y Bắc nhẹ nhàng nhướng mày.

“Dì bảo em đưa trái cây cho anh.” 

Hạ Nam Chi đem đĩa trái cây đặt lên trên bàn.

“Chờ chút.” 

Cô vừa định đi ra ngoài liền bị Kỷ Y Bắc gọi lại: 

“Em muốn ở lại Cảnh Thành bao lâu?”

“Không biết.” 

Hạ Nam Chi nhún vai, thờ ơ nói: 

“Có thể là một tháng, gần đây không có việc gì.”

“Vậy lúc em ở nhà một mình phải cẩn thận một chút.”

Hạ Nam Chi rất có hứng thú mà nhìn anh, lộ ra một đôi mắt đen nhìn thẳng, cuối cùng cũng sắp chọc Kỷ Y Bắc đến phiền rồi, cô mới nhẹ nhàng cười: 

“Cảm ơn anh trai quan tâm.”

“…” 

Kỷ Y Bắc đen mặt, hối hận bản thân đột nhiên nổi lên lòng tốt, môi khẽ nhếch lên: 

“Cút.”

Trở lại phòng của mình, trong phòng một mảnh tối đen, màn hình di động sáng lên ném về phía trên giường, lộ ra một vòng ánh sáng.

Tiếng hát du dương truyền ra.

Ăn khớp với nhịp mà Hạ Nam Chi bình thường vẫn hay dùng tay gõ.

Cô nằm ở trên giường, cái trán xuất hiện một tầng mô hôi mỏng, trong bóng tối ánh mắt rời rạc, trong con mắt giống như hiện lên một tia lửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play