Đồng Tinh Minh cúp điện thoại, Đồng Tử Họa và Đông Hiểu Kiệt đã bắt đầu xoa xoa nắm đấm, trong đầu lại càng bắt đầu ảo tưởng xem phải đối xử với Sở Vĩnh Du tàn nhẫn như thế nào nội trong mười phút.

Về phần Sở Vĩnh Du không có đủ tiền đặt cược không quan trọng, lúc ấy đã được ghi âm lại rồi, đồng thời còn có camera quay video lại, nếu như không thực hiện thì tất nhiên sẽ làm cho thanh danh của Sở Vĩnh Du bị hủy hoại trong chốc lát. Đồng Thế Tân cái gì đó, Đồng Ý Yên nữa, toàn bộ đều sẽ bị kéo theo.

“Ông không chào hỏi, bọn họ không dám tuyên bố?”

Đột nhiên Sở Vĩnh Du bẻ bẻ cố một chút, tay phải cũng nâng lên.

Chỉ nhìn thấy ở cách đó không xa, nơi được xem là lối đi là siêu thị nhỏ của hội đấu giá nhà họ Trần có mười người áo đen lao vụt ra, sau đó trong nháy mắt bao vây tất cả những người nhà họ Đồng ở giữa.

“Các người là ai, muốn làm cái gì?”

Đồng Kiến Văn nhíu mày hỏi, âm thanh của Sở Vĩnh Du lại truyền đến một lần nữa.

“Thiên Hải Lục Tiểu chi nhánh ở thành phố Ninh, địa điểm mới là đại lộ Lâm Âm số 366, cái câu này đã được đăng nguyên văn trên trang web chính thức của Thiên Hải Lục Tiểu ”

Chữ cuối cùng vừa mới dứt, mấy người nhà họ Đồng điều cười, nhất là Đồng Tinh Minh.

“Sở Vĩnh Du, cậu cho rằng cậu là ai hả? Cậu nói cái gì thì chính là cái đó, biết mình không thể trốn thoát được thì bắt đầu nói năng lộn xộn à?

Sớm biết như vậy thì khi đó ngoan ngoãn nghe lời giống như là một con chó, vậy không tốt à?”

“Không có khả năng.”

Đột nhiên Đồng Hiểu Kiệt đang cầm điện thoại không ngừng làm mới trang web Thiên Hải Lục Tiểu lại thốt ra bốn chữ này.

“Hiểu Kiệt la hét âm ï, còn có thể thống gì nữa”

Đồng Kiến Văn nhíu mày, định lực của con trai mình quá kém, bị những người áo đen này bao vây mà đã sợ hãi rồi. Không phải là con trai ruột của mình, thật sự là không di truyền một chút ưu điểm nào hết.

“Không... không phải đâu, ba, ba đến đây xem đi, tuyên bố của Thiên Hải Lục Tiểu liên quan đến địa chỉ mới của chi nhánh ở thành phố Ninh đó."

“Đưa cho Sở Vĩnh Du xem đi, cho nó biết là mình chết không oan, càng phải cho nó biết rằng cái gì gọi là châu chấu đấu xe, không biết tự lượng sức mình."

Vừa nói, Đông Tử Họa vừa bẻ bẻ nắm tay của mình, đang bắt đầu làm nóng người.

Đều không ai chú ý đến Đồng Hiểu Kiệt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Vĩnh Du, có một loại cảm giác trợn mắt há hốc mồm.

Thật lâu sau, nuốt xuống một ngụm nước bọt, Đông Hiểu Kiệt kéo kéo ba của mình.

“Ba, chú hai, chuyện đó... chúng ta về nhà trước đi, có chuyện gì thì ngày mai rồi hãng nói."

Đồng Kiến Văn nổi giận giật lấy điện thoại đồng thời mắng chửi.

“Cái đồ ngu này, không biết chữ hả, đọc cái gì mà..."

Đột nhiên Đồng Kiến Văn cũng không nói chuyện nữa, hai mắt mở to lên, không thể tưởng tượng nhìn vào trong màn hình điện thoại. Ở phía trên đó, tuyên bố mới nhất của Thiên Hải Lục Tiểu đứng đầu thông báo, nội dung ở trên đó cùng với những lời Sở Vĩnh Du vừa mới nói ra một chữ cũng không kém, không sai, thật sự là một chữ cũng không thiếu.

Bộ dạng của đột ngột làm hai ba con Đồng Tình Minh cũng vây xung quanh, sau khi xem xong cả người đều thấy không ổn, nhất là Đồng Tinh Minh. Lục Tân đã liên tục đảm bảo với ông ta rằng tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ sai sót nào.

Nhưng mà bây giờ thì sao chứ? Vì sao địa chỉ mới được chọn lại là ở địa chỉ số 366 đại lộ Lâm Âm, cách đó không xa không phải là Đào Hinh Viên mà công ty bất động sản Thiên Nguyên vừa mới khai phá đó ư?

“Đồng Tử Họa, thực hiện lời hứa đi.".

Sở Vĩnh Du khoát khoát tay, người đàn ông mặc đồ đen ngay lập tức chụp lấy Đông Tử Họa và đi đến lối vào của cuộc đấu giá.

“Ba ơi cứu con!”

Đồng Tinh Minh vô cùng tức giận muốn ngăn cản, nhưng mà lại bị người áo đen khác ngăn trở lại, tức giận vô cùng.

“Sở Vĩnh Du, cậu dám cởi sạch con trai của tôi ném vào trong lông đấu giá, cậu tuyệt đối sẽ phải hối hận.

Sở Vĩnh Du bước từng bước một đi đến siêu thị nhỏ, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, sự lạnh lùng trong đôi mắt anh không ngừng lay động.

Những gì mà con gái tôi đã phải chịu đựng, các người nhất định phải trả lại gấp, gấp trăm lần các người sẽ không cảm giác được lúc nào mới kết thúc đâu.

“Cậu... tại sao Sở Vĩnh Du lại có thể kiểm soát được Thiên Hải Lục Tiểu, chú hai, không phải là chú đã nắm chắc hoàn toàn rồi à, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Đồng Kiến Văn nói, Đồng Tinh Minh đã gấp gáp.

“Không, Tử Họa tuyệt đối không thể bị đùa giỡn như thế này được, nếu không thì cả một đời của nó cũng sẽ bị phá hủy.”

Điện thoại di động ra trực tiếp gọi qua cho Lục Tân, sau khi kết nối thì hét ầm lên.

“Lục Tân, đáng chết! Tại sao địa chỉ mới của chi nhánh Thiên Hải Lục Tiểu lại dựa theo địa chỉ Sở Vĩnh Du đã nói, vì cái gì hả? Câu mau đến hội đấu giá của nhà họ Trần đi, Tử Họa gặp nguy hiểm rồi, nhanh lên!”

“Tôi lập tức đến đó ngay.”

Lục Tân ở đầu dây bên kia giật mình, ông ta không kịp quan tâm vị trí của chi nhánh, lập tức nhanh chóng xuất phát đến buổi đấu giá của nhà họ Trần.

Trong đại sảnh hội đấu giá của nhà họ Trần, Sở Vĩnh Du ngồi ở hàng ghế trước nhất, bên cạnh là Trần Hạo Hiên đang cầm điện thoại.

“Anh Sở, yên tâm đi, em nhất định sẽ quay lại cho anh rất rõ ràng, sau đó tìm các phương tiện truyền thông chính thống lớn để đăng nó lên."

Trong buổi đấu giá ngày hôm nay chỉ có một món đồ duy nhất đó chính là Đồng Tử Họa, đối với những người mua đang ngồi ở dưới khán đài, bọn họ đều là diễn viên do Trần Hạo Hiên đã tìm, đó chỉ là hiệu ứng cho video và cũng để cho Đồng Tử Họa có thể cảm nhận được loại tư vị bản thân mình biến thành nô lệ mất tự do, bị đưa ra đấu giá.

Lúc này, ba người Đồng Tinh Minh bị "mời" vào cũng ngồi ở hàng đầu tiền, mà còn ngồi gần với Sở Vĩnh Du.

“Sở Vĩnh Du, rốt cục là mày muốn làm cái gì?”

Đồng Kiến Văn hét lên, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Không có gì hết, chính là để các người cảm nhận một chút lúc ấy con gái của tôi rốt cuộc đã gặp phải loại đối xử như thế nào khi ở đây. Nhưng mà các người cũng ngu ngốc thật chứ, nhìn cái lão tạp mao Đồng An Thái thông minh đến cỡ nào, sao ngày hôm nay người ta lại không đến xem kết quả đặt cược vậy chứ?”

Lão tạp mao? Ba người nhà họ Đồng cũng không còn ý định để đi tranh giành danh hiệu bất kính này nữa rồi, ngày hôm nay ông cụ không đến đây là bởi vì có bạn bè đến nhà làm khách, hơn nữa Sở Vĩnh Du là người ngoài, sao có thể đáng giá để ông ta tổng phí thời gian.

“Quyên được phát biểu duy nhất cũng đã không còn nữa rồi, các người phải đảm bảo im lặng khi xem tình hình tiếp theo, nếu không thì một số người sẽ bị vạ miệng.”

Lời nói của Sở Vĩnh Du vừa mới dứt, chuyên viên đấu giá xuất hiện.

“Hoan nghênh mọi người đến tham gia buổi đấu giá vào ngày hôm nay, không nói nhiều nữa, chúng ta sẽ mang ra vật phẩm đấu giá thứ nhất, anh Đồng Tử Họa mặt người dạ thú.”

Một cái lông sắt được người khác chậm rãi đẩy ra, ở bên trong chỉ để lại Đồng Tử Họa với một bộ đồ lót, miệng đã bị che lại, chỉ có thể để ô ô a a giãy dụa với bọn người Đồng Tinh Minh ở phía dưới.

Nhìn thấy bộ dạng của con trai mình trở nên như thế, Đồng Tinh Minh sao còn có thể nhịn được nữa, vừa muốn đứng dậy, một bạt tay của Sở Vĩnh Du liên quăng tới.

“Không nên quên quy tắc, đừng lên tiếng.”

Đến lúc này Đồng Tình Minh vừa giận vừa tức, nhưng mà đánh không lại Sở Vĩnh Du, không có cách nào khác, cũng chỉ có thể tức giận quay đầu lại, ông ta không dám nhìn vào con trai của mình.

Chát!

Lại là một bạt tay nữa, Sở Vĩnh Du lại lên tiếng nói.

“Phải nhìn! Không nhìn thì sao ông biết được bộ dạng ban đầu của con gái tôi là như thế nào? Trải nghiệm không được đâu.”

Lúc này lời giới thiệu êm tai của chuyên viên đấu giá cũng phát ra.

“Vật phẩm đấu giá này, anh Đông Tử Họa mặt người dạ thú, được hình dung bằng những từ ngữ như tán tận lương tâm, vô sĩ, lương tâm bị chó cắn, không cần súc sinh vân vân đều được diễn tả đến cực hạn trong lĩnh vực phát điên tuyệt đối là một vật siêu giá trị”

Cái chùy nhỏ đập lên trên mặt bàn, chuyên viên đấu giá mỉm cười.

“Vậy thì buổi đấu giá chính thức được bắt đầu, không có giá khởi điểm và mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một đồng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play