Sở Vĩnh Du nói câu này ra khỏi miệng, không đơn thuần chỉ có môn chủ Huyền Hoàng Môn lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, những người khác cũng đều như vậy, nhất là những người đang vây xem được nhắc nhở như thế, bọn họ đều sôi trào.
“Mẹ kiếp, Vô Phong mà không nói thì tôi còn không nghĩ tới đó. Đúng vậy nha, tại sao trong thành phố mà anh ta lại có thể chiến đấu, hơn nữa đám người Huyền Hoàng Môn cũng không bị nhắc nhở?”
“Điên rồi, điên rồi, tại sao vậy chứ?”
Có từng dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện, nhưng mà không có người nào có thể giải đáp, chỉ có những người có địa vị cao trong hiện thực lập tức nhớ đến Sở Vĩnh Du chắc chắn quan hệ với quốc gia không bình thường, nếu không thì sao anh lại được đối xử đặc biệt ở truyền nhân của rồng, lại có thể chiến đấu trong thành phố.
“Ha ha, nhiều lời cũng vô ích thôi, chẳng cần biết anh là ai, kết cục sẽ không thay đổi.”
Nói đến đây, đương nhiên môn chủ Huyền Hoàng Môn cũng đã nghĩ tới, chẳng trách lại lợi hại như thế, hóa ra là người được nước R phái đến để gõ cho bọn họ một hồi chuông cảnh báo, nhưng mà có đôi khi lời cảnh báo này chưa chắc là sẽ gõ lên đầu ai đâu.
Anh ta phất tay một cái, có bảy tám nghìn người vọt sang bên này, nếu như không phải khu vực hạn chế thì tất nhiên Sở Vĩnh Du sẽ rơi vào tình thế bị bao vây, nhưng cho dù là như vậy thì về mặt khí thế cũng đã khiến cho người khác kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn đám người đang bao vây là biết ngay, bọn họ điên cuồng lùi về phía sau, mặc dầu biết bảy tám nghìn cao thủ Huyền Hoàng Môn không phải là hướng về phía bọn họ, nhưng mà nhìn bằng mắt thường thì thật sự rất sợ hãi.
Chỉ có Sở Vĩnh Du thì đứng yên bất động nhìn những người đó đang đi về phía bên này.
Sự hiểu biết về Long vực đã cho anh nhìn thấy một thế giới mới quật khởi, không có bất ngờ gì xảy ra, tất nhiên Long vực sẽ trở thành sát chiêu mà anh có thể sử dụng từ bây giờ cho đến tương lai.
Rầm rầm rầm!
Khoảng cách không ngừng được rút ngắn, Sở Vĩnh Du lại triển khai Long vực một lần nữa, người đối diện đồng loạt ngã xuống, chỉ trong chốc lát liền tạo thành một ngọn núi nhỏ bằng người.
Dường như biết tình huống như thế này sẽ xảy ra, đòn tấn công của mấy nghìn người ở phía đối diện vẫn vô cùng hung hãn.
Nhưng mà tất cả đều vô ích, cho dù tốc độ của bọn họ có nhanh tới cỡ nào thì cũng không thể nhanh hơn tâm niệm của một người.
Đuôi thần long hình dạng Long vực không ngừng chuyển động tới lui, chỗ nào mà nó quét qua thì không có ai đứng đấy.
Về phần những đòn tấn công liên hợp từ phía xa, Sở Vĩnh Du đều đón nhận trọn vẹn, bởi vì có Long vực bên cạnh, quả thật có thể điều khiển như một cánh tay, thật sự rất tùy ý.
Mấy phút trôi qua, hơn một nghìn người ngã xuống đất, đám người Huyền Hoàng Môn đều sợ đến tái xanh mặt mày, như vậy thì còn có thể đánh gì nữa? Cho dù còn sót lại năm sáu nghìn người thì tốc độ tấn công cũng đã chậm lại, thật sự có một loại cảm giác làm cho người ta không hiểu, dường như đang đánh nhau với người trong suốt, có lực nhưng mà lại không có chỗ dùng.
Đào Thiến Như thân là phó môn chủ lại thở dài một hơi, nói với môn chủ ở bên cạnh.
“Môn chủ, dừng chiến đi, nếu như chờ đến lúc đám người này bị tiêu diệt hết, vậy thì tấm màn che cuối cùng của Huyền Hoàng Môn chúng ta sẽ hoàn toàn không còn nữa.”
Nghe nói như thế, môn chủ nhìn Đào Thiến Như, trong ánh mắt đều là vẻ lạnh lùng.
“Cô nói cái gì? Ý của cô là toàn bộ Huyền Hoàng Môn chúng ta đều không phải là đối thủ của cái tên này?”
Có vẻ như địa vị của Đào Thiến Như không tầm thường, mặc dù chỉ là phó môn chủ, nhưng mà đối diện với chất vấn của môn chủ, cô ta lại không hề khiếp đảm chút nào, lại nói một lần nữa.
“Anh nói thử xem nếu như là trong hiện thực có trưởng bối ở đây, chắc chắn là Vô Phong sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhưng mà truyền nhân của rồng này chính là một trò chơi, vốn dĩ đã bị hạn chế ở Hóa Long Cảnh đỉnh phong, dựa vào tình hình hiện tại cho dù cách đấu kỹ long cấp là cái gì đi nữa thì cũng đã đủ để đảm bảo khiến cho Vô Phong bất bại trong trò chơi.”
Lúc này, môn chủ Huyền Hoàng Môn lựa chọn im lặng, đúng là như thế, bởi vì bị hạn chế tuổi tác nên ở trong truyền nhân của rồng đều là những người trẻ tuổi, bọn họ di dân tới đây đương nhiên cũng có thiên tài, nhưng mà chỉ hạn chế ở Hóa Long Cảnh đỉnh phong, vậy là không có cách nào khác.
Hiện tại trong mắt của anh ta là cảnh tượng từng người trong bang chủ của mình ngã xuống, không phải là môn chủ Huyền Hoàng Môn không chấp nhận cách nói của Đào Thiến Như, nhưng trong lòng lại càng tò mò hơn, cái được gọi là cách đấu kỹ long cấp rốt cuộc là thứ gì, làm sao có thể sinh ra uy lực như thế, nên nhớ là thực lực này ở hiện thực có thể vận dụng được không, chẳng phải là nó quá kinh khủng rồi à?
“Dừng tay!”
Anh ta vừa mới hét lên một tiếng, lúc này người Huyền Hoàng Môn khó khăn lắm mới còn trụ lại khoảng bốn nghìn người đều đồng loạt đứng yên tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn Sở Vĩnh Du đứng phía sau ngọn núi được xếp từ người, đương nhiên trong sự phức tạp này càng nhiều hơn chính là sự sợ hãi đối với một thứ vô hình.
Bước về phía trước mấy bước, môn chủ Huyền Hoàng Môn nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Hôm nay đến đây thôi, anh có thể đi rồi.”
Sở Vĩnh Du cười.
“Dừng lại ở đây? Rời đi hả? Không không, Huyền Hoàng Môn các người không thừa nhận lỗi lầm thì tôi sẽ không đi, cho dù ngày hôm nay có đi thì ngày mai tôi vẫn sẽ đến đây chặn cửa.”
“Anh!”
Môn chủ tức giận nghiến răng nghiến lợi, từ trước tới nay chưa từng có ai dám đối xử với Huyền Hoàng Môn như thế, hôm nay lại có người xuất hiện.
Đám người đang vây xem ở bên cạnh đều nhìn mà than thở, trong lòng có vô vàn con sóng lớn, đến tận bây giờ mới thật sự xuất hiện tình huống một người khiêu chiến cả một bang, hơn nữa còn là Huyền Hoàng Môn có thực lực đứng đầu ở truyền nhân của rồng. Ngày hôm nay qua đi, tên tuổi Vô Phong chắc chắn sẽ được truyền khắp truyền nhân của rồng.
“Anh muốn như thế nào?”
Im lặng thật lâu, môn chủ mở miệng nói, Sở Vĩnh Du lớn tiếng nói.
“Không có bất cứ ai có thể ngăn cản sự phát triển của nước R chúng tôi, các người cũng như vậy, nếu như lại xảy ra chuyện tương tự ở cách đấu trường, vậy thì hậu quả chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn so với những gì mà các người tưởng tượng, hoặc là đến lúc đó không chỉ là truyền nhân của rồng mà trong hiện thực tất nhiên cũng sẽ bị tác động. Bây giờ tôi muốn anh nói rằng Huyền Hoàng Môn các anh đã sai rồi, ngay trước mặt tất cả mọi người.”
Ngay sau đó, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt đều tập trung ở trên người môn chủ Huyền Hoàng Môn.
Qua một lúc lâu, môn chủ cực kỳ bất mãn lên tiếng.
“Chúng... Huyền Hoàng Môn chúng tôi sai rồi.”
Câu này vừa mới thốt ra khỏi miệng, đám người đang vây xem đồng loạt lên tiếng hoan hô, không biết tại sao, chính là bọn họ rất phấn khởi, rất muốn bộc lộ một cảm giác như là những người đang chảy cùng một dòng máu, cho dù bọn họ không biết người Huyền Hoàng Môn là người dân từ Huyền Hoàng Tinh đến đây, căn bản chính là dị loại.
“Nhớ kỹ lời anh đã nói đó.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du quay người đi ra ngoài, anh đi đến đâu đám người ở đó tự động né ra một con đường, giống như đang vui vẻ tiễn chân anh hùng.
“Chết tiệt!”
Mười phút sau ở tổng bộ Huyền Hoàng Môn, môn chủ đập nát hết tất cả những thứ có thể đập được ở trong phòng, tức giận đến nỗi không có cách nào hình dung.
Anh ta đã thề với trưởng bối trong nhà rằng anh ta sẽ trở thành bá chủ truyền nhân của rồng, cho nên anh ta không xin lỗi thì không được, nếu như ngày nào Sở Vĩnh Du cũng đến chặn cửa, vậy thì uy tín của Huyền Hoàng Môn sẽ bị suy yếu theo ngày tháng, cho đến mức không còn gì nữa.
“Điều tra cho tôi, cho dù phải vận dụng bao nhiêu tài nguyên đi nữa thì cũng phải điều tra thân phận thật sự của Vô Phong trong hiện thực, đến lúc đó anh ta chắc chắn chỉ có một con đường chết!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT