Nhìn thấy Tường Vi ở đây, trong lòng Sở Vĩnh Du có chút ngoài ý muốn, sau khi Tường Vi nghỉ việc, dường như đã hoàn toàn biến mất, thật sự không nghĩ tới, lần nữa gặp lại lại là ở đây.

“Anh Sở?”

Tường Vi cũng chấn động cùng cực, khẽ mở miệng, nhìn Sở Vĩnh Du, thời khắc này, trong mắt ánh lên sự hiểu rõ, đã nhiều đến mức không cách nào đo đếm.

Khóe miệng Nam Cung Vô Phong khẽ nhếch, ông ta cũng xem như già đời, đặc biệt là ở phương diện nhìn người, đương nhiên là tự có cách của mình, chỉ một ánh mắt, đã có thể nhìn ra, là nợ nhân tình của Sở Vĩnh Du rồi.

“Chị, chị đờ người làm gì, đây là gia chủ Nam Cung.”

Chỉ có Thác Bạt Thiên Địa ngây thơ, căn bản không để ý anh Sở nhảy ra từ trong miệng chị mình, còn kéo tay áo, như đang nói, chị tốt xấu gì hỏi thăm một tiếng đi, người ta nói gì cũng là trưởng bối.

Thấy chị còn không phản ứng, Thác Bạt Thiên Địa vội nhìn sang Nam Cung Vô Phong nói.

“Gia chủ Nam Cung, đây là chị tôi Thác Bạt Tường Vi, chị ấy…chị ấy có lẽ vì ngày mai phải kết hôn, cho nên hơi căng thẳng, xin ông đừng trách.”

Nam Cung Vô Phong lúc này trong lòng cũng bất giác dâng lên ý trêu chọc.

“Ồ? Không biết cô Tường Vi tìm tôi có việc gì sao?”

Người ta bảo nhìn thấu mà không vạch trần, lời của Nam Cung Vô Phong cuối cùng đã đánh tỉnh Tường Vi, vội lắp bắp căng thẳng đến tột độ.

“Tôi…tôi…”

Tôi cả nửa ngày, cũng không nói được lời kế tiếp, Nam Cung Vô Phong cười nói.

“Hẳn là chuẩn bị hỏi thăm tôi chuyện của Vĩnh Du đi, bây giờ tốt rồi, cậu ấy cũng ở đây, hai người nói đi, Thiên Địa ạ, cùng tôi ra ngoài đi một vòng, làm người dẫn đường.”

Ai biết Thác Bạt Thiên Địa lại lắc đầu nói.

“Không được đâu, tôi còn phải giúp chị tôi…a!”

Còn chưa nói xong, đã bị Tường Vi đá một cái vào mông.

“Đi mau, đâu ra lắm lời vậy.”

Thác Bạt Thiên Địa dường như vô cùng sợ người chị Tường Vi này, vội dẫn Nam Cung Vô Phong ra ngoài.

Đến đây, trong phòng chỉ còn lại hai người Sở Vĩnh Du và Tường Vi, có thể nhìn ra, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tường Vi đã nổi lên rạng hồng, hai tay bất an xoắn xuýt, biểu hiện rõ sự căng thẳng trong lòng cô lúc này.

“Thật sự không nghĩ tới, cô lại là người của gia tộc Thác Bạt.”

Cho tới lúc Sở Vĩnh Du mở miệng, bầu không khí có chút ngại ngùng này mới xem như bị đánh vỡ.

“Ừ, không phải có ý muốn che giấu anh Sở, từ lúc tôi mười mấy tuổi hiểu chuyện thì đã biết, vận mệnh tương lai của tôi không thể tự mình làm chủ, cho nên tôi ra điều kiện với ông nội, để tôi đến thành phố lớn sinh sống, thời gian ở đó, không có bất kỳ liên quan gì với gia tộc Thác Bạt, đến ngày cần thiết, tôi sẽ quay về.”

Sở Vĩnh Du thở dài một hơi.

“Ngày cần thiết mà cô nói, chính là cuộc hôn nhân chỉ định sẵn sao?”

Tường Vi gật đầu, mắt lóe lên bi thương, nhưng bản thân vốn cũng kiên cường, đã xem như nhận mệnh tiếp nhận sự thực.

“Đúng vậy, cho nên mong anh Sở tha thứ cho tôi không từ mà biệt, thực ra tôi hi vọng, trong ký ức của anh Sở, tôi vĩnh viễn đều là một Tường Vi của đội điều tra sự cố đặc biệt, mà không phải Thác Bạt Tường Vi của gia tộc Thác Bạt.”

Mấp máy miệng, Sở Vĩnh Du rốt cuộc vẫn không nói ra điều muốn nói trong lòng, với Tường Vi, đã xem như bạn bè rất không tệ, đặc biệt Sở Vĩnh Du vô cùng chán ghét loại chuyện định sẵn hôn nhân, hoàn toàn tước đoạt tự do hôn nhân của nữ giới, nhưng suy cho cùng, vẫn là suy nghĩ tới gì đó, không nói ra.

Trong mắt Tường Vi không chút dấu vết sượt qua tia thất vọng, vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ, miễn cưỡng cười nói.

“Anh Sở đã đến rồi, tôi cũng gặp được rồi, vậy…tâm nguyện cũng xem như hoàn thành rồi.”

Nói xong, Tường Vi xoay người liền đi, nhưng còn để lại một thứ, đó chính là lời vừa rồi cô ta còn chưa nói xong, dùng giấy bút trên bàn viết lại vài lời.

Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, anh làm sao có thể không cảm giác được Thác Bạt Dã phái người ở ngoài giám thị, xem ra, Tường Vi là người của gia tộc này, cũng biết, cho nên dùng bút mực truyền đạt, dù sao cao thủ võ giả, dù bạn ghé tai thì thầm, đối phương cũng có thể nghe được rõ ràng.

Cầm mảnh giấy đó lên xem, chữ viết bên trên đập vào mắt.

“Hai giờ, trong hòn non bộ.”

Hòn non bộ? Sở Vĩnh Du nhớ lại trong đầu một chút, trước đây lúc ở trên núi quan sát đình viện gia tộc Thác Bạt, đã nhìn thấy một hòn non bộ, hình như ở hướng Đông Nam đình viện.

Xem ra, Tường Vi hình như còn có bí mật gì muốn tiết lộ với anh.

Lúc mặt trời lặn xuống núi, Thác Bạt Dã cử hành tiệc tối, thực ra cũng chỉ là ăn bữa cơm trong sảnh đường mà thôi, nhưng trên bàn tròn cực lớn, món ăn đều là vô cùng hiếm gặp.

“Haha, Vô Phong không cần khách sáo, đều là hương vị dân dã trong núi, bên ngoài nhất định không ăn được, không có chút bản lĩnh, lão phu cũng không dám chiêu đãi gia chủ của gia tộc đứng đầu nước R như ông.”

Thác Bạt Dã cười, tâm trạng dường như rất tốt, đó là vì buổi chiều ông ta và Nam Cung Vô Phong lại vui vẻ nói chuyện một phen, cảm thấy khả năng thành công lại tăng thêm không ít.

“Đa tạ tiền bối tiếp đãi.”

Toàn bộ quá trình, Thác Bạt Dã đều không nhìn Sở Vĩnh Du, nhưng Sở Vĩnh Du cũng không để ý, anh chỉ làm chuyện mình cần làm mà thôi.

“Nam Cung gia chủ, nghe lão tổ nói, Sở Vĩnh Du là nhân vật ưu tú của gia tộc Nam Cung các ông, thiên tài tuyệt đỉnh, không biết có thể luận bàn một chút, mặc dù tôi khác họ, con trai lớn của quản gia, nhưng cũng xem như là người của gia tộc Thác Bạt.”

Chính vào lúc này, trong số mấy bàn bên dưới, một thanh niên đứng dậy, hai tay chắp quyền, mắt không chút cố kỵ nhìn Sở Vĩnh Du, tràn đầy hàn quang khiêu khích.

“Dương Trung! Làm càn, đây là nơi cậu mở miệng nói chuyện?”

Thác Bạt Dã nhìn như đang chỉ trích, thực tế biểu cảm và ánh mắt lại không hề có ý như vậy.

“Lão tổ! Dương Trung chỉ là muốn bàn luận với thanh niên tài tuấn, tôi tin rằng Sở Vĩnh Du sẽ không ngay cả cơ hội cũng không cho đi? Hay thực tế chỉ là gối thêu hoa đây?”

“Quá quắt! Lập tức xin lỗi Nam Cung gia chủ.”

Ầm!

Thác Bạt Dã đập bàn một cái, giọng nói lại nâng cao, thanh niên Dương Trung lập tức chắp hai tay nói với Nam Cung Vô Phong.

“Nam Cung gia chủ, xin lỗi, Dương Trung nghĩ gì nói nấy, đã đắc tội rồi.”

Sở Vĩnh Du và Nam Cung gia chủ nhìn nhau, đều nhìn ra suy nghĩ trong lòng đối phương, đây rõ ràng là Thác Bạt Dã không phục chuyện của Nam Cung Diệu Huy, cố ý khiến Sở Vĩnh Du khó xử.

“Anh muốn cùng tôi luận bàn?”

Lúc này, Sở Vĩnh Du quay đầu nói một câu, đáy mắt Dương Trung lướt qua tia đặc sắc, vội nói.

“Không sai, không biết có thể thỉnh giáo đôi chiêu?”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Chỉ một võ vương cửu bộ, cũng dám nhắc tới bàn luận với tôi? Anh có tư cách đó sao?”

“Anh!”

Lời như vậy khiến sắc mặt người của gia tộc Thác Bạt trong sảnh đường đều không dễ nhìn, Dương Trung cắn răng nói.

“Được! Bàn luận thì không dám nói, để anh chỉ điểm đôi chiêu thì có thể đi?”

Dường như là âm cuối vừa nói ra, Sở Vĩnh Du liền chỉ điểm.

Phựt!

Phát ra tiếng vang khẽ, Dương Trung còn đứng ngây tại chỗ, nhưng quần áo dưới nách phải đã rách một lỗ.

“Đây tính là chỉ điểm rồi, còn có ý kiến sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play