Lời nói của Thác Bạt Dã làm biểu cảm của những người đứng xung quanh vô cùng sợ hãi điều này đại biểu cho cái gì, đại biểu ông cụ đã thỏa hiệp. Biết bao nhiêu năm ông cụ chưa từng thỏa hiệp với người khác.
“Không ngờ là cậu còn có một thân phận như thế, chẳng trách cậu lại không sợ hãi.”
Nhìn Sở Vĩnh Du, cảm xúc trong mắt Thác Bạt Dã hết sức phức tạp, đúng là cũng rất chấn động giống như người nhà. Từ lúc nào mà Thác Bạt Dã phải cúi đầu với người khác, từ lúc nào phải thỏa hiệp, ngày hôm nay ông ta đã làm hết rồi.
Cho dù không suy nghĩ cho mình thì ông ta cũng phải suy nghĩ cho cả gia tộc.
“Ông nội, ông... ông có ý gì vậy?”
Lúc này, Thác Bạt Diệu Huy rơi vào trạng thái vô cùng mông lung.
“Phạm pháp thì phải nhận lấy kết quả tương ứng, các người đưa Diệu Huy và nhân viên có liên quan, đưa toàn bộ đến trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt thành phố Khuông.”
Cái gì?
Đừng nói là người trong gia tộc sửng sốt, Thác Bạt Diệu Huy lại càng hốt hoảng hơn.
“Ông nội, không, ông không thể như vậy được. Cháu không muốn phải ngồi vào tù, cháu không muốn đâu. Sở Vĩnh Du, dựa vào các gì để cho ông thay đổi chủ ý, dựa vào các gì, chúng ta là gia tộc Thác Bạt mà, ông..."
Bốp!
Rất đột ngột, Thác Bạt Dã đánh cho một bạt tai, trực tiếp đánh Thác Bạt Diệu Huy ngất xỉu trên mặt đất.
“Mang đi.”
Dứt khoát như thế, Sở Vĩnh Du nheo mắt lại, chuyện Thác Bạt Diệu Huy vơ vét của cải vẫn còn có điểm kỳ quặc nào khác? Nếu không thì tại sao Thác Bạt Dã lại vội vàng tước đi quyền lợi được nói chuyện của Thác Bạt Diệu Huy.
Nhưng mà bây giờ rõ ràng không phải là lúc để truy cứu nó.
“Được rồi, tôi cũng không nghĩ tới là cháu của mình lại làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như thế, mời hai người vào trong.”
Nam Cung Vô Phong nhìn thoáng qua Sở Vĩnh Du, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, rõ ràng là người ta khách sáo mời vào cửa, vẫn còn chưa đi tới mà đã để cháu trai của người ta vào tù, sao bây giờ cứ có cảm giác giống như bước vào trong một cái vực sâu không đáy.
Đến lương đình trong vườn hoa ở sân trước, Thác Bạt Dã giơ tay phải lên.
“Ngồi đi, con người tôi tùy tính không có chú ý nhiều như vậy, cho nên cậu cũng đừng trách móc. So với cái loại phô trương thanh thế, tôi thích tự mình chiêu đãi như thế này, trong một bầu không khí tương đối yên tĩnh.”
“Vô Phong kính nể đức tính của tiền bối.”
Khách sáo một câu, Nam Cung Vô Phong và Sở Vĩnh Du ngồi xuống, đối diện là Thác Bạt Dã và Thác Bạt Mộc Khôn.
“Được rồi, đi thẳng vào vấn đề chính. Vô Phong, ba của cậu vẫn luôn không đề cập với cậu vị trí của nội vực Cửu Long vực, có biết nguyên nhân là gì không?”
Do dự một lúc, Nam Cung Vô Phong nói.
“Có lẽ bởi vì gia tộc vẫn còn chưa xuất hiện thiên tài võ đạo.”
Gật đầu, Thác Bạt Dã cười nói.
“Không sai, năm đó ba của cậu đến chỗ tôi làm khách, không ngừng cảm thán đám tiểu bối trong gia tộc không có một người nào là kỳ tài luyện võ, chính vì vậy ông ta có nhắc tới nội vực Cửu Long vực đi nữa thì cũng không có tác dụng, ngược lại là còn để lại tưởng niệm cho hậu bối, hoặc là nói một lực cản.”
Nói đến đây, biểu cảm của Thác Bạt Dã nghiêm túc hơn.
“Cho nên lần này tôi mời cậu đến đây là để làm một giao dịch, nếu cậu đồng ý thì tôi có thể để gia tộc của cậu trở về nội vực Cửu Long vực nhận tổng quy tông, trở lại gia tộc Nam Cung ở nội vực Cửu Long vực, tôi có thể giúp đỡ mang bài vị của tổ tiên trở về, ít nhất cũng xem như là hoàn thành tâm nguyện của ba cậu.”
Đến lúc này, Nam Cung Vô Phong mới hiểu được mục đích chân chính mà Thác Bạt Dã mời ông ta đến đây.
Mà Sở Vĩnh Du thì cũng nhíu mày, dựa theo cách nói này, hình như gia tộc Thác Bạt muốn đến nội vực Cửu Long vực lúc nào thì có thể đến lúc đó? Không phải là sư phụ Vô Phong Tử đã nói nội vực Cửu Long vực cực kỳ nguy hiểm à, với lại muốn vào đó cũng là một chuyện rất khó khăn.
Thấy Nam Cung Vô Phong đang suy nghĩ, Thác Bạt Dã vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
“Thật ra thì đến thế hệ Vô Phong của cậu, đối với gia tộc Nam Cung đã không có chấp niệm và hứng thú bao nhiêu, dù sao cũng không giống chúng tôi, một đời một kiếp thuần thuần dạy bảo, không dám quên. Cho nên, trong lòng vẫn luôn tin tưởng giống như ba của cậu, chưa từng thay đổi, chẳng qua là ông ấy để lại di ngôn cho các cậu, hi vọng là tương lai có thể nhận tổ quy tông, bài vị có thể được đặt ở từ đường gia tộc, nhưng mà thật ra ba của cậu không ôm hy vọng bao nhiêu.”
Vừa mới nói xong, Nam Cung Vô Phong lại lắc đầu.
“Tiền bối, câu nói này của ngài đã sai rồi, thật ra lúc đầu ba của tôi không để lại di ngôn, là bởi vì Vĩnh Du xuất hiện để cho ba tôi thấy được ánh mặt trời. Mặc dù lúc đó không có dấu hiệu gì, nhưng mà không biết tại sao ông ấy cứ chắc chắn rằng Vĩnh Du là hi vọng duy nhất để gia tộc chúng tôi có thể nhận tổ quy tông.”
Quay đầu lại nhìn Sở Vĩnh Du một chút, Thác Bạt Dã không nhìn ra điểm gì đặc biệt, lúc này mới trầm giọng nói.
“Vậy thật sự sai rồi, Mộc Khôn, gọi Thiên Địa đến đây một chuyến.”
Thác Bạt Mộc Khôn gật đầu, lấy điện thoại di động ra thao tác một phen.
Sau đó liền rơi vào im lặng, ai cũng không mở miệng, mà Sở Vĩnh Du thì muốn im lặng theo dõi chuyển biến, nhìn xem rốt cuộc là gia tộc Thác Bạt này muốn dựa vào con đường tắt nào để đi vào nội vực Cửu Long vực. Nếu có thể, anh cũng sẽ đi theo, chỉ cần có thể cứu được sư phụ, nguy hiểm gì anh cũng bằng lòng.
Trôi qua không bao lâu, có một người trẻ tuổi đi đến, anh tuấn rạng ngời là ấn tượng đầu tiên, nhìn kỹ lại mới phát hiện quanh thân người trẻ tuổi này có một loại khí chất bẩm sinh, chính là để người ta nhìn một chút thì có một loại xúc động muốn quỳ bái.
“Ông nội, ba, tìm con có chuyện gì vậy? Con đang chuẩn bị đồ cho chị, dù sao thì ngày mai phải làm lễ cưới rồi.”
Nhìn thấy người trẻ tuổi, nụ cười trên mặt Thác Bạt Dã phải gọi là vô cùng sâu.
“Giới thiệu một chút, Thác Bạt Thiên Địa, đây là kỳ tài luyện võ ưu tú nhất trong nhiều năm qua của gia tộc Thác Bạt tôi. Mười hai tuổi đã trở thành Tiên Thiên võ giả, mười tám tuổi đã là Võ Vương cửu bước, bây giờ mới chỉ hai mươi tuổi đã là cường giả Hóa Long cảnh tầng thứ tư.”
Nói xong, Thác Bạt Dã nhìn thấy sự bất ngờ trên mặt Nam Cung Vô Phong và Sở Vĩnh Du, quả nhiên không để ông ta thất vọng.
Đúng là như thế, cái này không có gì phải giả vờ, thiên tài đúng là thiên tài, Sở Vĩnh Du cũng thừa nhận, có thể đạt được một thành tựu khi chỉ mới hai mươi tuổi, gọi là thiên tài cũng không quá đáng chút nào.
“Ông nội, có cái gì để khoe khoang đâu, Địa Ngục đó chắc chắn còn mạnh hơn con nhiều, nếu như có cơ hội thì con rất muốn đánh với anh ta một trận.”
Thác Bạt Thiên Địa nói xong, trong mắt liền bộc phát ra một ánh sáng nóng rực.
“Địa Ngục?”
Nghe thấy Nam Cung Vô Phong mở miệng, Thác Bạt Mộc Khôn cũng hiếm khi mà nói một câu.
“Người xuất bản quyển sách làm thế nào để tu luyện đến cảnh giới Hóa Long cảnh, trên sách có ký hai chữ Địa Ngục, cho nên đứa con trai này của tôi vẫn luôn coi người đó là đối thủ.” .
Đam Mỹ SắcThác Bạt Dã ở bên cạnh khoác tay.
Hừ, đã nói rồi, có thể biên soạn ra toàn bộ cảnh giới của Hóa Long cảnh, còn giống với đồ vật của tổ truyền chúng ta y như đúc, chắc chắn người này là lão quái vật. Thiên Địa có gì để so sánh với người đó, đợi một khoảng thời gian nữa, vượt qua lão quái vật này, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Biểu cảm của Sở Vĩnh Du kỳ quái, mình biến thành lão quái vật từ khi nào vậy...
Lúc này, sắc mặt của Thác Bạt Dã lại trở nên nghiêm túc.
“Được rồi, Thiên Địa cháu cũng ngồi xuống đi, bây giờ nên nói chuyện chính.”