Lúc Chiêm Tinh Hà đang không biết phải làm như thế nào, đầu óc đang vô cùng rối rắm, có một cánh tay khoác lên trên vai của anh ta.
Chậm rãi quay đầu lại liền nhìn thấy Sở Vĩnh Du nhìn anh ta, biểu cảm vô cùng bình tĩnh.
“Lần đầu tiên giết người là như vậy, ai cũng không ngoại lệ, qua bên kia đứng một chút đi, cái này chỉ có thể tự mình làm tiêu tan, có nhiều người đi nữa cũng vô dụng thôi.”
Mờ mịt gật đầu, Chiêm Tinh Hà đi trở ngược lại, lúc này người thanh niên đã kịp phản ứng, chỉ vào Sở Vĩnh Du rồi lạnh lùng đói.
“Giết người của tao mà còn muốn đi, ngày hôm nay hai người các người cũng phải chết ở đây.”
Dường như là đã nhìn thấy uy lực một cước đó của Sở Vĩnh Du, cho nên tay của người thanh niên vừa mới ra dấu, những người đang chụm lại đều không có động tác, ngược lại còn lui về phía sau một khoảng, lao ra là bóng hai người trung niên, tốc độ đó tất nhiên là cao thủ.
Lúc này, mặc dù ánh mắt của Chiêm Tinh Hà đang nhìn Sở Vĩnh Du, nhưng mà trong lòng của anh ta vô cùng rối bời, trong đầu không ngừng chiếu lại hình ảnh mình thăm dò hơi thở của người kia.
Giết người đã trở thành kết cục đã định, đã trở thành sự thật không thể thay đổi.
“Sư..."
Anh ta muốn nói sư phụ cẩn thận, vừa mới phun ra một chữ thì liền nhìn thấy hai cái bóng vừa mới xong đang bay ra ngoài với tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần so với lúc nãy.
Rầm rầm!
Thẳng cho đến khi hai tiếng nổ phát ra, mọi người nhìn hai cái hố bị đào ra trong lầu các, dường như mới hiểu lúc nãy có chuyện gì xảy ra.
“Tôi đã nói điều kiện rồi, anh lại không có ý định chấp nhận, vậy thì chỉ có thể dùng phương thức của tôi mà xử lý.”
Sở Vĩnh Du mở miệng, liền đi về phía người thanh niên, ánh mắt người kia rung động, quay người lại, nhưng mà bên trong lại xen lẫn một tia sợ hãi, vừa lùi lại vừa nói.
“Sở Vĩnh Du, tao nói cho mày biết, ngày hôm nay nếu như mày dám đụng vào một cọng tóc của tao, hoặc là nói giao tao cho đội điều tra sự cố đặc biệt, mày phải chết chắc.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du thờ ơ, người thanh niên vội vàng la lên.
“Tao tên là Thác Bạt Diệu Huy, là người của gia tộc Thác Bạt, mày và gia tộc Nam Cung có quan hệ với nhau, mày dám nói mình không biết sự tồn tại của gia tộc Thác Bạt đi?”
Câu nói này đã để Sở Vĩnh Du dừng bước, chân mày nhíu chặt lại.
Đúng là anh không nghĩ tới cái tên này lại là người của gia tộc Thác Bạt, mà gia tộc Thác Bạt chính là người ngày hôm nay mời Nam Cung Vô Phong đến đây, cũng là người biết chuyện nội vực Cửu Long vực.
Thấy như vậy, Thác Bạt Diệu Huy cười cười.
“Haha, lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương, người nhà không biết là người nhà. Sở Vĩnh Du, hiểu lầm này cứ coi như là quá khứ đi, không có vấn đề gì chứ?”
Sở Vĩnh Du nhìn Thác Bạt Diệu Huy, anh hỏi.
“Người một nhà? Trước khi không đánh nhau tại sao anh lại không nói là người một nhà?”
“Cái này..."
Thác Bạt Diệu Huy trầm mặc, anh ta thấy là không có thực lực ngang nhau thì cần gì phải nói người một nhà, bây giờ đơn giản là thực lực của Sở Vĩnh Du đã đạt được sự tán thành của anh ta, hai người vừa mới bị đá ra bên ngoài chính là cao thủ Hóa Long Cảnh tầng thứ nhất của gia tộc Thác Bạt, bọn họ ra sân cũng chỉ hít thở vài cái rồi không có thành tích gì khác.
“Đi theo tôi, những người giả mạo khác đâu rồi, đều phải giam lại.”
Lại nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, sắc mặt Thác Bạt Diệu Huy không tốt cho lắm.
“Sở Vĩnh Du, anh đang nói đùa với tôi à?”
Bốp!
Một quyền, Thác Bạt Diệu Huy ôm bụng khom người xuống.
“Anh thấy tôi có giống như là đang nói đùa với anh không, không làm theo, tôi có quyền lực để đưa anh vào chỗ chết.”
Chiêm Tinh Hà ở phía sau nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, bắt đầu kể từ lúc ăn súp dê, Sở Vĩnh Du vẫn là một người trông có vẻ ôn tồn lễ độ, cùng với vẻ bá đạo, hiện tại tạo thành một sự chênh lệch rất rõ ràng, tàn nhẫn không cần phải nói nhiều.
Đánh xong một quyền, Thác Bạt Diệu Huy giống như là một con chó chết bị người khác kéo đi.
Mà đám người vây quanh cũng tự động tản ra, không có một người nào dám động thủ, hay là ngăn cản, dù sao thì người ta không thèm để ý tới gia tộc Thác Bạt, bọn họ còn có thể làm sao nữa?
“Chờ... chờ tôi ở đây, không cho phép rời đi.”
Lấy lại sức, Thác Bạt Diệu Huy nói một câu như thế, cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ít nhất anh ta có thể nhìn ra Sở Vĩnh Du không có ý định đưa anh ta đến đội điều tra sự cố đặc biệt, vậy là đã có cơ hội dây dưa với nhau rồi.
Đi đến bên cạnh chiếc Mercedes Maybach, Hà Đồ và Nam Cung Vô Phong đều đã xuống xe, nhìn thấy Nam Cung Vô Phong, hai mắt của Thác Bạt Diệu Huy phát sáng, vội vàng nói.
“Chú Nam Cung, tôi là Thác Bạt Diệu Huy, Thác Bạt Dã là ông nội của tôi, ông ấy đã mời hôm nay chú đến gia tộc nghị sự, tôi nói không sai chứ.”
“Ngậm miệng lại, ông Thác Bạt Dã không có cháu trai như cậu, đúng là cho ông ấy đủ thể diện, cậu còn thiếu tiền à? Thế mà lại dùng phương thức này để vơ vét của cải, cậu có biết phương thức vơ vét của cải của cậu đã tạo thành tử vong cho bao nhiêu người không?”
Sửng sốt một hồi, lời mà Thác Bạt Diệu Huy nói ra làm mọi người phải trầm mặc.
“Hiểu lầm thôi, sở dĩ tôi muốn thông qua phương thức này để có thể nhanh chóng có tiền, đây đều là do ông nội tôi căn dặn, không tin thì chú đi gặp ông ấy là biết liền.”
Thật lâu sau, Sở Vĩnh Du nhìn Chiêm Tinh Hà rồi nói.
“Tinh Hà, cậu trở về với chú Hà đi, tôi sẽ cho người đón cậu với mẹ cậu đến tỉnh thành nhanh thôi.”
Chiêm Tinh Hà đã từ từ dịu lại từ trong cảm xúc vừa mới giết người, thân thể không ngừng run rẩy, kích động nói.
“Sư... ngài đã đồng ý thu tôi làm đồ đệ?”
Sở Vĩnh Du cười gật đầu.
“Đương nhiên, nhưng mà chờ sau khi bái sư rồi hẵng gọi tôi là sư phụ?”
Bộp!
Chiêm Tinh Hà bậc cao tại chỗ, vui vẻ giống như là một đứa nhỏ, Nam Cung Vô Phong cũng cười nói.
“Vĩnh Du, chúc mừng đã nhận được đồ đệ tốt.”
Hà Đồ ở bên cạnh cũng không dám lạnh nhạt.
“Chúc mừng cậu Sở.”
Khoát khoát tay, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Làm phiền chú Hà đưa Tinh Hà về giùm.”
Nhìn xe đi khỏi, Sở Vĩnh Du buông lỏng Thác Bạt Diệu Huy ra.
“Dẫn đường đi, đến nhà họ Thác Bạt.”
“Được được, các người đi theo tôi.”
Lúc này, Thác Bạt Diệu Huy đang cười lạnh ở trong lòng, chờ đến nhà thì không phải là thiên hạ của các người. Sở Vĩnh Du, một quyền lúc nãy tao chắc chắn sẽ trả lại cho mày.
Sau khi ba người nhấc chân vượt qua một đỉnh núi, con đường nhỏ lộ ra trước mắt, nhìn ra xa là có thể phát hiện ở chính giữa vài ngọn núi xuất hiện một tòa kiến trúc có phong cách đình viện cổ xưa dài vô tận, chiếm diện tích hơn mười nghìn mét vuông.
Mà trên đường nhỏ có ba người đứng thẳng ở đó, Thác Bạt Diệu Huy vội vàng mở miệng nói.
“Bác cả.”
Người đứng chính giữa cao lớn dũng mãnh, khí vũ hiên ngang, nhìn thấy Thác Bạt Diệu Huy, lông mày hơi nhíu lại một chút.
“Diệu Huy, sao cháu lại ở đây?”
Nói xong lại chắp tay với Nam Cung Vô Phong.
“Xin chào gia chủ Nam Cung, tại hạ là Thác Bạt Mộc Khôn, phụng mệnh của ba đến đây đón ngài.”
Nam Cung Vô Phong mỉm cười.
“Làm phiền rồi, người này là Sở Vĩnh Du cháu trai của tôi, dẫn cậu ấy đến đây để mở mang tầm mắt.”
Cùng lúc đó, Thác Bạt Diệu Huy nhỏ giọng thì thầm ở bên tai Thác Bạt Mộc Khôn, sắc mặt người kia kinh ngạc, lạnh lùng nói.
“Bác biết rồi, trở về rồi nói sao.”
Lập tức nhìn về phía hai người bọn họ.
“Mời hai người.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT