Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả các gia tộc di dân từ Huyền Hoàng Tinh tới đều nhận được một bức thư nước R gửi bưu điện cho họ, nội dung trong thư đương nhiên là liên quan tới nhà họ Giả.
“Hiện tại tra ra nhà họ Giả xem mạng người như cỏ rác, giết hại một trăm bảy mươi tám người để tiến hành thực nghiệm cơ thể con người, vi phạm pháp luật nước R, tính chất ác liệt, tình tiết nghiêm trọng, phán xử tử hình tất cả nhân viên của nhà họ Giả tham dự thực nghiệm, đã chấp hành xong, hi vọng những gia tộc khác có thể lấy đó làm gương.”
Nhà họ Tàng ở tỉnh thành, Tàng Nhĩ đọc xong, biểu cảm tất cả người nhà họ Tàng đều ngưng trọng.
“Thật hay giả vậy? Nhà họ Giả…nhà họ Giả bị diệt rồi?”
“Đùa sao, mặc dù nhà họ Giả không tính là đầu đàn di dân tới như chúng ta, nhưng cũng xem là gia tộc siêu cấp, chỉ nước R sao có thể diệt.”
“Ông nội, ông thấy thế nào? Ông cho rằng chuyện này là thật sao? Hay là nước R cố ý dùng phương pháp này để khiến chúng ta nảy sinh cảm giác nguy cơ?”
Tàng Thiên Mẫn luôn im lặng, bỗng nở nụ cười.
“Đương nhiên là thật, nhà họ Giả đã trở thành quá khứ, haha!”
Ông ta không cách nào nhịn nỗi nữa, cười to điên cuồng.
Tàng Nhĩ bên cạnh cũng cười nói.
“Haha, đây là chuyện tốt, nhà họ Giả mỗi tháng đều muốn tước đoạt bao nhiêu tài nguyên từ nhà họ Tàng chúng ta? Luôn đối đãi chúng ta như đối đãi một con chó, bây giờ, chúng ta cuối cùng không cần nhìn sắc mặt người khác làm việc nữa.”
Người khác nghĩ thấy cũng đúng, nhưng cũng có người lập tức đề ra nghi vấn.
“Anh cả, em vẫn cảm thấy không đúng lắm, chỉ nước R, sao có thể diệt nhà họ Giả, chẳng lẽ là sử dụng vũ khí lực sát thương quy mô lớn đạn đạo xuyên lục địa? Cũng không đúng, nơi đó là Vân Kinh, mặc dù là ngoại thành, nhưng phạm vi bao phủ của đạn đạo xuyên lục địa, nếu thật sự sử dụng, không cách nào áp chế dư luận.”
Mắt Tàng Thiên Mẫn cũng lóe lên kinh ngạc, ông ta thật sự không nghĩ tới, Sở Vĩnh Du lại làm được, ngay cả nhà họ Giả cũng có thể tiêu diệt.
“Không cần hỏi nữa, sau này đều yên phận cho ta, tôn trọng luật pháp nước R, nếu không, ai xảy ra chuyện, đừng trách ta lúc đó vô tình, đuổi thẳng đi.”
Giống với phản ứng ban đầu của nhà họ Giả, những người khác trong số di dân Huyền Hoàng Tinh cũng đều ôm tâm trạng xem trò vui, nhưng sau khi thật sự tự mình thăm dò, mới hiểu ra, nhà họ Giả thật sự bị nước R tiêu diệt rồi.
Trong tòa kiến trúc ngầm thần bí ở một nơi nào đó nước R, bên bàn làm việc rộng lớn, năm bóng dáng đang ngồi xung quanh, đều chìm vào u ám, không nhìn rõ mặt mũi thế nào.
“Nhà họ Giả lại bị nước R tiêu diệt rồi, dường như chúng ta vẫn là đánh giá thấp tinh cầu man di này.”
“Lời này hơi khoa trương rồi, chỉ nhà họ Giả, ngay cả năm gia tộc chúng ta cũng không dìm được, bị tiêu diệt cũng không có gì đáng kinh ngạc.”
“Được rồi, đều câm mồm.”
Một giọng nói già nua lên tiếng, im lặng ngắn ngủi qua đi, mới lại nói.
“Dừng tất cả động tác đang tiến hành hiện tại một tháng, sau đó chuyển sang gia tăng tiến hành nơi ẩn mật, chuyện này liên quan tới việc chúng ta có thể quay về Huyền Hoàng Tinh hay không, hơn nữa sau khi quay về, không ở trong động dân nghèo nữa, đồng thời tổ chức tất cả lực lượng, tiến hành điều tra tất cả phương vị của việc vây diệt nhà họ Giả lần này, ta muốn biết, nước R làm sao diệt nhà họ Giả.”
“Vâng!”
Một tuần trôi đi, cuộc sống của Sở Vĩnh Du ở tỉnh thành đơn giản lại không mất đi vui thích.
Ban đêm, sau khi Hữu Hữu ngủ say, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên vào game Truyền Nhân Của Rồng.
Như mọi khi, Đồng Ý Yên tìm kiếm đủ trò vui trong game, Sở Vĩnh Du, vẫn vào sàn đấu, bắt đầu chỉ đạo người mới.
Lần này, không gặp phải người của Mê Vụ các, cả tuần nay Sở Vĩnh Du không lên game, đối phương hẳn đã từ bỏ rồi.
Sau khi chỉ đạo khoảng hơn bốn tiếng, Sở Vĩnh Du liền offline.
Vừa khéo, bà xã Đồng Ý Yên ngồi ngay cạnh cũng lấy được hồn khôi.
“Gì? Hôm nay sao em sớm vậy?”
Đồng Ý Yên cười hì hì.
“Thư Di hẹn em và mấy cô gái đến hộp đêm chơi, thả lỏng một chút.”
Thì ra là vậy, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Ừ, vậy chơi vui vẻ chút.”
Có người của Khổng Lưu âm thầm bảo vệ, phương diện an toàn đương nhiên không cần lo lắng, huống chi Đồng Ý Yên hiện tại, tốt xấu gì cũng là Tiên Thiên võ giả, hơn nữa còn là Tiên Thiên võ giả đã nuốt nhiều Long Mễ như vậy, bản thân vốn đã có chút năng lực tự bảo vệ, chỉ có thể nói, Tôn Vô Cực lần đó, quả thực là ngoài ý muốn.
Đồng Ý Yên đi rồi, Sở Vĩnh Du đầu tiên lên lầu xem con gái một cái, cô nhóc một tay còn chống cằm, ngủ vô cùng ngon, khẽ mỉm cười, xuống lầu đến phòng khách, mở tivi bắt đầu xem.
Chỉ nửa tiếng đồng hồ, vang lên tiếng cửa phòng mở ra, Sở Vĩnh Du buồn bực, quay đầu nhìn sang, phát hiện bà xã Đồng Ý Yên lại quay về.
“Xảy ra chuyện gì sao bà xã? Sao em lại về rồi?”
Đồng Ý Yên bước nhanh về phía Sở Vĩnh Du, nói.
“Em bỗng nhiên nhớ anh, mau yêu em, sau đó em lại đi.”
Hử? Yêu cầu thế này, là một người đàn ông thì không thể không thỏa mãn còn tính là đàn ông không, Sở Vĩnh Du lập tức ôm Đồng Ý Yên lên.
Mưa gió qua đi, Đồng Ý Yên vừa mặc quần áo, vừa nhìn Sở Vĩnh Du nằm nhắm chặt hai mắt trên giường, mắt tản ra dịu dàng.
“Xin lỗi anh Sở, em biết anh là một người đàn ông hoài cổ, cũng biết anh một lòng một dạ với chị dâu, cho nên em chỉ có thể thông qua cách này, thật sự xin lỗi, có lẽ tương lai, anh sẽ biết chân tướng, hoặc có lẽ, anh vĩnh viễn cũng không thể biết.”
Đợi nói xong, bóng dáng dung mạo Đồng Ý Yên bỗng biến đổi, lập tức biến thành dáng vẻ Jessica.
“Ký ức thức tỉnh lần này, em cuối cùng hiểu rõ trách nhiệm của mình là gì, anh Sở, thành tựu của anh, không chỉ như vậy.”
Jessica đi rồi, khoảng bốn giờ đêm, Đồng Ý Yên mới có chút men say về nhà, nhìn thấy Sở Vĩnh Du nằm trên giường, ngửi mùi rượu xen lẫn mùi thuốc trên người, cô thực sự buồn ngủ đến lười tắm rửa, cuối cùng lựa chọn ngủ phòng khác.
Trời tờ mờ sáng, đôi mắt Sở Vĩnh Du khẽ mở, trong phòng bình tĩnh, không, nên nói có thể nhìn thấy một loại sắc thái vui vẻ.
“Chuyện này…quá kỳ lạ rồi đi.”
Sở Vĩnh Du ngồi thẳng người, cảm thấy có chút kỳ quái, gì đó với bà xã một lát, thực lực của mình lại gia tăng, hơn nữa thoáng chốc đã từ tầng thứ hai Đan Điền Cảnh, tăng lên đến cảnh giới tầng thứ bảy Đan Điền Cảnh, bước liền năm tầng, khiến anh thật sự có cảm giác nằm mơ.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ là tác dụng của nước bọt thần long trước đó, còn chưa hoàn toàn phát huy hết?”
Nói thì nói vậy, nhưng Sở Vĩnh Du lại cảm thấy không đúng, anh bây giờ, là đại cao thủ Đan Điền Cảnh, trong một đêm tăng năm cảnh giới lớn, nước bọt thần long có lẽ cũng không khoa trương như vậy đi.
Thực sự nghĩ không thông, Sở Vĩnh Du cũng lười suy nghĩ, tóm lại, thực lực gia tăng, chính là chuyện tốt, nghĩ nhiều vậy làm gì.
Đang muốn thức dậy, bỗng nhiên, đầu Sở Vĩnh Du dần cúi xuống, vì trên ga giường, có vài chấm đỏ, dường như, đang tản ra mùi máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT