“Muốn tiễn chúng tôi lên đường sao, khẩu khí thật lớn!”
Ánh mắt Giả Thiên Minh hiện lên vẻ khinh thường, bây giờ ngay cả loại chó mèo cũng dám đối xử với nhà họ Giả như vậy sao? Quả thật là một chuyện rất nực cười.
Nhưng tên quản gia kia lại kéo Giả Thiên Minh lui về sau, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Thưa ngài Khổng Lưu, chắc có sự hiểu lầm gì ở đây rồi, chúng tôi từ nhà họ Giả của Huyền Hoàng Tinh chuyển tới đây, có thể ngài chưa từng nghe nói qua, nhưng mà...”
“Có cần phải nói nhảm nhiều thế không?”
Khổng Lưu mặt không chút biểu cảm, trong mắt ông ta thì nhà họ Giả gì đó chả khác gì một con kiến nhỏ bé.
“Quản gia, ông biết ông ta sao?”
Nói đến đây, Giả Thiên Minh cảm thấy có chút không bình thường.
“Ông ta là Khổng Lưu, top năm cao thủ hàng đầu của Huyền Hoàng Tinh Khổng thị, lần này chúng ta gặp rắc rối rồi.”
Cái gì!
Trong nháy mắt, Giả Thiên Minh bỗng ngây người, tại sao đường đường là người của gia tộc Khổng thị, một trong những gia tộc hàng đầu của Huyền Hoàng Tinh lại xuất hiện trên trái đất, điều này quả thật không thể giải thích được.
“Bạn của thiếu chủ mà các người cũng dám trêu chọc, tự mình tìm chết đi!”
Vừa dứt lời, Khổng Lưu đánh ra một chưởng từ bàn tay trái.
Sắc mặt quản gia trong phút chốc bỗng tái nhợt, luồng khí kia sắp chạm trúng người, ông ta biết mình sắp mất mạng rồi.
Về phần Giả Thiên Minh, đầu óc anh ta vẫn còn có chút lộn xộn, anh ta còn chưa phản ứng kịp thì đã bị cỗ sức mạnh này làm mất mạng. Câu hỏi duy nhất đặt ra trước lúc chết là thiếu chủ của Khổng Lưu là ai, lẽ nào là Sở Vĩnh Du?
Xử lý xong hai người kia, Khổng Lưu bước ra ngoài, ông ta được Sở Vĩnh Du sắp xếp ở đây.
Sở Vĩnh Du cảm nhận được Giả Thiên Minh là một người sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình. Cho nên anh ta chắc chắn sẽ đến gây rắc rối cho Đông Linh, vì vậy anh đã sắp xếp để Khổng Lưu đợi ở đây. dư thừa nào.
Còn tên quản gia kia là cao thủ hàng đầu của nhà họ Giả đã bị Khổng không đáng có nhằm tiêu diệt nhà họ Giả.
Ra khỏi sân, không biết Mã Trạch và Đông Linh từ chỗ nào bỗng xuất hiện.
“Khổng Lưu, Giả Thiên Minh đến đây sao?”
Khổng Lưu gật đầu.
“Có đến, đã bị tôi giết rồi, các người có thể yên tâm trải qua đêm tân hôn rồi.”
Bị giết rồi? Mã Trạch và Đông Linh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy rất khó tin, bởi vì bọn họ ở gần đây nhưng lại rồi sao?
Nhìn theo bóng lưng Khổng Lưu đi ra ngoài, Đông Linh thở dài.
“Tên Khổng Lưu này mạnh thật sự, đáng sợ quá đi.”
Còn Mã Trạch lại cười và nói.
“Tôi cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, có tư cách đi theo đại nhân thì nhất định phải là cao thủ.”
Thời gian trôi qua, đến khoảng chín giờ, ở một trang viên ở ngoại ô Thiên Hải mới được xây dựng gần một năm, tương tự với nhà họ Giả.
Lúc này, trong đại sảnh được thiết kế đặc biệt để họp gia tộc, bốn mươi lăm thành viên trực hệ của nhà họ Giả đều tập trung đông đủ, à không, phải nói là còn thiếu một mình Giả Thiên Minh.
“Vẫn chưa liên lạc được sao?”
Người ngồi ở ghế chính giữa chính là ông cụ nhà họ Giả, Giả Chính Phong, người nắm quyền tuyệt đối của nhà họ Giả.
“Chưa được, ba, điện thoại tạm thời không liên lạc được, có cần phái người đi tìm không?”
Nghe thấy câu trả lời này, sắc mặt Giả Chính Phong bỗng trở nên khó coi.
“Thật to gan! Ngay cả lệnh triệu tập cũng coi thường, quản gia cũng đi theo Giả Thiên Minh, đợi sau khi trở về nhất định phải trừng trị theo quy tắc gia tộc, mọi người nhớ cho tôi!”
“Vâng!”
Những người khác đều tỏ vẻ thờ ơ, dù sao thì Giả Thiên Minh chính là Giả Thiên Minh, chỉ có ba mẹ của Giả Thiên Minh là khiếp sợ trong lòng, trông ông cụ thật sự rất tức giận.
“Ba, rốt cuộc thì lần này nước R định làm gì?”
Có người thay đổi chủ đề, lúc này Giả Chính Phong mới nở một nụ cười hiếm hoi trên mặt.
“Bất cứ lúc nào thì việc liên minh cũng đều vô cùng cần thiết. Chắc nước R cũng đã phát hiện ra cuộc di dân của Huyền Hoàng Tinh chúng ta không dễ quản lý, cho nên muốn tìm một liên minh gia tộc đáng tin cậy, vậy thì sẽ chọn nhà họ Giả chúng ta rồi.”
Các thành viên nhà họ Giả cũng lần lượt bày tỏ ý kiến của họ.
“Đúng vậy, nhà họ Giả chúng ta tuy không tính là những gia tộc mạnh nhất di dân đến đây, nhưng cũng không thua kém các gia tộc khác. Nước R tìm chúng ta cũng phải thôi.”
“Ha ha, xem ra nước R đang gặp khó khăn về phương diện này rồi. Hết cách thôi, trái đất so với Huyền Hoàng Tinh của chúng ta căn bản chính là một trời một đất.”
“Ba, con nghĩ lần này chúng ta nên lợi dụng để kiếm được nhiều lợi ích. Sau khi thí nghiệm của chúng ta thành công thì chúng ta chắc chắn có thể chiếm mảnh đất Man Di này cho riêng mình.”
Giả Chính Phong cũng rất vui mừng, lần này quả thực là một cơ hội tốt, hơn nữa là nước R cầu cứu ông ta, chứ không phải ông ta cầu cứu bọn họ, cho nên nhất định có thể triển khai tốt thôi.
Rầm!
Đột nhiên, cửa hội trường bật mở, một bóng người xông vào, hét lên một cách điên cuồng.
“Ông cụ! Xảy ra chuyện rồi, có người bao vây nhà họ Giả chúng ta.”
Hửm? Người nhà họ Giả thoáng cau mày, có người còn lên tiếng mắng chửi.
“Khốn nạn! Sao lại có người dám khiêu khích nhà họ Giả chúng ta chứ, có phải bị điên rồi không?”
Đúng lúc này, bọn họ cũng nhận ra người xông vào chính là đội trưởng đội hộ vệ nhà họ Giả, thực lực đạt đến cảnh giới Hóa Long Cảnh, nhưng bộ dạng lúc này cũng hơi chật vật.
“Là thật, thưa ông cụ, những người này đột nhiên xuất hiện rồi bao vây bốn phía, trong tay còn cầm vũ khí chưa từng thấy qua, hơn một trăm hộ vệ của chúng ta đã chết, tôi cũng bị trúng một viên đạn, đã bị thương.”
Đáy mắt Giả Chính Phong xẹt qua một tia lạnh lẽo, ông ta dẫn đầu đi ra ngoài.
“Đi! Ra ngoài xem thử, để xem người nào ăn gan hùm mật báo, dám xuống tay với người nhà họ Giả của tôi, muốn chết rồi!”
Một đám người nhà họ Giả bước ra sân thì nhìn thấy phía đối diện có một trăm người đã tập hợp ở đó, Sở Vĩnh Du và Jessica đứng đầu.
“Các người là ai?”
Sở Vĩnh Du bước lên một bước, giọng điệu lạnh lùng, đồng thời ném một xấp tài liệu ra.
“Giả Chính Phong! Nhà họ Giả các người đã vi phạm luật pháp của nước R, âm thầm giết hơn 100 người để làm vật liệu cho các thí nghiệm của các người, thủ đoạn tàn độc, sự việc nghiêm trọng, tội không thể tha. Bây giờ tôi tuyên bố tất cả những người có tham gia vào công cuộc thí nghiệm của nhà họ Giả đều bị kết án tử hình, lập tức thi hành án!”
Giả Chính Phong đưa tay phải ra bắt lấy xấp tài liệu, sau khi lật xem một chút thì nhận ra địa điểm thí nghiệm quả thật đã bị lộ, nhưng vẫn ông ta còn mạnh miệng.
“Ha ha, chúng tôi đến nước R của các người đã là may mắn của các người rồi, chết có hơn 100 người mà các người đã không vui rồi sao? Cậu phải hiểu một điểm, nếu thí nghiệm thành công thì nước R sẽ được hưởng lợi từ chúng tôi, hiểu không?”
Thấy Giả Chính Phong lấy đi hơn 100 mạng người vô tội mà không tỏ ra hối hận, cơn tức giận trong lòng Sở Vĩnh Du lập tức bùng cháy.
“Súc vật! Chết không tiếc!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT