Tàng Nhĩ tạm biệt rồi rời đi trước, anh ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cho nên sau khi lên xe, anh ta gọi điện cho ba mình ngay.
"Ba, con đi khỏi Giả Thiên Minh rồi, sao con có cảm thấy tin nhắn ba gửi tới, có ẩn ý gì à."
Tàng Thiên Mẫn trầm giọng nói.
||||| Truyện đề cử:
Rung Động Vô Thời Hạn |||||
"Tất nhiên! Lúc ở Huyền Hoàng Tinh, nhà họ Giả đã tùy tiện sai bảo chúng ta, sau khi tới địa cầu, vẫn không thay đổi chút nào, bóc lột nhiều thứ của chúng ta, bây giờ, chọc phải Sở Vĩnh Du, ngày lành của bọn họ sắp tàn rồi."
Câu này dọa Tàng Nhĩ sợ hãi, không dám tin mà nói.
"Ba, ba có ý gì, Sở Vĩnh Du có thể diệt được thế lực của nhà họ Giả sao? Nhưng chỉ vì Giả Thiên Minh gây chuyện, chỉ sợ không được đi?"
"Đúng vậy, ba vẫn luôn băn khoăn có nên tìm gặp Sở Vĩnh Du một lần không, liên quan tới chuyện nhà họ Giả, nếu giờ bọn họ đối đầu rồi, vậy chứng minh, kiếp số của nhà họ Giả tới rồi, ha ha, nhà họ Giả bị diệt, sao thiếu được sự giúp đỡ của ba."
Thì ra là vậy, nhưng sau đó Tàng Nhĩ hơi lo lắng.
"Ba, lỡ không thì sao, thực lực của nhà họ Giả, ba cũng không phải không biết, nước R hiện tại, thật sự có thể đối phó sao?"
"Con trai, ba cũng vẫn luôn nghĩ như vậy, mãi đến khi gặp Sở Vĩnh Du, ba mới hiểu được một đạo lí, địa phương nào, chỉ cần tồn tại, thì đều có nguyên do, nước R, không thể khinh thường."
Vẫn còn một chuyện Tàng Thiên Mẫn không nói, Sở Vĩnh Du là chủ nhân của nhẫn Vũ Lam, nhẫn Vũ Lam sẽ chọn một kẻ vô dụng sao? Điều này đã nói lên nhiều thứ.
Một tiếng sau, Giả Thiên Minh đứng ở ngoài khách sạn chờ đợi, thấy người bước xuống từ chiếc xe, anh ta cũng ngạc nhiên.
"Chú Tư? Sao chú lại tới đây?"
Người đàn ông trung niên vừa xuống xe, cười nói.
"Đưa cháu về nhà đó, tên nhóc thúi tha, làm việc không đúng mực gì cả, Mã Trạch sẽ lấy Đông Linh, bây giờ mấy gia tộc giàu có quyền quý của Thiên Hải đều sắp tề tụ đủ rồi, mới vừa rồi, mười mấy cú điện thoại gọi tới chỗ gia chủ, cháu còn muốn tiếp tục gây rối?"
Nét mặt Giả Thiên Minh khó chịu.
"Hừ! Chỉ là một đám ô hợp thôi, bác cả còn phải nể mặt bọn họ sao?"
Người đàn ông trung niên lắc đầu.
"Không nể mặt cũng được, nhưng con quên chuyện nhà họ Giả chúng ta vẫn luôn làm sao? Để tránh thêm chuyện, chú biết cơ thể trinh nguyên của Đông Linh, rất giống với nghiên cứu hạng mục gần đây của cháu, nước R không phải rất coi trọng đêm tân hôn sao? Sao cháu lại cứ phải ra tay vào ban ngày chứ."
Nghe thấy lời này, Giả Thiên Minh nở nụ cười.
"Ha ha, chú Tư nói đúng, chỉ cần bọn họ còn chưa động phòng, cháu vẫn có cơ hội, nếu bỏ lỡ Đông Linh, không biết ngày tháng năm nào mới gặp được một người như vậy nữa."
Là di dân tới từ Huyền Hoàng Tinh, dạng phụ nữ nào Giả Thiên Minh chưa chơi đùa qua, sao có thể chỉ vì hứng thú của mình mà dùng tới trận thế như vậy, tất cả cũng chỉ vì Đông Linh có tác dụng với nghiên cứu của anh ta thôi.
Lúc này ở nơi diễn ra hôn lễ, cô dâu Đông Linh đã bước lên sân khấu từ lâu, nghi thức cũng đã làm xong, tới bước kính rượu rồi.
"Thưa ngài, ngài có thể làm người chứng hôn cho chúng tôi, thật sự là rất cảm ơn ngài."
Mã Trạch và Đông Linh bưng rượu, ánh mắt nhìn về phía Sở Vĩnh Du đều hơi kích động, dù sao vừa rồi Sở Vĩnh Du lên sân khấu phát biểu tuy ngắn, nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện sự quan tâm, yêu quý với họ.
"Đừng làm tôi giống như người ngoài vậy, đến đây đi, cùng uống một ly, chúc hai người trăm năm hảo hợp."
Đám người Đồng Ý Yên cũng nâng ly hết lên, trên mặt cười rạng rỡ.
Nhìn hai người này, trong lòng Sở Vĩnh Du cũng đầy cảm thán, anh cũng không ngờ, hai thủ hộ của mình lại có thể yêu nhau, cả hai đều vào sinh ra tử với anh, giống như người thân vậy.
Ngồi xuống lần nữa, Mã Trạch và Đông Linh đi chào hỏi bàn khác, Hình Thiên đột nhiên quay đầu nói nhỏ với Sở Vĩnh Du.
"Thưa ngài, Mã Trạch và Đông Linh vậy mà còn chưa xảy ra quan hệ với nhau, ngài nói thú vị không?"
Sở Vĩnh Du trừng Hình Thiên một cái.
"Đứng đắn lại, cậu bây giờ cũng là chiến thần rồi, chú ý tầm ảnh hưởng của bản thân."
Bị dạy dỗ một trận, Hình Thiên lập tức cúi đầu, ủ rũ, chọc Huyết Cốt bên cạnh cười không ngừng.
"Ha ha! Ây, ăn chửi đi, lúc cậu nói với tôi, tôi đã khuyên cậu rồi, ngàn vạn đừng nói với ngài ấy, cậu không chịu thôi."
Uống mãi tới ba giờ chiều, bàn của Sở Vĩnh Du mới xem như giải tán, Hình Thiên có trọng trách trong người, về thẳng Bắc Vực.
Mà Huyết Cốt thì đứng trên mặt cỏ với Sở Vĩnh Du.
"Thưa ngài, tôi muốn gia nhập Tạc Thiên Bang, tiếp tục làm việc dưới tay ngài."
Nghe câu nói này, Sở Vĩnh Du nhìn Huyết Cốt một cái.
"Vất vả lắm mới có cơ hội hưởng thụ cuộc sống, sao lại nói thế này?"
Huyết Cốt cười tự diễu.
"Cuộc sống một năm trong tù khiến tôi lại hiểu thêm nhiều thứ, mạng của tôi, vẫn thích hợp với mưa giông bão táp, không có cách nào an cư lạc nghiệp, thưa ngài, ngài thanh toàn cho tôi đi."
Thấy Huyết Cốt xác thật không giống như nói giỡn, Sở Vĩnh Du cũng không nhiều lời thêm.
"Đi tới tỉnh thành tìm Phồn Hoa, đây là phương thức liên hệ của cô ta, tương lai, có lẽ sẽ có một trận chiến ác liệt phải đánh."
Huyết Cốt đi rồi, Sở Vĩnh Du đi tới căn phòng ở khách sạn mà Mã Trạch đã sắp xếp sẵn, vợ con anh đều quay về nghỉ ngơi rồi, còn hẹn với đám Đồng Hiểu Tiêm buổi tối đi Disneyland chơi.
Chưa đi mấy bước, ông Tần gọi điện tới, trong mắt Sở Vĩnh Du hiện lên sự bén nhọn, xem ra, bằng chứng đã thu thập khá đầy đủ rồi.
"Ông Tần."
"Vĩnh Du, tôi đã đến Thiên Hải, trong số các gia tộc di dân từ Huyền Hoàng Tinh tới nhà họ Giả tuy không phải lớn nhất, nhưng tuyệt đối không thể coi thường, nếu cậu có rảnh, đến tổng bộ Đội điều tra sự cố đặc biệt một chuyến, thương lượng cụ thể hành động nhằm vào nhà họ Giả."
Sở Vĩnh Du đồng ý, quay về nói một tiếng với vợ rồi đi tới tổng bộ Đội điều tra sự cố đặc biệt.
Ông Tần nói đúng, nhà họ Giả không hề giống với mấy gia tộc bám rễ lâu năm ở nước R, có thể trực tiếp dùng vũ lực tiêu diệt, đám người này một khi cảm thấy nguy hiểm, tuyệt đối sẽ chết sống giãy dụa.
Sau khi gặp ông Tần, ông Tần đưa một phần tư liệu cho Sở Vĩnh Du.
"Đây là tư liệu gia chủ nhà họ Tàng, Tàng Thiên Mẫn thông tổ trưởng Đội điều tra sự cố đặc biệt thành phố Tỉnh Bao Khánh Phong gửi tới, nếu không có Tàng Thiên Mẫn giúp, chúng ta muốn định tội nhà họ Giả, sợ là phải mất thêm khoảng một tuần."
Ồ? Tàng Thiên Mẫn? Chuyện này Sở Vĩnh Du thật không ngờ tới.
Sau khi cẩn thận lật xem, sự tức giận trào lên trong lòng Sở Vĩnh Du.
"103 người! Ngắn ngủi nửa năm, nhà họ Giả vậy mà hãm hại 103 người để làm thí nghiệm, thật sự coi mạng người nước R chúng ta có thể tùy ý sát hại sao?"
Ông Tần cũng lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, tư liệu trong thẻ nhớ của cậu, cái của Tàng Thiên Mẫn và chúng tôi điều tra, có thể xác định, tất cả người nhà họ Giả đều tham dự thực nghiệm, không có ai là người tốt, hơn nữa 103 người, đây cũng chỉ là con số Tàng Thiên Mẫn ông ta biết đến, còn có những người khác bị hại không còn chưa biết."
Khép lại tư liệu, Sở Vĩnh Du nắm tay thành đấm.
"Bọn họ sẽ không thấy được mặt trời ngày mai."
Gật đầu, Ông Tần vỗ vỗ tay.
"Vì hành động đối phó nhà họ Giả lần này, nước R chúng ta, cũng là nên để lộ một số lực lượng đang ẩn giấu rồi."