Ngay khi Sở Vĩnh Du vừa dứt lời, thấy đám người Phồn Hoa cúi đầu chào một tiếng đại nhân, sắc mặt Lệ Đông tái nhợt ngay lập tức, quỳ độp xuống đất, quả nhiên ứng với lời khi nãy Sở Vĩnh Du vừa nói.
Lúc này sắc mặt Phồn Hoa rất khó coi, rừng to thì chim gì cũng có, người cũng có người này người kia, đây là sự thật muôn thuở, nhưng con chim xấu này lại bị Sở Vĩnh Du phát hiện trước, vậy thì chuyện không hay rồi đây.
“Đại nhân, tôi…”
Phồn Hoa vừa mở miệng, Sở Vĩnh Du liền giơ tay phải lên.
“Cô phải chịu trách nhiệm cho sự tắc trách của mình, nhưng tôi cũng rất muốn biết một chuyện. Từ một vài thông tin mà tôi có được, chuyện tên Lệ Đông này bắt nạt những cô gái mới vào Tạc Thiên Bang cũng không phải mới xảy ra một hai lần. Cô thật sự chẳng biết gì cả ư? Hay phải nói là vị phó bang chủ Tần Danh nào đó, thật sự có thể một tay che trời?”
Khi người đàn ông trung niên đứng ở vị trí thứ ba bên tay phải của Phồn Hoa, nhìn thấy Lệ Đông và Sở Vĩnh Du đối đầu, thì sau lưng ông ta đã đổ đầy mồ hôi hột, hai chân mềm nhũn, quỳ bộp trên mặt đất.
“Xin đại nhân hãy trừng phạt tôi, quả thực Tần Danh tôi đã không dạy bảo tốt đứa cháu trai của mình, mới để nó gây ra bao nhiêu chuyện như vầy.”
Thấy phó bang chủ nói quỳ là quỳ, thì những đàn em do Leej Đông dẫn theo, đặc biệt là hai người có xô xát với Sở Vĩnh Du lúc nãy ê cả da đầu, bọn hắn biết lần này chắc chắn toi rồi.
“Phồn Hoa! Tên Lệ Đông, Tần Danh, và những người có liên quan, tất cả sẽ bị trục xuất khỏi Tạc Thiên Bang, cô cử một người mới đến nhậm chức, tự mình giám sát trực tiếp, xác minh những cô gái bị hại, sau đó giao lại cho Tổ điều tra sự cố đặc biệt xử lý.
“Vâng”.
Lúc này, Sỡ Vĩnh Du cười với cô gái bên cạnh.
“Nếu cô bằng lòng, và tin tưởng lời nói của Sở Vĩnh Du tôi, thì có thể tiếp tục sống ở Tạc Thiên Bang. Nơi đây sẽ cho cô cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Tất nhiên, nếu cô muốn rời đi, tôi sẽ yêu cầu họ bồi thường cho cô.”
Sở Vĩnh Du!
Ngay khi cái tên này vừa xuất hiện, ánh mắt của Lệ Đông trở nên ảm đạm, cuối cùng hắn cũng biết tại sao mình lại tiêu đời, thế mà hắn lại khiêu khích Sở Vĩnh Du, một nhân vật đã hoàn toàn được thần thoại hoá trong Tạc Thiên bang.
“Tôi…Tôi bằng lòng ở lại Tạc Thiên bang.”
Cô gái vô cùng kích động, đúng là ông trời phù hộ, khiến cô may mắn gặp được Sở Vĩnh Du, có mơ cũng không dám mơ tới.
Trong một khu nhà máy nhỏ, Phồn Hoa và Jonas đang cùng Sở Vĩnh Du đi tham quan xung quanh.
“Jonas, ông phải sử dụng dung dịch gen thật linh hoạt. Thứ đó vô cùng quý giá. Tôi lấy được ba vali lớn này hoàn toàn là do may mắn, ông hiểu không?”
Những gì Sở Vĩnh Du nói là sự thật. Anh đã từ chỗ Khổng Lưu biết được rằng Liên minh Huyền Hoàng Tinh kiểm soát dung dịch gen cực kỳ chặt chẽ. Những cư dân Huyền Hoàng Tinh di cư đến Trái đất này, có lẽ là những gia tộc lớn như nhà họ Tạng ở Tỉnh Thành, dù trong tay có dung dịch gen, nhưng để đưa cho người nhà dùng thì số lượng cũng chỉ có bấy nhiêu.
Vì vậy, nhìn từ điều này thì chuyện Văn Khả Hân bị lừa ngay từ đầu không phải buồn cười bình thường đâu.
“Thưa đại nhân, tôi đã hiểu, đã sớm ở chỗ Mị Tôn…..
Nói đến đây, sắc mặt và giọng điệu của thủ lĩnh liên minh người dị năng, Jonas, lập tức thay đổi.
“Ngay từ khi phát hiện người phụ nữ ác độc đó có dấu vết của dung dịch gen, tôi đã xây dựng một hệ thống điểm tích phân thưởng phạt nghiêm ngặt để đảm bảo rằng mỗi lọ dung dịch gen sẽ được sử dụng cho những người có giá trị.”
“Ừ, ông sắp xếp đi, tôi tin tưởng ông.”
Đi dạo một hồi lâu, Sở Vĩnh Du đến một văn phòng, chỉ riêng diện tích sàn của văn phòng đã lên tới hơn 200 mét vuông, có thể nói là có cái gì con người nghĩ tới được cũng đều có đủ.
“Đại nhân, đây là phòng làm việc của ngài.”
Nghe thấy lời của Phồn Hoa, Sở Vĩnh Du cũng không nói gì.
“Cho tôi biết về sự phát triển hiện tại của Tạc Thiên bang”
Gật gật đầu, Phồn Hoa bắt đầu báo cáo.
“Trên thực tế, hiện tại Tạc Thiên Bang có 1800 nhóm người, trong số đó Truyền Nhân Của Rồng có 100.000 người.
Ngay cả Sở Vĩnh Du cũng vô cùng kinh ngạc.
“Truyền Nhân Của Rồng, thành viên đã lên tới 100.000?”
“Vâng, điều này là còn do chúng tôi chỉ tuyển chọn những người tinh anh, nếu không thì sẽ có nhiều hơn. Ví dụ, Huyền Hoàng Môn đứng thứ nhất đã có tới 500.000 thành viên, Mê Vụ Các đứng thứ ba có hơn 400.000 thành viên.
Chậc chậc, chỉ có thể nói là Truyền Nhân Của Rồng có nhiều người chơi quá.
“Tình hình hiện tại là trên thực tế rất nhiều thành viên Truyền Nhân Của Rồng cũng muốn gia nhập Tạc Thiên Bang, nhưng tham gia trong trò chơi không có nghĩa là ngoài đời cũng được như thế, còn phải qua biết bao vòng kiểm tra.”
Sở Vĩnh Du hoàn toàn đồng ý với cách làm việc chỉ chọn tinh anh của Phồn Hoa.
Nửa tiếng đồng hồ sau, về cơ bản đã báo cáo đầy đủ, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Khá đấy, khá đấy, nhưng nhiều vấn đề nội bộ, như việc Lệ Đông, phải được điều tra đến cùng, thanh trừ khỏi đội ngũ.”
“Vâng.”
Sau khi rời khỏi nơi đóng quân của Tạc Thiên Bang, Sở Vĩnh Du trở về nhà sau khi đón Hữu Hữu tan học.
“Mẹ, Hữu Hữu bị ho.”
Dọc đường đi, Hữu Hữu ho hơn chục lần, Sở Vĩnh Du luôn cảm thấy lo lắng và có lỗi với con gái, nên chỉ là ho bình thường thôi, nhưng lại cảm giác như đang đương đầu với kẻ thù.
“Vĩnh Du, đừng căng thẳng, chỉ là ho bình thường thôi. Mẹ đã mua siro cho nó rồi. Uống hai ba ngày là khỏi thôi.”
Nghe thấy lời của Tư Phu, Sở Vĩnh Du mới thở phào nhẹ nhõm, Đồng Ý Yên thì thào nói.
“Làm sao đây? Nếu Hữu Hữu bị bệnh, thì ngày mai đừng đưa con bé đến Thiên Hải dự đám cưới của Mã Trạch.”
Vừa dứt lời, Tư Phu liền bật cười.
“Cứ dẫn theo đi, sao lại không mang theo con bé, vừa đúng cuối tuần, mẹ và ba con cũng muốn đi Thiên Hải thăm Hiểu Tiêm.
Sở Vĩnh Du vuốt ve cái đầu nhỏ của Hữu Hữu, gật đầu đồng ý.
“Dạ, mang cả con đi vậy.”
Trời đã về đêm, Sở Vĩnh Du đang ngồi trên ghế gần hồ nước trong biệt thự, nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, tâm trạng bình yên hiếm thấy.
“Đi ra đi.”
Sỡ Vĩnh Du đột ngột thốt lên ba chữ, sau đó một bóng người xuất hiện ở trước mặt anh.
“Võ Tôn, lần sau tới gặp tôi, thì tốt hết là nên đi cửa chính, nếu không vừa nãy ông đã suýt chết rồi.”
Khổng Lưu đang đứng cách anh không xa, nếu không nhờ Sở Vĩnh Du ra hiệu, thì Võ Tôn sẽ bị Khổng Lưu giết trong tích tắc.
Như biết Sở Vĩnh Du không phải đang nói đùa, Võ Tôn liếc nhìn Khổng Lưu một cái, có thể cảm giác được thực lực của người đàn ông này mạnh đến đáng sợ.
“Sẽ không có lần sau.”
Nghe được lời của Võ Tôn, Sở Vĩnh Du hiểu ra điều gì đó nói.
“Ông đến tìm tôi để muốn tôi trả ơn đúng không, nhưng tôi muốn hỏi ông một câu trước, ông có biết có một cao thủ siêu quần bảo vệ bên cạnh Mị Tôn không?”
Hả? Khuôn mặt của Võ Tôn đầy ngạc nhiên.
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết.”
Vẫy vẫy tay, Mị Tôn không bị giết, nên anh ta cũng không muốn tiếp tục xoắn xuýt với vấn đề này.
“Nói đi, ông muốn tôi báo đáp anh như thế nào?”
Trong chớp mắt, một tia sáng đỏ lóe lên trong mắt Võ Tôn.
“Tôi biết ngày mai anh sẽ tới Thiên Hải tham dự hôn lễ của vệ sĩ lúc trước của anh Mã Trạch và Đông Linh, cho nên hôm nay tôi mới đến đây. Yêu cầu của tôi là muốn anh tiêu diệt một gia tộc ở Thiên Hải, không để lại một con chó, con gà nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT