Văn Khả Hân nhìn vào ánh mắt của Sở Vĩnh Du, trong lòng liền run lên theo bản năng.
“Lúc nãy Phồn Hoa gọi điện thoại cho tôi, nói là trong nhà xảy ra chuyện, kêu anh sau khi ra ngoài thì ngay lập tức trở về nhà.”
Xảy ra chuyện!
Ba chữ này không thua kém gì một quả bom nặng ký đang nổ tung ở trong đầu của Sở Vĩnh Du.
Khổng Lưu ở một bên kinh ngạc không có cách nào tưởng tượng, người mà ông ta mang đến đây, ở trái đất được xem là cao thủ trong cao thủ, xảy ra chuyện gì, làm sao lại có thể xảy ra chuyện được chứ.
“Vĩnh Du, cậu mau trở về đi thôi, sách về Đan Điền cảnh không cần phải gấp gáp.”
Đại trưởng lão thấp giọng mở miệng, ông ta biết Sở Vĩnh Du là một người trọng tình trọng nghĩa, nhất là liên quan đến người nhà của mình, ai mà không nóng nảy được chứ.
Gật đầu, Sở Vĩnh Du không nói gì thêm, anh và Khổng Lưu phát huy tốc độ đến cực hạn, chạy về phía bến cảng.
“Khả Hân, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, có nghiêm trọng không?”
Nhìn thoáng qua Văn Tông Miểu, Văn Khả Hân lắc đầu.
“Con cũng không biết nữa, Phồn Hoa không nói chi tiết, nhưng mà từ chất giọng nặng nề và kiềm nén lửa giận của cô ta, con đoán chỉ sợ là có chuyện đó xảy ra rồi.”
Ở tỉnh thành, bây giờ là đang hoàng hôn, trong Vân Vụ Chi Hải, Sở Vĩnh Du đẩy cửa vào liền nhìn thấy ba vợ Đồng Thế Tân cùng với mẹ vợ Tư Phu đang ngồi trên ghế sa lông, sắc mặt của bọn họ vô cùng ảo não, chỉ có Hữu Hữu là đang xem phim hoạt hình.
“Ba mẹ, có chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, trong nháy mắt Tư Phu liền rơi nước, mắt sợ là Hữu Hữu sẽ nhìn thấy cho nên vội vàng xoay người che kín miệng của mình.
Là đàn ông, Đồng Thế Tân miễn cưỡng có thể bình tĩnh, kéo Sở Vĩnh Du đi vào phòng ở bên cạnh, lúc này mới nói.
“Ý Yên mất tích rồi.”
Vẻ mặt của Sở Vĩnh Du lập tức khó coi đến cực hạn, chuyện mà trong lòng anh lo lắng nhất trên đường đi vẫn xảy ra rồi.
“Sao vậy, chuyện khi nào?”
“Không biết nữa, nếu như không phải là có một lá thư đột nhiên xuất hiện ở trong nhà của chúng ta, ba mẹ không biết là Ý Yên đã xảy ra chuyện, bây giờ gọi điện thoại di động cho con bé đều nằm ở trạng thái tắt máy.”
Thư hả, thư gì chứ?
Nói xong, Đồng Thế Tân liền đi ra ngoài.
“Con chờ một lúc đi, để ba đi lấy thư cho con.”
Lúc này, Khổng Lưu cũng bước tới, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
“Thiếu chủ, lúc nãy tôi có đi tìm hiểu rồi, những người bảo vệ phu nhân đều đã bị giết.”
Nói đến đây, Khổng Lưu trực tiếp quỳ xuống đất.
“Thiếu chủ, Khổng Lưu này có tội, xin ngài trách phạt.”
Giọng nói của Sở Vĩnh Du lạnh lẽo, hàn quang phun trào trong đôi mắt.
“Trách phạt hả? Trách phạt có tác dụng không chứ, việc cấp bách nhất hiện tại là nghĩ cách cứu vợ tôi.”
Khổng Lưu đứng dậy, lửa giận đang thiếu đốt ở trong ngực.
“Lúc nãy tôi đã kiểm tra vết thương của bọn họ, một kích mất mạng, hình như là thiên tỏa chưởng.”
Thiên tỏa chưởng? Lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu chặt lại.
“Ý của ông là ông biết người đã ra tay?”
Gật đầu, Khổng Lưu tiếp tục nói.
“Thiên tỏa chưởng là tuyệt học cho gia tộc Tôn thị ở Huyền Hoàng Tinh, tôi sẽ không nhận lầm đâu, gia tộc Tôn thị làm việc cho chủ nhân của nhẫn Vũ Hoàng, mặc dù chủ nhân của nhẫn Vũ Hoàng vẫn chưa từng xuất hiện, nhưng mà... đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Sở Vĩnh Du lại càng kinh ngạc hơn nữa.
“Làm sao có thể, lúc trước liên minh đã đồng ý với tôi gia tộc lớn tương tự như gia tộc Khổng thị các người sẽ không để bọn họ đến trái đất, tại sao lại..."
Đây đúng là điều kiện lúc trước của Sở Vĩnh Du, nếu không thì những gia tộc lớn đó tùy tiện phái ra một cao thủ có cùng đẳng cấp với Khổng Lưu đến đây chắc chắn có thể quét sạch tất cả.
“Đây cũng là chuyện mà tôi cảm thấy kỳ lạ, ở Huyền Hoàng Tinh cho dù là một gia tộc mạnh đến đâu đi nữa thì cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của liên minh, trừ phi...
Nói đến đây, Khổng Lưu nghĩ đến một loại khả năng, trầm giọng nói.
“Tôi đã nhớ ra rồi, một tháng sau khi thiếu chủ đến Huyền Hoàng Tinh, gia tộc Tôn thị đã từng tuyên bố với người bên ngoài, Tôn Vô Cực là người trực hệ của gia tộc đó, bởi vì phạm phải tội lớn rình mò chị dâu mà bị đuổi ra khỏi nhà, xem ra đã bắt đầu từ lúc đó rồi. Gia tộc Tôn thị đang mưu đồ chuyện này, bọn họ muốn giết chết thiếu chủ vì để dọn sạch chướng ngại vật cho chủ nhân tương lai của nhẫn Vũ Hoàng, dựa vào năng lực của gia tộc Tôn thị, có thể mua chuộc binh lính ở trùng động không phải là không có khả năng.”
Đúng lúc này, Đồng Thế Tân bước tới đưa cho Sở Vĩnh Du một lá thư.
“Con xem đi, Vĩnh Du, xin cho ba ích kỷ một lần, Ý Yên là con gái của ba, con nhất định phải đưa con bé về đây mà không có tổn hại. Nếu không thì... ngôi nhà này sẽ tan mất.”
Chỉ nói một câu này, Đồng Thế Tân liền đi khỏi, trong nháy mắt bóng lưng liền trở nên già nua rất nhiều.
“Ba, con lấy mạng sống của mình ra để đảm bảo chắc chắn sẽ để Ý Yên trở về mà không có tổn hại gì.”
Mở lá thư ra, Sở Vĩnh Du đã sắp không thể kìm nén được cơn giận của mình.
“Sở Vĩnh Du, xin lỗi vì đã lấy loại phương thức này để ép buộc anh đến gặp mặt tôi, nhưng mà thật sự không có cách nào khác, bên cạnh anh có Khổng Lưu đi theo, tôi không có cơ hội nha. Cho nên, một mình anh đến công viên Sâm Lâm đi, mười hai giờ đêm, yên tâm, tôi không biết ngày nào anh sẽ xuất hiện, mỗi đêm tôi đều sẽ chờ anh. Nhớ kỹ, nếu như để tôi nhìn thấy Khổng Lưu hoặc bất cứ một người gia tộc Khổng thị nào, vậy thì vợ anh chắc chắn phải chết. Đương nhiên là Khổng Lưu có thể giết chết tôi trong nháy mắt, nhưng mà trước khi chết, vợ của anh tuyệt đối cũng phải chết theo, anh cứ chọn đi.”
Xem xong lá thư, Khổng Lưu nghiến răng ken két.
“Chính là Tôn Vô Cực không thể sai được, thiếu chủ cứ để tôi đi đi, tôi đảm bảo là tôi có thể giết chết Tôn Vô Cực trước cái ngày mạng sống của phu nhân bị uy hiếp.”
“Không được!”
Lúc này, Sở Vĩnh Du bác bỏ lời đề nghị của Khổng Lưu.
“Việc liên quan đến mạng sống của vợ tôi, tôi không thể có nữa điểm sai sót, ông ở lại đây bảo vệ cho người nhà của tôi, đây là mệnh lệnh.”
Nghe nói như vậy, Khổng Lưu vô cùng bất đắc dĩ, đồng thời cũng tự trách bản thân mình rất nhiều, ông ta không để ý đến, thật sự lần này là do sơ sót của ông ta mới khiến cho Tôn Vô Cực có thời cơ để hành động.
“Tôn Vô Cực có thực lực gì?”
Sở Vĩnh Du không biết phân chia cụ thể của Huyền Hoàng Tinh, mặc dù đã đến đó một năm, nhưng mà tất cả tâm tư đều đặt ở trên người con gái nên anh không hiểu.
Suy nghĩ một lúc, Khổng Lưu trả lời.
“Thưa thiếu chủ, ngài cho tôi phân chia theo thực lực của nước R, bây giờ ngài hiện là Đan Điền cảnh tầng thứ nhất, vậy thì tổng hợp lại Tôn Vô Cực chắc là Đan Điền cảnh tầng thứ sáu hoặc là tầng thứ bảy gì đó, nhưng mà đây là tình hình mà tôi gặp cậu ta vào hai năm trước, hai năm nay có tiến bộ hay không thì tôi không biết.”
Thật lực chênh lệch rất lớn...
Nét đau buồn xuất hiện trong mắt Sở Vĩnh Du, lần này là do mình đã liên lụy vợ rồi.
Tính toán một lúc, Sở Vĩnh Du cảm thấy cùng lắm thì mình cũng chỉ có thể chiến đấu với Đan Điền cảnh tầng thứ năm, nhưng mà đối thủ lại là người của Huyền Hoàng Tinh, võ học ở thế giới bên kia lại không có bị gián đoạn, cho nên tất nhiên là thực lực của Tôn Vô Cực mạnh hơn nhiều so với những võ giả nước R có cùng cấp bậc.
“Thiếu chủ..."
Còn muốn nói điều gì đó, Khổng Lưu lại nhìn thấy trong mắt của Sở Vĩnh Du đột nhiên lại bùng phát ý chí chiến đấu ngập trời, đó là một loại ý chí chiến đấu dũng cảm xông pha không sợ hãi.
“Tôn Vô Cực thì sao chứ, dám đối xử với vợ tôi như vậy, cậu ta phải chết!”
Nói xong, Sở Vĩnh Du đi đến phòng khách ôm lấy Hữu Hữu, dịu dàng nói.
“Hữu Hữu, ba đi ra ngoài một chuyến nha, sẽ về nhà rất nhanh thôi.”
Hữu Hữu ngọt ngào cười nói.
“Dạ ba, ba nhớ là phải đưa mẹ về nhà đó nha, con nhớ mẹ lắm.”
Ngay cả đứa nhỏ cũng bỗng nhiên không khỏi nhớ mẹ, trong lòng Sở Vĩnh Du như tê dại, anh vội vàng gật đầu.
“Được rồi, ba và mẹ sẽ cùng nhau trở về.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT