Có một bóng dáng đang di chuyển vô cùng nhanh ở hướng đông nam, để lại rất nhiều dư ảnh.

Lúc cậu thanh niên không kiên trì nổi sắp bị cuốn vào trong khe hở dưới lòng đất, rốt cuộc bóng người đó cũng đã đuổi tới, một phát bắt được cậu thanh niên, đồng thời, tay phải còn nắm thành quyền, trực tiếp đánh một quyền vào trong khe hở.

“Hổ khiếu hành!”

Chiêu thức sử dụng giống y như là cậu thanh niên, chỉ có điều là uy lực căn bản không cùng đẳng cấp.

Con hổ dữ được tạo thành từ khí lực này càng kinh khủng và càng lớn hơn nữa.

Rót vào trong khe hở lòng đất, từng âm thanh trầm đục phát ra, tiếp theo đó, mặt đất bắt đầu liền lại.

Sở Vĩnh Du nhăn mày, nhìn về phía hai người đang đứng yên ổn, ngoại trừ cậu thanh niên đó thì chính là người vừa mới xuất hiện ra tay cứu giúp, là một người đàn ông vạm vỡ, tuổi tác không lớn, có hàm râu quai nón, mang đến cho người ta một loại cảm giác như tội phạm.

“Cảm ơn sư huynh, tại sao anh lại ở đây?”

Cậu thanh niên thở phào một hơi, cũng sợ bóng sợ gió một trận. Nếu như lúc nãy sư huynh không ra tay, chắc có lẽ là anh ta đã chết rồi.

“Sư phụ cảm nhận được khí tức của sư thúc, đặc biệt phái tôi ra ngoài tìm kiếm, lúc đi ngang qua nơi này lại cảm nhận được khí tức hổ khiếu hành, cho nên mới đến đây, không nghĩ tới là cậu khai chiến với người khác, tại sao lại lừa gạt sư phụ?”

Nhận được câu chất vấn đến từ người đàn ông vạm vỡ, cậu thanh niên né tránh tầm mắt, cuối cùng vẫn là mở miệng nói.

“Em có đi xem một quẻ bói, quẻ bói cho thấy vị trí một giọt nước bọt của thần long bị trộm mất, ban đầu muốn cho sư phụ một bất ngờ, chỉ là không nghĩ tới..."

Hả? Người đàn ông vạm vỡ cảm thấy bất ngờ, lúc này mới nhìn về phía Sở Vĩnh Du.

“Trong tay của cậu ta?”

Nghe xong lời này, cậu thanh niên lại tức giận đến cực điểm.

“Cái tên khốn nạn này đúng là phung phí của trời mà, anh ta... thế mà anh ta lại trực tiếp uống mất nước bọt của thần long rồi.”

Cái gì?

Người đàn ông vạm vỡ của vô cùng tức giận chỉ vào Sở Vĩnh Du, lại nói.

“Cậu đúng thật là tội nhân, nước bọt của thần long là một vật quý giá, thế mà cậu lại uống. Nếu đã như vậy, vậy thì trả bằng cái mạng của mình đi.”

Sở Vĩnh Du cười cười, anh cũng không lên tiếng làm phiền cuộc nói chuyện của hai người sư huynh sư đệ, lúc này không mở miệng là không được.

“Các người thú vị quá chứ, nói cứ như là nước bọt của thần long là của các người, mà tôi thì giống như là một kẻ trộm.”

“Bớt nhiều lời đi, sự đệ đứng qua bên cạnh, xem xem sư huynh giết chết cái tên ngu ngốc phung phí của trời như thế nào.”

Nói dứt lời, người đàn ông vạm vỡ liền bắt đầu tấn công.

Bất luận là liệt địa của Sở Vĩnh Du, hay là hổ khiếu hành của người đàn ông vạm vỡ, loại chiêu thức chung cực như thế này sau khi sử dụng rồi thì nhất thời không thể nào phát ra thêm chiêu thức thứ hai, với lại, loại chiêu thức này đều mang đến ảnh hưởng rất lớn với cơ thể, chỉ có thể chờ đợi chuyển hóa ra sức mạnh trong cơ thể thì mới có thể tiếp tục.

Cho nên mới tạo thành hình thức chiến đấu như hiện tại, hai người thể hiện khả năng của bản thân, hết đánh rồi đá, anh tới tôi đi. Ban đầu vì đánh nhau mà nhà máy gạch Phong Thông đã biến thành đống đổ nát, bây giờ lại rét vì tuyết, lạnh vì sương.

Rầm rầm rầm.

Mỗi một tiếng nổ đều làm rung động ba người Vưu Quốc Chương đang nấp ở phía sau quan sát, trận chiến như vậy thật sự làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm.

“Ông nội ơi, cháu... hình như là cháu vừa mới nghe thấy một âm thanh khác, chẳng lẽ là người kia còn có viện trợ hả?”

Vưu Quốc Chương lắc đầu.

“Không biết nữa, nhưng mà dù như thế nào thì chúng ta cũng không có cách nào ra tay trợ giúp, chỉ có thể hi vọng anh Sở có thể tránh thoát một kiếp này. Bây giờ ông càng thấy bực bội hơn đó chính là những người này là ai, mà sao bọn họ lại biết nước bọt của long thần, với lại tại sao lại biết mối quan hệ của ông với ba cháu và cháu, thật sự quá kỳ quặc.”

Một trận chiến kinh thiên động địa kéo dài mười mấy phút, cả gương mặt người đàn ông vạm vỡ đều là vẻ xem thường, bởi vì đánh đến đây, sắc mặt của Sở Vĩnh Du đã trở nên trắng bệch, hơn nữa còn nôn ra mấy ngụm máu.

“Người trong thành phố cỏn con này còn có thể đạt đến Hóa Long Cảnh đỉnh phong, xem như là cậu rất giỏi, nhưng mà tôi cao hơn cậu một cảnh giới, dù vừa mới bước vào, nhưng mà cậu muốn chiến thắng tôi hả? Vậy thì si tâm vọng tưởng đi.”

Vừa đánh, người đàn ông vạm vỡ còn thừa lực để chế giễu Sở Vĩnh Du.

Trái lại là Sở Vĩnh Du với trạng thái chuẩn bị sẵn sàng, anh biết người đàn ông vạm vỡ quả thật là người của cảnh giới tiếp theo, nếu như là bình thường, cho dù Hóa Long Cảnh thì cũng bị giết trong chớp mắt, mà không có năng lực phản kháng.

Nhưng mà Sở Vĩnh Du thì khác, anh đã chuyển hóa 100% nội lực thành Tiên Thiên chi khí, đương nhiên Hóa Long Cảnh bình thường không có cửa để so sánh.

Sự thật đúng là như thế, mặc dù lời nói của người đàn ông vạm vỡ rất khinh thường, ánh mắt cũng mang theo vẻ chế nhạo, nhưng mà trong lòng đang nhấc lên từng gợn sóng.

Mình là cảnh giới tiếp theo Hóa Long Cảnh, cường giả đan điền cảnh, mặc dù vừa mới bước vào chưa được mấy ngày, nhưng mà cũng coi như là nhân vật tầng thứ nhất đan điền cảnh, đối với Hóa Long Cảnh đỉnh phong mà nói hoàn toàn có thể giết trong chớp mắt. Nhưng mà đã qua mười mấy phút rồi, thế mà Sở Vĩnh Du chỉ bị thương, còn không bị giết chết, thật sự rất kỳ lạ.

Bành!

“Uổng pháp!”

Lúc này, tay phải của người đàn ông vạm vỡ lật lại đánh một chưởng ra ngoài, lại dùng chiêu thức uổng pháp, toái thiên của Sở Vĩnh Du cũng được bộc lộ, âm thanh to lớn vang lên, lui lại mười mấy bước, lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Mày có thể chết rồi đó!”

Không hề do dự và chần chờ, gần như là trong nháy mắt người đàn ông vạm vỡ lại nhào tới một lần nữa, triển khai thế tiến công, anh ta có thể nhìn ra Sở Vĩnh Du sắp không chịu được.

Cậu thanh niên đang đứng ở một bên trên mặt cũng mang theo nụ cười, bởi vì anh ta biết sư huynh của mình mạnh đến cỡ nào, nhưng mà đánh tới hiện tại, biểu cảm cũng có chút u ám. Anh ta hoài nghi là sư huynh của mình cố ấy nhường, lại trêu chọc Sở Vĩnh Du, nếu không thì đã giết chết lâu rồi, dù sao thì cũng chênh lệch một cảnh giới lớn.

Đang suy nghĩ, đột nhiên tiếng nói của sư huynh lại truyền tới.

“Sư đệ, không hay rồi, thiên phú của cái tên này rất xuất chúng, cậu ta đang đột phá, nhanh chóng đến đây hợp lực giết cậu ta.”

Cái gì!

Cậu thanh niên nghe thấy câu nói này thì hoàn toàn ngu ngơ tại chỗ, thật sự không thể tin vào những gì mà mình nghe được.

Đột phá trong lúc chiến đấu, đây là kiến thức cơ bản nhất mà bất cứ ai cũng biết, nhưng mà bình thường đều xảy ra giữa hai người có thực lực ngang nhau.

Mà bây giờ, Sở Vĩnh Du là một Hóa Long Cảnh đỉnh phong đánh nhau với sư huynh của anh ta là người đã bước vào tầng thứ nhất đan điền cảnh, làm sao có thể?

Trong lúc anh ta đang ngây người thì đã bỏ qua thời cơ tốt nhất để tấn công Sở Vĩnh Du.

Chỉ nhìn thấy trong mắt của Sở Vĩnh Du bắn ra một luồng ánh sáng, khí thế cả người cũng thay đổi, hoàn toàn thay đổi.

“Cảm ơn.”

Phun ra hai chữ, nắm đấm cũng bay ra ngoài, lấy cứng chổi cứng với người đàn ông vạm vỡ.

Một quyền này, Sở Vĩnh Du đứng yên tại chỗ, mà người đàn ông vạm vỡ thì lại loạt xoạt lùi lại phía sau cả chục bước mới khó khăn ổn định cơ thể, trong lúc nhất thời, trên mặt viết đầy vẻ hốt hoảng.

“Mày..."

Khóe miệng của anh ta đắng chát, thiên phú của Sở Vĩnh Du thật sự ngược đời, đối chiến với người cách xa một cảnh giới lớn như là anh ta, thế mà còn có thể lâm trận đột phá. Càng thêm khoa trương đó chính là mới vừa đột phá, vậy mà mình đã không phải là đối thủ.

Đừng nhìn chỉ là đánh nhau, một quyền bình thường như vậy đã có thể nhìn ra rất nhiều thứ.

Đột nhiên, hình như là người đàn ông vạm vỡ cảm ứng được cái gì đó, khóe môi hơi nhếc lên, kéo tên sư đệ vừa mới đi đến bên cạnh, nói với Sở Vĩnh Du.

“Không thể không thừa nhận thiên phú của mày rất cao, tao đã không còn tìm được từ nào để hình dung. Nhưng mà thật đáng tiếc, mày vẫn phải chết thôi!”

“Bởi vì, sư thúc của tao đang đến đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play