Cô gái này mặc một bộ quần áo màu tím, nhìn có cảm giác rất khí phách, tóc buộc đơn giản thành đuôi ngựa, khuôn mặt vẫn hơi lạnh lùng.
"Là tôi, anh biết tôi à?"
Nhận được câu trả lời, cô gái tiếp tục nói.
"Tôi tên là Tào Khả Nhu, có thể cho tôi xem chứng minh thư của anh một chút được không? Để phòng ngộ nhỡ."
Sở Vĩnh Du gật đầu, đưa chứng minh thư ra, sau khi xem xong, Tào Khả Nhu nói.
"Lái xe vào đây đi, Trần Việt để lại cho anh một lá thư, để tôi đi lấy cho anh."
Trần Việt để lại một bức thư? Chuyện này Sở Vĩnh Du không ngờ tới.
Sau khi lái xe vào trong, Sở Vĩnh Du theo Tào Khả Nhu đi vào trong một ngôi biệt thự, trang trí ở đây không hề khác gì so với lúc trước ở nhà họ Trần.
Một lát sau, Tào Khả Nhu xuống lầu đi tới phòng khách.
"Đây chính là lá thư Trần Việt để lại cho anh, cô ta nói nếu anh đến đây thì đưa lá thư này cho anh, còn nếu không đến thì thôi quên đi."
Sở Vĩnh Du cầm lá thư, vừa mở ra vừa nói.
"Vậy nếu hôm nay tôi không trùng hợp gặp được cô, có phải tôi vẫn phải chờ ở ngoài cổng không được vào đúng không?"
Nghe nói như thế, mặt Tào Khả Nhu hơi đỏ lên một chút.
"Đây là lỗi của tôi, tôi quên không dặn lại người gác cổng."
Thừa nhận sai lầm rất thẳng thắn, Sở Vĩnh Du đã bắt đầu đọc nội dung trong thư.
"Vĩnh Du, lúc anh đọc được bức thư này thì có lẽ chúng tôi đã dọn đi từ rất lâu rồi, từ sau khi Hạo Hiên chết, cơ thể ông nội càng ngày càng yếu đi, cộng thêm anh cũng mất tích, cuối cùng chúng tôi quyết định là sẽ rời xa thành phố này, nếu có duyên thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại. Cô gái trước mặt anh tên là Tào Khả Nhu, cô ấy đã cứu mạng tôi và Lâm Sinh, nếu cô ấy cần anh giúp đỡ, nếu nằm trong khả năng của anh thì hi vọng anh đừng từ chối mà giúp một tay, có lẽ, yêu cầu của tôi có hơi quá đáng. Thân gửi."
Sở Vĩnh Du thở dài, nhìn về phía Tào Khả Nhu.
"Cô từng cứu mạng Trần Việt và Lâm Sinh à?"
Tào Khả Nhu cởi bỏ dây buộc tóc, buông xõa mái tóc dài như thác nước xuống, rồi mới lên tiếng.
"Coi như là thế đi, lúc một chiếc ô tô bị mất khống chế sắp đâm vào hai người bọn họ thì bị tôi đá một cái bay ra ngoài."
Có thể đá một cái mà bay cả ô tô đi, điều này cũng đủ để chứng minh năng lực của Tào Khả Nhu không hề kém.
"Trần Việt cũng coi như là chị gái của tôi, Lâm Sinh là con nuôi của tôi, đây là số điện thoại của tôi, nếu gặp phải bất kỳ chuyện rắc rối nào thì hãy gọi cho tôi."
Vuốt lại tóc tai một chút, giọng nói của Tào Khả Nhu ngược lại rất là bình tĩnh.
"Rất xin lỗi, hình như anh đang hiểu lầm chuyện gì đó thì phải, tôi không biết anh là ai, nhưng có lẽ cũng có chút địa vị, Trần Việt cho rằng anh có thể giúp được tôi nhưng sự thực là, anh không thể giúp được tôi, hiểu không? Không phải tôi coi thường hoặc khinh bỉ gì anh, chẳng qua là tôi đang nói ra sự thật mà thôi."
Sở Vĩnh Du cười nói.
"Ừm, cô thẳng thắn như vậy rất tốt, nhưng nhà họ Tào của cô có thể gắng gượng vượt qua được vận hạn lần này hay không thì là chuyện khác."
Hả? Vận hạn? Tào Khả Nhu hoàn toàn không rõ Sở Vĩnh Du đang nói cái gì.
"Ngay lúc tôi mở lá thư này ra, trang viên này của nhà họ Tào các cô đã bị bao vây, hình như chỉ có tám người thôi, nhưng người nào cũng là cao thủ, sát khí phát ra từ trên người bọn họ cho thấy, có lẽ không phải là khách đến thăm nhà họ Tào các cô đâu?"
Tám người? Sắc mặt Tào Khả Nhu lạnh xuống.
"Anh đang nói chuyện giật gân à? Hay là anh muốn dùng cách này để tôi chú ý đến anh và nhớ rõ anh?"
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, đứng lên nói.
"Tin hay không thì tùy cô, nếu tôi chưa lái xe ra khỏi trang viên, cô vẫn có thể gọi tôi."
Cho dù như thế nào, Tào Khả Nhu cũng vẫn xem như đã làm hết trách nhiệm của chủ nhà, đưa Sở Vĩnh Du ra.
Sở Vĩnh Du vừa mới lên xe, một người trung niên đi ra từ bên hông biệt thự, vẻ mặt sốt ruột, lúc nhìn thấy Tào Khả Nhu thì bước nhanh đi tới.
"Khả Nhu, gọi ông nội con dậy đi, những người khác đang trên đường trở về rồi."
Tào Khả Nhu nghi ngờ nói.
"Ba, xem ba sốt ruột kìa, đã xảy ra chuyện gì à?"
Người đàn ông trung niên gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
"Đúng, ba nhận được tin người trong tộc đã họp bàn và thông qua, bọn họ quyết định sẽ diệt trừ sạch sẽ nhánh này của chúng ta, nên chúng ta không thể không phòng được."
Cái gì? Sắc mặt Tào Khả Nhu biến đổi.
"Làm sao có thể! Không phải người trong tộc đã đồng ý yêu cầu của ông nội rồi ư? Sẽ không ra tay với chúng ta cơ mà, vì sao đột nhiên lại lật lọng."
"Không rõ nữa, mau đi đánh thức ông nội con đi, miệng thì hứa hẹn, nhưng muốn lật đổ vẫn là chuyện sớm muộn thôi."
Vừa quay người, Tào Khả Nhu đột nhiên nghĩ đến những lời Sở Vĩnh Du vừa mới nói, trong phút chốc chợt do dự, chẳng lẽ người đàn ông kia thật sự phát hiện ra bên ngoài có người đang bao vây nơi này?
Nhưng làm sao có thể chứ? Ngay cả ông nội và ba cũng không phát hiện ra, sao anh ta lại có thể?
Cắn chặt răng, Tào Khả Nhu đột nhiên đưa ra quyết định, cho dù như thế nào thì đánh cược một chút chắc cũng không sai, dù sao khi đối mặt với người trong tộc cô cũng không thể chống lại được.
Lấy điện thoại di động ra, theo trí nhớ, mặc dù Sở Vĩnh Du chỉ đọc số điện thoại của mình một lần nhưng cô đã nhớ rõ.
Sau khi điện thoại kết nối, đúng lúc xe của Sở Vĩnh Du vừa lái đến cổng chính.
"Sở Vĩnh Du, giúp tôi với."
"Được."
Chiếc xe của Sở Vĩnh Du gần như dừng lại trong nháy mắt, có ba chiếc xe cũng lao đến, tốc độ cực nhanh, đều là phanh gấp lại.
Từ trên xe đi xuống có cả nam lẫn nữ, tuổi tác cũng không giống nhau là từ hai mươi mấy đến bốn mươi mấy.
"Ba, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Anh cả, rốt cuộc là có chuyện gì mà đột nhiên lại triệu tập tất cả chúng em trở về thế?"
Xuống xe rồi ai nấy cũng nhao nhao hỏi, người trung niên chỉ lạnh lùng nói.
"Đi vào hết đi đã, có thể người trong tộc muốn gây khó dễ với chúng ta, chúng ta cùng nhau thương lượng đối sách một chút."
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn thấy Tào Khả Nhu vẫn còn đứng im tại chỗ, không khỏi tức giận nói.
"Khả Nhu, đã là lúc nào rồi mà con vẫn còn ngẩn người đứng ở đấy?"
Tào Khả Nhu giơ tay chỉ về phía Sở Vĩnh Du đang đi tới, nói khẽ.
"Ba, có lẽ anh ta sẽ giúp được chúng ta."
Anh ta? Theo lời của Tào Khả Nhu, cả đám đều đổ dồn nhìn về phía về Sở Vĩnh Du.
Thực sự không thể nào tưởng tượng được, người đàn ông nhìn rất bình thản lại không có gì lạ này có thể giúp bọn họ bằng cách nào? Người trong tộc đấy, đó chính là quái vật khổng lồ thực sự.
"Chị, chị đang đùa giỡn cái gì vậy, chuyện riêng trong nhà chúng ta lại đi nhờ người ngoài hỗ trợ? Huống hồ chỉ bằng anh ta? Có thể đỡ được hai chiêu của tôi không? Giúp chúng ta á? Đúng là..."
Một người trẻ tuổi mở miệng mỉa mai, hoàn toàn không để Sở Vĩnh Du vào mắt.
"Tôi tin tưởng anh ta."
Tào Khả Nhu phun ra một câu, những người khác còn muốn lên tiếng nhưng Sở Vĩnh Du lại nhặt lấy mấy hòn đá nhỏ, nói.
"Rất xin lỗi, tôi đang rất vội, buổi trưa còn có chút việc nữa cho nên tôi sẽ ra tay trước."
Nói xong, tay phải vung lên, bắn ra cục đá trong tay, tổng cộng là bốn viên, sau khi bay vụt ra khỏi song sắt của trang viên thì biến mất hoàn toàn.
Những người khác đều cảm thấy đầu óc mơ hồ, không biết Sở Vĩnh Du đang làm cái gì.
"Rốt cuộc anh là ai? Ném mấy cục đá định biểu diễn cho ai xem? Cút ra ngoài đi."
Người trẻ tuổi kia lên tiếng lần nữa, vừa nói xong, mắt trần có thể thấy, ngoài trang viên đột nhiên xuất hiện bốn bóng người vọt vào, sát khí ngập trời, ai cũng cảm giác được rất rõ ràng.
Sau khi bốn người dừng bước, sắc mặt người nhà họ Tào đều trở nên khó coi.
Bởi vì bốn người này đều là người trong tộc, họ mang theo sát khí mà đến, mục đích không cần nói cũng biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT