Gừ!
Một tiếng thú gầm đột nhiên bạo phát ở trong căn phòng, tiếng gầm rú này, không giống như hổ sư tử gì đó, có loại cảm giác đánh thẳng vào linh hồn của con người.
Sắc mặt của lão giả bên kia thay đổi, không sai, chỉ một tiếng thú gầm đột nhiên vang lên thì sắc mặt thay đổi.
Chỉ thấy trước người Sở Vĩnh Du đột nhiên nhiều thêm một con dã thú màu trắng, thân hình tương tự như hổ Đông Bắc, chứ trái đất tuyệt đối không có loại này.
Đầu của nó có cái bờm mọc không dài không ngắn, có hơi giống sư tử, phần mặt có hơi nhô ra, như sói như hổ, bốn cái răng nanh rắc bén lộ ra, khuôn mặt cực kỳ hung dữ.
Nói từ vẻ ngoài, loại màu trắng thuần tự nhiên đó, thật sự quá đẹp.
Tuy nhiên chính một dã thú không biết đột nhiên xuất hiện như vậy, chỉ gầm một tiếng thì trực tiếp đánh tan một chưởng cách không đánh ra của lão giả.
“Mặc Lục?”
Sở Vĩnh Du cũng chấn động, dã thú màu trắng thuần hiện nay chắn ở trước mắt anh, tuyệt đối là Mặc Lục, dù sao có một loại liên kết giống như cảm ứng tâm linh với anh.
Nhưng vấn đề là nó to bằng bàn tay, tại sao đột nhiên lại biến lớn như vậy.
Ông lão bên kia tỉnh lại, vậy mà không nói hai lời, mang Lam Mị có hơi trợn mắt há hốc mồm chạy, tốc độ rất nhanh, Sở Vĩnh Du thật sự nhìn không kịp.
“Mặc Lục! Chặn bọn họ!”
Ông lão đó thì không sao, nhưng Lam Mị buộc phải chết, nếu không anh làm sao xứng với con gái.
“Gừ.”
Mặc Lục gầm khẽ một tiếng với Sở Vĩnh Du, Sở Vĩnh Du sững người.
Bởi vì Mặc Lục đang nói, sự ngủ say của nó vẫn chưa kết thúc, là cảm ứng được Sở Vĩnh Du gặp nguy hiểm tới tính mạng mới đi ra, coi như là một loại cảm giác cáo mượn oai hùm, đuổi theo cũng không có ích gì, có thể dọa chạy ông lão đó đã là may mắn rồi.
“Vất vả cho mày rồi Mặc Lục.”
Xoa đầu của Mặc Lục, trong mắt Sở Vĩnh Du vụt qua tia phẫn nộ, thế nào cũng không ngờ, kẻ địch khiến con gái của anh bị trọng thương gần chết như Lam Mị, vậy mà khó giết như vậy, còn để cô ta chạy mất, mấu chốt lần đi này, lại đụng phải một ông lão thần bí càng khó đối phó hơn.
“Gừ.”
Lại gầm lên một tiếng, trong mắt Mặc Lục lộ rõ trạng thái mệt mỏi, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng chui vào trong nhẫn Vũ Lam.
Lời nói cuối cùng, Sở Vĩnh Du cười khổ hai tiếng.
Bởi vì lần ngủ say này bị cắt ngang, Mặc Lục vốn còn khoảng ba tháng thì có thể tỉnh, nhưng lần này, thời gian lần nữa bị kéo dài, còn rất dài, bản thân nó vậy mà đã không cảm ứng được nữa rồi.
“Cảm ơn mày Mặc Lục.”
Điều chỉnh tâm trạng, Sở Vĩnh Du đi vào trong căn phòng mà trước đó ông lão đó ở, hy vọng có thể từ nơi đó có thể phát hiện một chút manh mối, một chút manh mối bọn họ có thể lần theo.
Anh không đánh lại ông lão đó, nhưng đừng quên, Sở Vĩnh Du anh còn có một thân phận khác, đó chính là Chiến Thần.
Tôi đánh không lại ông, một quả tên lửa hành trình có thể đủ phá hủy thành phố nhỏ cũng không giết được ông sao?
Tuy nhiên, Sở Vĩnh Du thất vọng rồi, căn phòng khoảng 8-10 mét vuông này, thật sự rất sạch sẽ, gần như không có bất kỳ vật linh tinh.
Tìm một vòng, khi anh thở dài đang muốn đi ra, đột nhiên ánh mắt nhìn sang bức tường đá sát giường.
Từ từ đi qua, bên đó quả nhiên có thứ gì đó, không biết là dùng vật sắc gì khẽ lên, hình dạng có hơi không thể miêu tả, vừa giống như tháp, vừa giống như núi, hơn nữa còn không chỉ có một.
“Khoan đã! Đây...”
Sở Vĩnh Du có hơi đắn đo, sau đó rút điện thoại ra chụp ảnh từ vài góc độ, định quay về thì nghiệm chứng.
Đi ra từ bên trong, người của liên minh người dị năng đều đứng cùng nhau, Jonas cũng tỉnh rồi, mặt mày đỏ bừng, vô cùng căng thẳng, Sở Vĩnh Du có thể giữ lại một mạng cho ông ta, đã là kết cục ngoài dự liệu.
“Các người có thể quay về nơi đóng quân ban đầu, Mị Tôn đã chết rồi.”
Sở Vĩnh Du chỉ có thể nói như vậy, nếu không những người này đoán chắc đều sẽ sống trong lo sợ, huống chi trải qua chuyện lần này, trong thời gian ngắn tần suất Mị Tôn ra ngoài tác quái sẽ rất nhỏ.
“Đại nhân, có thể tha thứ cho phép chúng ta quay về dưới trướng của ngài không?”.
ngôn tình hàiBước ra một bước, Jonas cẩn thận mở miệng, những người khác cũng nhìn với vẻ mặt mong chờ.
Bọn họ bây giờ cuối cùng đã hiểu, có một lãnh đạo có thực lực cao cường là một chuyện quan trọng cỡ nào.
Hơn nữa trước đây khi Sở Vĩnh Du thu bọn họ, chế độ tự do rất cao, không có bất kỳ ràng buộc gì, nhưng Mị Tôn thì sao? Hoàn toàn không xem bọn họ là con người, rất nhiều chuyện đều trực tiếp dùng mị thuật ép bọn họ đi làm, hai bên vừa so sánh, kẻ ngốc cũng biết chọn như nào, càng huống chi thực lực của Sở Vĩnh Du còn khủng bố như vậy.
Khẽ mỉm cười, Sở Vĩnh Du nói.
“Được, Jonas, ông trực tiếp liên lạc với Phồn Hoa là được, Ngô Siêu nếu như tỉnh thì bảo cậu ta về nhà trước.”
“Vâng.”
Cũng vào lúc này, Sở Vĩnh Du mới nghĩ tới một chuyện, hỏi.
“Đúng rồi, Mị Tôn tìm được thứ khiến dị năng của các người mạnh lên sao? Là cái gì? Có biết không?”
Jonas gật đầu, vội vàng lấy ra một chiếc lọ thủy tinh nhỏ xíu từ trong núi, bên trong chứa đựng dung dịch màu xanh thuần.
“Chính là thứ này, nhưng cụ thể là cái gì chúng tôi không biết, Mị Tôn cũng không nói cho chúng tôi, cứ nói chúng tôi chuyên tâm làm việc, tương lai thứ này sẽ càng nhiều.”
Sở Vĩnh Du cầm lấy, trong mắt mang theo một tia không chắc chắn, sau đó mở ra ngửi, mỉm cười.
“Dung dịch gen.”
Thứ này là sản vật của Huyền Hoàng Tinh, anh ở Huyền Hoàng Tinh từng thấy rất nhiều, đương nhiên rất quen thuộc, vừa rồi nhìn thấy thì lập tức cảm thấy giống rồi.
“Đại nhân biết sao?”
Đám người Jonas kinh ngạc, bởi vì Mị Tôn nói dung dịch màu xanh thuần này hiếm có giống như nước thần tiên, bọn họ đương nhiên cũng tin, dù sao thứ này thật sự có thể tăng cường dị năng của bọn họ.
Ví dụ Jonas, bây giờ phạm vị dịch chuyển đã xa hơn, chính là nhờ công lao của dung dịch gen.
“Ừm, nếu như là thứ này, tôi có thể tìm được, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến nơi đóng quan của các người một chuyến.”
Hả? Tất cả mọi người đều sững người, Sở Vĩnh Du cũng có thể tìm được sao? Hơn nữa nhìn kiểu này, số lượng hình như không nhỏ, điều này quá khiến người ta vui mừng rồi.
Sơn động này, đương nhiên sẽ có ông Tần phái người tới lục soát tiếp quản, không cần Sở Vĩnh Du nhọc lòng nữa.
Trên đường trở về thì gọi điện cho ông Tần.
“Vĩnh Du, tôi đã phái người rồi, nhưng theo cách nói của cậu, vậy mà có người có thể đánh cậu tới mức cậu không có sức đánh trả sao?”
Sở Vĩnh Du nói.
“Không sai, một chiêu thì có thể khiến lấy mạng của tôi, tới hiện tại, loại cảm giác này, tôi chỉ từng cảm nhận được ở trên người Tôn Đế.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ phái người tiếp tục điều tra.”
Về tới nhà đã là buổi tối, Đồng Ý Yên đang cùng với con gái Hữu Hữu vẽ tranh.
“Ba, ba xem con chó con mà con vẽ có đẹp không?”
Hữu Hữu giơ bức tranh của mình ra, tuy bên trên xiên xiên xẹo xẹo cũng không biết vẽ cái gì, nhưng Sở Vĩnh Du vẫn khích lệ.
“Ừ, vẽ rất đẹp, ba đi làm thay quần áo.”
Đi lên tầng, lấy ra cuốn cổ tịch mà Nam Cung Vô Phong cho anh, sau một phen lật giở thì dừng ở một trang nào đó, so sánh với bức ảnh chụp trên điện thoại, sắc mặt của Sở Vĩnh Du rất khó coi.
“Cửu Long Vực nội vực...”