Một tuần trôi qua, Sở Vĩnh Du vẫn còn chưa cảm nhận trò chơi truyền nhân của rồng, anh đều đang chơi cùng với vợ con.
Sau khi con gái Hữu Hữu trải qua chuyện này, mặc dù vẫn luôn ngủ say nhưng mà không có cảm giác an toàn, rất quấn anh và Đồng Ý Yên.
Ở cùng với con bé một tuần, rốt cuộc xem như khôi phục lại như lúc trước, hiện tại đã đến nhà trẻ một lần nữa.
Sáng sớm ngày hôm nay, sau khi đưa con gái đến nhà trẻ, vừa mới trở về cổng Vân Vụ Chi Hải, Phồn Hoa đã đợi ở đó.
“Thưa ngài.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du một lần nữa, Phồn Hoa vô cùng kích động, trong lòng của cô ta có vô vàn con sóng gồm cuộn.
Cô ta tin rằng chủ nhân mà mình nhận định chắc chắn sẽ không bị đánh bại đơn giản như thế, quả nhiên niềm tin để cô ta rất chính xác, một năm sau, Sở Vĩnh Du đã trở về.
“Phồn Hoa, một năm này cô không muốn trở về chỗ của mình à?”
Nghe nói như vậy, mặc dù biết Sở Vĩnh Du mang theo ý trêu chọc, nhưng mà Phồn Hoa lại nghiêm túc nói.
“Thưa ngài, một lúc nào đó trong tương lai ngài sẽ biết tại sao tôi lại muốn ở Cửu Long Vực chờ đợi chủ nhân xuất hiện, nếu như chủ nhân bỏ mình, vậy thì tôi cũng sẽ đi cùng.”
Nở nụ cười, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Ừm, đều lấy Long Mễ hết rồi chứ?”
“Tổng cộng chín nghìn chín trăm chính mươi chín hạt, một hạt cũng không thiếu.”
Nhìn cái túi của Phồn Hoa đưa qua, Sở Vĩnh Du run rẩy một hồi, anh biết là Phồn Hoa chưa từng nói dối.
“Là ở bên Tạc Thiên Bang cung cấp à?”
Phồn Hoa cười nói.
“Ngài yên tâm đi, hiện tại Tạc Thiên Bang nhận được sự giúp đỡ của cô Yamakawa Gin, về phương diện tiền bạc không hề thiếu thốn, mà mỗi tháng cô Văn Khả Hân cũng sẽ tài trợ tiền và Long Mễ theo định kỳ.”
Hửm? Sở Vĩnh Du cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ tới Yamakawa Gin thế mà thật sự thực hiện lời hứa của mình, hơn nữa lúc mình không có ở đây trong một năm trời, vậy mà cũng không cắt đứt nguồn cung cấp, đúng là một cô gái tốt.
Về phần Văn Khả Hân, anh có thể đoán được một chút, nhưng mà vẫn phải cảm ơn.
“Còn phía liên minh dị năng?”
Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Phồn Hoa liền trở nên không tốt.
“Liên minh dị năng biến mất rồi, từ căn cứ hoàn toàn biến mất, biến mất sau một tháng ngài rời khỏi, về phần đi đâu thì không có ai biết. Tôi cũng không điều tra ra được bất cứ tin tức gì, có khi nào có liên quan đến Mị tôn đó không?”
Cảm xúc của Sở Vĩnh Du bình tĩnh, anh thấy chắc chắn là có liên quan với Mị tôn, anh đã ủy thác cho lão Tần tìm kiếm vị trí của Lam Mị trong phạm vi toàn thế giới, một khi tìm được, cho dù là chân trời góc biển, anh cũng phải lập tức đến đó chém người phụ nữ độc ác này thành muôn mảnh.
Hơn nữa, dựa theo là lão Tần đã nói, một năm này Đồng Ý Yên bị ám sát hai lần, nhưng mà có hộ quốc Long Thần bảo vệ, đều có thể được cứu, anh cũng đang suy đoán hai lần ám sát này là do ai đã gây ra.
“Bây giờ Tạc Thiên Bang chúng ta có bao nhiêu người?”
Đến Huyền Hoàng Tinh một chuyến, xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này Sở Vĩnh Du rất coi trọng việc phát triển thực lực bản thân, đây là điều thật sự cần thiết.
“Hiện tại có tám trăm, bởi vì chúng ta chỉ cần xuất sắc, cho nên mới ít như thế, nếu không thì còn nhiều hơn nữa. Với lại, do sự xuất hiện của trò chơi truyền nhân của rồng, chuyện này cũng coi như là một con đường tắt đối với việc chúng ta thu nạp thành viên.”
“À đúng rồi chủ nhân, cấp trên tìm tôi bởi vì một vài chuyện, chúng tôi đã đăng ký công ty trách nhiệm hữu hạn Tạc Thiên Bang, nếu không thì Tạc Thiên Bang có thể được công nhận trong trò chơi, nhưng mà trong hiện thực cũng phải cần có một cái tên.”
Công ty trách nhiệm hữu hạn Thiên Bang... Sở Vĩnh Du thấy buồn cười, thiếu chút nữa là đã bật cười thành tiếng, ai không biết nhìn cái tên này của công ty còn tưởng là thật sự muốn chuẩn bị đi nổ trời nữa, cũng rất thú vị.
“Được rồi, cô trở về trước đi.”
Nhìn thấy Phồn Hoa như là muốn nói rồi lại thôi, Sở Vĩnh Du giơ tay.
“Nói đi.”
“Vâng thưa ngài, ngài... lúc nào thì ngài đăng nhập vào truyền nhân của rồng, vị trí bang chủ Tạc Thiên Bang vẫn còn đang để trống.”
Lắc đầu, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Cô cứ giữ vị trí đó đi, tôi cũng thỉnh thoảng vào trò chơi xem xem phát triển như thế nào, tôi sẽ không chuyên chú ở trong đó đầu.”
Sở Vĩnh Du có thực lực gì, làm gì có thời gian để chơi mấy trò chơi con nít đó, lúc nào có thời gian còn không bằng ở bên cạnh vợ và con mình.
Về đến nhà, mở cửa nhà xe ra, nhìn chiếc xe Brabus G800 của mình bám một lớp bụi thật dày.
“Bạn già, mày cũng nên rời núi rồi.”
Mặc dù thời gian không dài, nhưng mà anh vẫn rất thích chiếc xe này.
Hai ngày trước vừa mới mua một cái bình điện, Sở Vĩnh Du lấy từ trong nhà ra, sau khi khởi động xong thì liền lái xe ra khỏi cửa.
Anh muốn đến cửa hàng kinh doanh xe nhập khẩu lớn nhất tỉnh thành, để nó nằm đó một năm, xe cũng cần phải đi kiểm tra bảo dưỡng mới được.
Đồng Ý Yên mang theo Long Mễ đi tìm sư phụ Tiên Khách Nam Thái, bàn luận xem chừng nào bắt đầu tiến vào Tiên Thiên võ giả.
Một tiếng sau, xe chạy đến cửa tiệm ô tô vừa mới xuống xe, lập tức có nhân viên bước ra nhiệt tình chào đón, bọn họ so sánh cấp bậc của các chiếc xe nhập khẩu, chiếc Brabus G800 có giá trị bao nhiêu tiền, trong lòng của bọn họ biết rất rõ, hơn nữa còn biết xe này đã được cải tiến.
“Thưa anh, chúng tôi có thể giúp gì cho anh?”
“À, xe đậu một năm không sử dụng, làm kiểm tra giúp tôi đi, nếu như cần bảo dưỡng thì cứ thuận tiện bảo dưỡng.”
“Được rồi quý khách, xin quý khách đi vào phòng nghỉ với tôi, chúng tôi sẽ kiểm tra cả xe theo yêu cầu của quý khách.”
Đại lý ô tô nhập khẩu thân cảnh bình hành có quy mô vô cùng lớn, thậm chí còn lớn hơn nhiều so với cửa hàng 4S, ở bên trong cũng là trang thiết bị hoành tráng, có thể nhìn thấy mấy chiếc xe thể thao khó mua, hoặc là mấy biển hiệu xe sang trọng ở trong đó.
Đi vào trong khu nghỉ ngơi, Sở Vĩnh Du vừa mới ngồi xuống, sau khi nhân viên bưng một ly cà phê nóng thì có một người đi tới.
“Anh Sở.”
Ngẩng đầu lên, không ngờ tới là Ngô Tiêu Tiêu, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Ừ, cậu cũng đến đây sửa xe hả?”
Ngô Tiêu Tiêu kích động không có cách nào tưởng tượng được, Sở Vĩnh Du đã trở về, chuyện lớn như thế, vậy mà anh ta lại không có tin tức nào hết?
“Anh Sở, anh về từ lúc nào, em phải chào đón anh chứ.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du khoác tay, Ngô Tiêu Tiêu không dám nói gì thêm, ngượng ngùng trở về chỗ ngồi của mình.
Một năm qua đi, mặc dù không thể nói là cuộc sống thăng trầm, nhưng mà bởi vì sự xuất hiện của hồn khôi, thuật chiến đấu toàn dân xuất hiện, cùng với sự xâm nhập của các bang phái khác nhau trong trò chơi, dường như là thời đại của Sở Vĩnh Du ở tỉnh thành đã bị người khác chậm rãi quên lãng.
Nhưng mà Ngô Tiêu Tiêu lại nhớ rất rõ ràng, cho dù có quên đi ba mình đi nữa thì anh ta cũng không thể nào quên Sở Vĩnh Du.
Người đàn ông này mãi mãi có thể làm thay đổi nhận thức của người khác, đã từng được chứng minh biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên, điện thoại của Sở Vĩnh Du lại vang lên, là yêu cầu trò chuyện video, hơn nữa rất hiếm thấy, là Tỉnh Dung, ba của Tỉnh Vu Dịch.
Không hề do dự, vội vàng ấn nghe, vốn dĩ anh cũng dự định tìm thời gian đến thăm hai người già.
“Chú Tỉnh.”
Một năm qua đi, Tỉnh Dung trong màn hình chẳng những không già hơn, ngược lại còn có vẻ có tinh thần hơn rất nhiều.
“Vĩnh Du, đứa con thứ hai của chú và dì cháu sắp tổ chức tiệc trăm ngày rồi, cháu có thể đến tham gia không?”
Nói xong, màn hình liền chuyển đến trên người một đứa nhỏ.
Nhìn đứa nhỏ này, trong lúc nhất thời Sở Vĩnh Du cảm khái vô cùng. Đang muốn nói chuyện, đột nhiên anh đứng phắt dậy, trên mặt viết đầy vẻ kinh ngạc, lại thốt ra bốn chữ.
“Làm sao có thể.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT