Sở Vĩnh Du kích động nói không nên lời, nhìn Khổng Lưu rồi nói.
“Y tế Huyền Hoàng Tinh các người có thể chữa hết bệnh cho con gái của tôi à?”
“Thiếu chủ, chắc chắn có thể chữa khỏi, chỉ là thời gian bao lâu thì cần phải xem bác sĩ mới biết được. Mấy trăm năm trước Huyền Hoàng Tinh chúng ta đã có thể kết hợp hoàn mỹ giữa Tây y và Trung y, tôi có thể dùng tính mạng của mình để thề.”
Lúc Sở Vĩnh Du còn muốn nói gì đó, Vô Phong Tử đột nhiên bước tới, trầm giọng nói.
“Vĩnh Du, con chắc chắn con biết mình muốn làm gì ư? Điều này đồng nghĩa với việc phải để Hữu Hữu bước qua trùng động đến bên kia tinh cầu, ông ta luôn miệng gọi con là thiếu chủ, nhưng mà... thật quá vội vàng.”
Vô Phong Tử đang nói sự thật, chỉ dựa vào dăm ba câu nói của Khổng Lưu đúng là không có gì có thể phán đoán, đưa ra bất cứ quyết định gì, cũng là liều lĩnh.
“Sư phụ, con biết những chuyện này, nhưng mà con không có lựa chọn nào khác. Vì Hữu Hữu, con cũng chỉ có thể đánh cược một lần.”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hữu Hữu, Vô Phong Tử thở dài, ông ta biết có khuyên đi nữa cũng vô dụng thôi, thương cho lòng ba mẹ trong thiên hạ, nhất là đồ đệ của mình có tính tình như thế nào, ông ta hiểu rõ.
“Nếu như con không thể trở về, lúc sư phụ còn sống, sư phụ muốn đuổi đến Huyền Hoàng Tinh để báo thù cho con.”
Liên tục gật đầu, Sở Vĩnh Du nhìn Khổng Lưu.
“Đi xuyên qua trùng động đó có nguy hiểm không?”
“Thưa thiếu chủ, có tôi ở đây, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Suy nghĩ một hồi, Sở Vĩnh Du lại hỏi.
“Vợ của tôi có thể đi cùng được không?”
Anh biết chắc chắn là Đồng Ý Yên muốn đi cùng anh, căn bản không có cách ngăn cản.
Nhưng mà Khổng Lưu lại từ chối.
“Tuyệt đối không được! Thiếu chủ, bởi vì ngài đeo nhẫn Vũ Lam, ở Huyền Hoàng Tinh không có khả năng có bất cứ nguy hiểm gì đến tính mạng. Nhưng mà những người trên trái đất khác đến đó, cho dù có gia tộc Khổng thị của tôi bảo vệ thì cũng rất có thể sẽ bị ám sát với một tỷ lệ rất cao, Huyền Hoàng Tinh không cho phép bất cứ người ngoài nào xuất hiện đây, chính là chuyện mà ai cũng biết.”
Nghe nói như vậy, thật ra trong lòng của Sở Vĩnh Du thả lỏng một chút, nếu như để Đồng Ý Yên đến đó, chắc chắn anh không thể yên lòng.
“Chờ con ở đây, con sẽ trở lại nhanh chóng thôi.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du nhìn Vô Phong Tử.
“Sư phụ, mặc dù Khổng Lưu đã nói trong vòng một năm gia tộc Khổng thị của bọn họ sẽ không tấn công, nhưng mà sư phụ vẫn nên nghiệm chứng trước đi, nếu như là thật, vậy thì người cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Sau khi qua bên đó hiểu rõ một vài tình huống, con sẽ trở về làm một vài chuyện cho trái đất.”
Vỗ vỗ bả vai của Sở Vĩnh Du, đôi mắt Vô Phong Tử trở nên ẩm ướt.
“Sư phụ hiểu rồi, không nghĩ tới là hai thầy trò chúng ta trôi qua nhiều năm mới gặp lại nhau, thế mà lại là kết quả như vậy.”
“Đồ nhi, sư phụ sẽ luôn canh gác ở đây, chờ con về nhà.”
Câu nói chờ con về nhà thiếu chút nữa đã làm Sở Vĩnh Du rơi nước mắt, bao gồm cả sư phụ thì cũng chỉ có mấy người quan tâm anh thật lòng.
“Vâng, con sẽ về nhà.”
Ra khỏi tường cao, đón xe đến căn cứ trên sa mạc cát, xe còn chưa dừng hoàn toàn thì Đồng Ý Yên đã chạy tới.
“Vĩnh Du, sao rồi? Sư phụ anh có thể cứu con gái của chúng ta không?”
Vấn đề liên quan đến cơ mật quốc gia, Sở Vĩnh Du không thể nói rõ, huống hồ gì Huyền Hoàng Tinh hay thiếu chủ gì đó, có nói ra Đồng Ý Yên cũng rất khó tin tưởng, còn không bằng tìm một lý do giải thích hợp lý.
“Được chứ, sư phụ của anh có thể trị bệnh cho Hữu Hữu.”
Đồng Ý Yên lập tức vui đến phát khóc, cô hôn lên trên mặt Hữu Hữu.
“Hữu Hữu, con có nghe không? Con có thể trị hết bệnh, mẹ biết là con có thể được chữa khỏi mà.”
Nhìn Đồng Ý Yên vui vẻ, trong lòng của Sở Vĩnh Du lại đau lòng, chuyến đi này không biết kéo dài đến bao lâu, mà cũng không nỡ rời xa vợ mình, nhất là lần này xem như là rời khỏi quê hương theo nghĩa đen.
“Bà xã, nhưng mà sư phụ của anh có nói nếu như muốn trị tốt cho Hữu Hữu thì phải đi đến một nơi đặc biệt, nơi đó rất nguy hiểm, thực lực của em không thể đến đó, hơn nữa phải tốn bao lâu mới có thể chữa khỏi cho Hữu Hữu còn phải đợi đến nơi đó rồi thì mới có thể biết được, có lẽ là thời gian sẽ rất lâu.”
Nghe nói như vậy, Đồng Ý Yên sửng sốt một hồi, lập tức lau nước mắt rồi nói.
“Được, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Hữu Hữu, chúng ta chờ bao lâu cũng được, chỉ là anh phải cẩn thận đó.”
Có thể được vợ thấu hiểu, đương nhiên Sở Vĩnh Du rất vui mừng.
Ôm Hữu Hữu, trên mặt Đồng Ý Yên tràn đầy vẻ không nỡ, thật lâu sau đó cô mới nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Vĩnh Du, em chờ anh và Hữu Hữu về nhà, đồng ý với em, anh hãy mang con gái hoàn chỉnh trở về.”
“Anh đồng ý với em.”
Cứ như vậy, Sở Vĩnh Du ôm Hữu Hữu leo lên xe chạy đến vách tường cao một lần nữa, nhìn con gái với đôi mắt ngơ ngác trong ngực, Sở Vĩnh Du dịu dàng vuốt ve tóc cô bé.
“Ba sẽ không để con có việc gì đâu.”
Vào tường cao nói lời tạm biệt với Vô Phong Tử, bóng dáng Sở Vĩnh Du và Khổng Lưu dần dần biến mất trong trùng động.
“Chuyện ngày hôm nay, các người phải biết nên làm như thế nào, nếu như để lộ nữa điểm ra ngoài, không cần tôi phải ra tay, các người đều phải chết.”
Mấy người lúc nãy bị Khổng Lưu phất tay liền phá vỡ trận pháp còn đang bị thương nặng, đều vội vàng lên tiếng cam đoan.
Bọn họ không phải là người ngu, mình đã nghe thấy bí mật to lớn như thế, nếu như thật sự dám nói ra ngoài, quốc gia sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Sau khi mấy người đi khỏi, chỉ còn lại có Vô Phong Tử ngồi xếp bằng ở một nơi cách miệng hố mười mét, hai mắt ngóng trong.
“Đồ nhi, sư phụ sẽ luôn chờ con.”
Một ngày trôi qua, cánh cửa tường cao được mở ra một lần nữa, lão Tần bước vào.
“Phong Thánh, ông có chuyện tìm tôi?”
Đây là lần đầu tiên Phong Thánh sốt ruột tìm ông đến đây như thế, cho nên lão Tần lập tức gác lại tất cả mọi chuyện.
“Vĩnh Du đâu rồi, sao không có ở đây?”
Không nhìn thấy Sở Vĩnh Du đâu, lão Tần vô cùng kinh ngạc, theo như ông ta biết, Đồng Ý Yên đã trở về tỉnh thành, còn tưởng là Sở Vĩnh Du sẽ ở lại đây với vị sư phụ Vô Phong Tử mấy năm không gặp.
“Ông Tần, chuyện tiếp theo có lẽ ông cảm thấy mình sẽ không thể tưởng tượng được, nhưng mà thật sự nó đã xảy ra.”
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Vô Phong Tử, lão Tần cũng nghiêm túc lắng nghe.
Một lúc sau, lão Tần há hốc miệng, thật sự không tin những gì mà Vô Phong Tử vừa mới kể.
“Thiếu chủ? Chẳng lẽ Sở Vĩnh Du không phải là người trái đất hả? Là do Huyền Hoàng Tinh đã dùng thủ đoạn nào đó đưa cậu ấy đến đây từ rất sớm?”
Vô Phong Tử lắc đầu.
“Chắc không phải đâu, theo như những gì tôi nói cho ông biết, Khổng Lưu đó là do nhìn thấy chiếc nhẫn cùng với con động vật nhỏ cho nên mới nhận thiếu chủ, không phải ông từng nói nó ở bên trong vật có hình dạng như phi hành?”
Trầm tư một chút, lão Tần cười khổ.
“Phong Thánh, tại sao tôi có một loại cảm giác Huyền Hoàng Tinh chỉ mới bắt đầu, nguồn gốc của chiếc phi hành đó là như thế nào, có liên quan gì đến Huyền Hoàng Tinh? Cứ luôn cảm thấy đằng sau nó ẩn giấu một bí mật to lớn, nói như nào đi nữa mặc dù là Vĩnh Du vì cứu con gái mình, nhưng mà lại có thân phận thiếu chủ, có lẽ còn có thể tranh thủ hy vọng sống sót cho trái đất. Tôi sẽ báo cáo với cấp trên, điều động một vị hộ quốc Long Thần tạm thời bảo vệ cho người nhà của Sở Vĩnh Du.”
Gật gật đầu, Vô Phong Tử còn muốn nói gì nữa, đột nhiên Khổng Lưu lại bước ra từ trong trùng động, trong ánh mắt kinh ngạc của lão Tần, ông ta đưa cho Vô Phong Tử một tờ giấy.
Hai người vội vàng nhìn xem, trên tờ giấy chỉ viết hai chữ.
“Một năm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT