Mặc Lục lại kêu lên một tiếng, ý muốn nói mau mau lấy thứ đó đi, đôi mắt nhỏ tràn ngập sợ hãi.
Giờ phút này, Sở Vĩnh Du hơi thất thần, nhớ lại lúc anh hấp thu long cốt ở nước Nhật, Mặc Lục cũng có ở đó, lúc đó nó không có chút phản ứng nào, nếu cái thứ đó thật sự là long cốt của thần long nước R, vậy thì có lẽ Mặc Lục sẽ có biểu hiện như bây giờ, nhưng lại không có.
Chẳng lẽ khối long cốt ở nước Nhật kia là đồ giả sao? Nhưng sao lại như vậy được, sự thật là anh đã hấp thu năng lượng trong đó mới có thể đạt tới Võ Vương đỉnh phong.
Trong lúc nhất thời, Sở Vĩnh Dư có chút không hiểu lắm.
Chỉ là anh lại nghĩ tới một chuyện, một chuyện suýt chút nữa anh đã quên mất.
Cái hộp kia đã đóng lại, Mặc Lục lại chạy đến lần nữa, dường như cái hộp gỗ có vẻ bình thường này có thể che giấu hoàn toàn khí tức của đồ vật bên trong nó.
Lấy điện thoại di động ra, Sở Vĩnh Du gọi điện thoại cho Nam Cung Vô Phong.
"Vĩnh Du! Cậu về rồi à?"
Sở Vĩnh Du trả lời.
"Ừm, về rồi, nhưng gia chủ Nam Cung à, thật xin lỗi, ở Cửu Long Vực căn bản không có gia tộc nào họ Nam Cung."
Đây không phải là lời từ chối của Sở Vĩnh Du mà thật ra trước khi đi theo nhà họ Văn anh đã hiểu rõ, trong chín gia tộc lớn của Cửu Long Vực căn bản không có cái họ Nam Cung nào, sau khi hỏi đại trưởng lão, nhận được một câu trả lời xác nhận, lúc đó anh cũng thấy kỳ lạ một thời gian dài.
"Cái gì? Không có? Sao lại như vậy được! Ba của tôi đã dặn đi dặn lại là Cửu Long Vực, không thể sai được."
Giọng nói của Nam Cung Vô Phong tràn ngập vẻ không tin nổi.
"Thật đấy, tôi không cần phải lừa gạt ông làm gì, với địa vị của tôi ở Cửu Long Vực, không có ai dám gạt tôi, huống hồ, một gia tộc lớn như vậy, nếu tồn tại, cho dù không nằm trong chín gia tộc lớn thì nhất định phải có dấu vết gì đó, nhưng rất tiếc, thật sự không có gì cả."
Rất lâu sau, Nam Cung Vô Phong mới mở miệng lần nữa.
"Tôi biết rồi Vĩnh Du, tôi sẽ tiếp tục kiểm tra lại điển tịch mà gia tộc để lại, ba của tôi không đến mức phải để lại một câu nói dối không có ẩn ý như vậy trước lúc chết."
Do dự một chút, Sở Vĩnh Dư nói.
"Ừm, phát hiện được cái gì thì cứ báo cho tôi biết trước nhé, bác cả."
Cái xưng hô cuối cùng này, tuy điện thoại đã cúp nhưng vẫn đủ để khiến Nam Cung Vô Phong ở đầu bên kia ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau, ông ta cảm thấy vô cùng kích động, sự nỗ lực chân thành của mình, cuối cùng cũng có thể hoàn thành được tâm nguyện trước khi chết của ông cụ. Sở Vĩnh Du đã chấp nhận gia tộc này rồi.
Cuối cùng, Sở Vĩnh Du vẫn không lựa chọn hấp thu nước bọt của thần long nước R, nguyên nhân cụ thể, chính anh cũng không thể nói rõ ràng, có lẽ cũng có liên quan đến phản ứng của Mặc Lục.
Anh đang định ghé qua nhà hàng của Ngu Thư Di một chuyến, mới vừa ra ngoài đã nhận được cuộc gọi của Đồng Hiểu Tiêm.
"Hiểu Tiêm, sao vậy?"
"Anh rể, sao mấy ngày hôm nay điện thoại của anh không gọi được vậy."
Sở Vĩnh Du cười nói.
"À, anh đi đến một nơi, điện thoại không bắt sóng được, sao vậy? Em có việc gấp gì cần tìm anh sao?"
Dứt lời, anh còn nghĩ rằng Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng chuẩn bị kết hôn, nhưng cũng không thể nào, nếu thật sự là như vậy thì nhất định tối hôm qua cô vợ Đồng Ý Yên đã nói cho anh biết rồi.
"Không có, là, là nhà họ Tân xảy ra chuyện, Tân Tằng về bên đó được hai ngày rồi nhưng hai ngày này em không thể liên lạc được với anh ấy, nên em nhờ anh rể, nếu anh có thời gian thì có thể đi xem thử giúp em được không, em hơi lo, đây là lần đầu tiên Tân Tằng không nhận điện thoại của em.”
Hửm? Nhà họ Tân gặp chuyện chẳng lành? Nhà họ Tân là nhà giàu nhất tỉnh, Sở Vĩnh Du thật sự không biết nhà họ Tân có thể xảy ra chuyện gì.
"Ừm, anh biết rồi, bây giờ anh sẽ đến nhà họ Tân một chuyến, đến lúc đó sẽ bảo Tân Tằng gọi điện lại cho em."
Lúc đến ga ra, Sở Vĩnh Du mới phát hiện, anh thuận tay cầm cái chìa khóa xe Mercedes, căn bản không thể mở được chiếc G500 của cô vợ Đồng Ý Yên mà là một một chiếc xe thể thao Mercedes Benz.
Vắt hết óc, anh cũng không biết tại sao chiếc xe này lại xuất hiện ở đây.
Sở Vĩnh Du lái chiếc xe thể theo Mercedes ra ngoài, đồng thời gọi điện thoại cho Tường Vi.
"Anh Sở! Anh về từ Cửu Long Vực rồi đấy à?"
Tường Vi vô cùng kích động, kích động không phải vì Sở Vĩnh Du đã trở về mà là sau khi trở về lại biết chủ động gọi điện thoại cho cô ta.
"Ừm, Tường Vi, tôi hỏi cô một chuyện, nhà họ Tân ở trong tỉnh có xảy ra chuyện gì không?"
Nghe như thế, giọng nói của Tường Vi trầm thấp hơn nhất nhiều.
"Anh Sở, nhà họ Tân, bị diệt môn rồi."
Cái gì!
Két! Âm thanh phanh gấp vang lên, Sở Vĩnh Du đỗ xe ở một nơi cách cổng chính của Vân Vụ Chi Hải không xa, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
"Diệt môn? Sao có chuyện đó được! Tốt xấu gì nhà họ Tân cũng là đệ nhất hào môn ở Tỉnh Thành, hơn nữa..."
Đến đây, Sở Vĩnh Du không biết nên nói cái gì nữa.
"Bị diệt môn rồi, đã được ba ngày, đội điều tra sự cố đặc biệt đang dốc toàn lực điều tra, người chết nhiều vô số, đội trưởng Bao cũng nói đây là lần đầu thấy được cảnh này từ sau khi lên làm đội trưởng, hơn nữa Tiên Thiên Võ giả mà nhà họ Tân thuê cũng chết, một kích chí mạng."
Sở Vĩnh Du nín lặng.
"Người ra tay, chẳng lẽ là Võ Vương?"
Vấn đề mấu chốt là, tại sao nhà họ Tân lại có thể chọc đến một vị Võ Vương, hơn nữa Võ Vương ở trong thành phố lớn lần trước hình như đã được đưa lên núi ở ngoại ô rồi. Về cơ bản, thông tin của Võ Vương đều được quốc gia ghi chép lại, chỉ sợ sẽ xảy ra những chuyện tương tự, dù sao thì lực sát thương của một Võ Vương quá khủng khiếp.
"Bây giờ đang nghi ngờ là Võ Vương nhưng bên kia phản hồi lại rằng không có Võ Vương nào trong danh sách đến Tỉnh Thành, cho bên bây giờ điểm đáng ngờ của bản án này rất nhiều."
"Tân Tằng đâu? Cô có gặp cậu ta hay chưa?"
Sự lạnh lẽo trong mắt Sở Vĩnh Du dần hiện lên, một Võ Vương không biết kiêng dè gì, lại ra tay độc ác như thế, nếu như không nhanh chóng giải quyết thì không ai dám cam đoan bản thân có phải người tiếp theo bị hại hay không.
"Tân Tằng đang đợi ở nhà họ Tân, cậu ta nói phải đợi anh đến."
"Tôi biết rồi, cô dẫn Bao Khánh Phong đến nhà họ Tân hội họp với tôi, tôi có dự cảm rằng Tân Tằng biết vài tin tức về hung thủ."
Nhà họ Tân đã từng rất huy hoàng, chiếm cứ cả một khu trang viên cực kỳ rộng lớn, giờ phút này lại thê lương vô cùng, dường như cũng không thể nghe được tiếng côn trùng hay chim hót nữa rồi.
Cánh cổng lớn mở rộng, vết máu đông lại trên đồng cỏ không ai lau như muốn nói lên điều gì đó.
Tại cửa lớn của căn biệt thự, Tân Tằng ngồi trên ghế, khuôn mặt tràn ngập đau lòng xen nỗi chán chường.
Xe thể thao Mercedes Benz chạy băng băng mà đến cũng không khiến cho Tân Tằng chú ý.
"Tân Tằng."
Cho đến khi giọng nói của Sở Vĩnh Du vang lên, Tân Tằng mới chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy người mình mong chờ đã đến.
Bộp bộp!
Tân Tằng chạy được vài bước đã té ngã trên mặt đất, nước mắt thi nhau chảy xuống.
"Anh rể! Xin anh! Em xin anh hãy báo thù cho gia đình em, em van anh!"
Bộp bộp bộp!
Tân Tằng dập đầu điên cuồng.
Tuy là trên danh nghĩa, anh ta đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tân nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là người làm cha làm mẹ đã nuôi dưỡng anh ta, cùng với những người thân khác, sao anh ta lại không đau lòng được.
Đỡ Tân Tằng đứng lên, Sở Vĩnh Du nói.
"Chuyện của em, anh có thể mặc kệ được sao? Có phải em biết được chút tin tức gì của hung thủ không?"