Cà phê vừa khéo được mang lên vào lúc này, Tôn Tiểu Bàn thong thả nhấp một ngụm.
“Được rồi được rồi, để tôi nói cho anh nghe vậy, Tạc Thiên Bang không phải là người xấu, anh cũng đừng nghĩ bậy bạ nữa.”
Sở Vĩnh Du ngẩn người, hình như mình đâu có hỏi câu này đâu nhỉ, nhưng thấy Tôn Tiểu Bàn mặt dày như thế, anh biết mình có tiếp tục hỏi nữa thì chắc hẳn tình hình cũng giống hệt như hồi trước vậy, anh uống một hơi hết ly cà phê.
“Bàn Tử, đợi đến ngày nào đó tôi biết rõ ràng hết mọi việc thì khi ấy, tôi sẽ hầu hạ anh tử tế.”
Khụ khụ!
Tôn Tiểu Bàn vừa mới nhấp một ngụm nhỏ cà phê đã bị sặc, anh ta nhìn bóng dáng Sở Vĩnh Du bỏ đi với gương mặt oán hận, bắt đầu than oán.
“Thầy ơi là thầy, cái lão bất tử này, nhìn đi, con đã nói chắc chắn lấp la lấp lửng như này sẽ đắc tội người ta mà, hừ hừ! Nếu trong tương lai không xa con bị Sở Vĩnh Du đánh thật thì sao, xem coi con có bịp thầy không nhé.”
Sở Vĩnh Du bước ra quán cà phê, anh chán nản nhận ra rằng, không ngờ Long thành chẳng có chiếc taxi nào.
Lúc đang suy nghĩ, đột nhiên có chiếc xe đến, một con chữ to lớn xuất hiện.
Anh vội vàng vẫy vẫy tay, chiếc xe ấy ngừng lại thật, chẳng ngờ người ngồi trên xe lại là Văn Tại Thiên, anh trai của Văn Khả Hân.
“Ngài Sở?”
Lúc nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Văn Tại Thiên hơi ngạc nhiên.
“Chào anh Văn, anh có thể tiện đường đưa tôi về được không?”
“Tất nhiên rồi, lên xe đi.”
Văn Tại Thiên không phải là người lắm chuyện, bởi thế anh ta cũng không hỏi xem giữa đêm giữa hôm thế này mà còn làm gì ở Long Thành.
Hai người bọn họ im lặng chạy về nhà họ Văn.
Trên sân thượng của căn nhà to lớn nào đó trong Long thành, Yến Tử Lăng cầm kính viễn vọng, gương mặt sa sầm, anh ta bấm một dãy số.
“Chị cả, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra rồi nè, Sở Vĩnh Du lên xe của nhà họ Văn, Văn Tại Thiên đang ngồi trên đó đó, làm sao bây giờ?”
Chị cả hiển nhiên là Văn Khuynh Thành, nếu nói Yến Tử Lăng bực mình Sở Vĩnh Du thì không có thời khắc nào mà Yến Khuynh Thành không muốn giết chết Sở Vĩnh Du cả, dù gì cốt nhục của bà ta đã bị giết hại rồi.
“Như cũ!”
Nghe hai tiếng trả lời của chị cả, Yến Tử Lăng trừng mắt.
“Chị cả! Chị điên rồi hả, đó là Văn Tại Thiên, là người lãnh đạo của lớp thanh niên trong nhà họ Văn, nếu như anh ta gặp phải chuyện gì bất trắc thì Văn Tông Miểu hóa điên hóa rồ mất, một khi để lộ sơ hở, chắc chắn sẽ nổ ra trận chiến gia tộc lớn mà đến Long Môn cũng không tài nào ngăn chặn nổi.”
“Bớt lắm lời đi! Chị nói như cũ là như cũ, em có thể không làm, sau này chị xem như không còn đứa em như em nữa, gặp chuyện này cũng đừng hòng chị giúp cho.”
Dường như cảm thấy mình hơi nặng lời, Yến Khuynh Thành nói tiếp.
“Tử Lăng, sở dĩ chị bất chấp Văn Tại Thiên là vì cái thứ được dùng trong lần này sẽ không để lại bất kỳ sơ hở nào đâu, không ai điều tra ra được cả, em phải hiểu rằng vì bí mật của ba, chị phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức mới gắng gượng được, hiểu không?”
Yến Tử Lăng thật sư chẳng biết rốt cuộc chị của mình muốn làm gì, anh ta chỉ phụ trách giám sát Sở Vĩnh Du rồi báo cáo lại là xong, những việc khác anh ta không can thiệp nữa, nhưng theo lời chị cả nói, chắc chắn Võ Vương sẽ chết sau khi trúng sát chiêu của chị.
Văn Tại Thiên cũng là Võ Vương, thế chết là chắc luôn à? Tất nhiên anh ta vô cùng lo lắng.
Có điều chị cả nói đến nước này rồi, anh ta cũng chỉ biết cắn răng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Vầng trăng treo lơ lửng trên cao, giữa đường, chiếc xe Jeep chạy băng băng.
“Dường như ánh trăng ở nơi này rất sáng.”
Sở Vĩnh Du vừa quan sát vừa cảm thán, Văn Tại Thiên cười cười mà nói.
“Ờ, nghe ba tôi nói, hình như cây cối ở Cửu Long vực phản chiếu ánh trăng, bởi thế trong rừng rậm gần như không cần phải lắp đèn.”
Thần kỳ như vậy sao? Sở Vĩnh Du nhìn cây cối hai bên đường, dường như đúng là thế.
“Ngài Sở, tôi cũng nói thẳng vậy, nếu như cậu có thể giành phần thắng trong đại chiến Thiên Tuyển này, nhà họ Văn của chúng tôi sẽ đoạt được lợi ích khổng lồ, đến khi ấy, chúng tôi thật lòng cảm ơn cậu.”
Ai thân thích với Văn Tại Thiên đều biết anh ta thường chẳng nói nhiều, nhưng trí tuệ và EQ đều rất cao, sở dĩ đối xử tử tế với Sở Vĩnh Du như thế đó là vì tán thưởng thực lực của anh, Lục Bộ Võ Vương kia mà, chắc chắn có thể gia tăng phần trăm chiến thắng.
Phải biết rằng, quy định của đại chiến Thiên Tuyển, người có thể tham gia cảnh giới Võ Vương phải dưới bốn mươi tuổi, nếu như không có quy định này, rất nhiều lão quái vật đã tham gia từ lâu rồi.
Nhưng nói đi nói lại, những lão quái vật ấy cũng đã từng tham dự đại chiến Thiên Tuyển khi còn trẻ, mục tiêu đột phá lên cảnh giới Võ Vương không thành, thật ra đại chiến Thiên Tuyển không có chút sức hấp dẫn gì với bọn họ nữa.
“Nếu thật lòng cảm kích thì anh có thể nói trước với gia chủ nhà họ Văn một tiếng, tôi chỉ cần Long mễ mà thôi.”
Văn Tại Thiên ngạc nhiên, Sở Vĩnh Du nói như thể phần thắng đã nắm chắc trong tay rồi vậy, anh ta ngông cuồng ghê.
Vào lúc này, tài xế chợt dừng xe.
“Cậu cả, có hai luồng sáng đỏ lóe lên trong khu rừng phía trước, tôi không biết mình có nhìn nhầm không.”
Ánh sáng đỏ à? Văn Tại Thiên dõi mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, chẳng thấy gì cả, còn ý thức của Sở Vĩnh Du lại bay bổng giữa rừng rậm hoang dã, cặp mắt đỏ trong đêm lại càng hiện rõ mồn một.
“Tiếp tục chạy đi.”
Văn Tại Thiên vừa dứt lời, đột nhiên hai luồng sáng đỏ xuất hiện, cách chiếc xe của bọn họ chừng năm mươi mét.
Dưới bóng đèn, có thể nhìn thấy rõ ràng một người xõa tóc, quần áo rách nát đang đứng đó.
“Ai đấy?”
Buồn cười là, không ngờ Văn Tại Thiên lại nhíu mày mà hỏi.
“Đó là dã nhân.”
Người trả lời anh ta chính là Sở Vĩnh Du, bây giờ Sở Vĩnh Du cũng hết sức ngờ vực, không phải dã nhân chỉ hoạt động trong rừng sâu núi hiểm thôi sao? Hà cớ gì lại xuất hiện ở chỗ này, nếu như trước đây từng có trường hợp tương tự như thế, chắc chắn chín gia tộc lớn Long môn không thể nào không biết.
“Dã nhân à? Không thể nào!”
Văn Tại Thiên kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn kỹ lưỡng, kẻ có đôi mắt đỏ lừ ấy chỉ có thể là dã nhân trong truyền thuyết mà thôi.
Trong lúc nhất thời, sống lưng anh ta lạnh toát, không còn cách nào khác, truyền thuyết về dã nhân quá đáng sợ, nghe nói dù là Võ Vương đi chăng nữa vẫn không còn đường sống khi đối mặt với dã nhân, bây giờ đã không còn đủ thời gian để làm rõ vì sao dã nhân lại có mặt ở đây nữa.
Bởi vì dã nhân đang đi từng bước, từng bước về phía bọn họ.
Sở Vĩnh Du càng nghĩ không thông, mặc dù dã nhân này giống người anh gặp ban sáng như đúc nhưng anh cứ thấy thật kỳ quặc.
“Ngài Sở, mau chạy đi!”
Sau khi chợt tỉnh táo lại, Văn Tại Thiên cũng rất trượng nghĩa, không ngờ lại giơ tay đẩy tài xế ra sau, bản thân anh ta cũng toan nhảy ra khỏi xe để thoát thân, nhưng đột nhiên bờ vai của anh ta lại bị Sở Vĩnh Du vịn chặt.
“Anh Văn, tôi có ấn tượng khá tốt về anh, sự xuất hiện của dã nhân chính là cơ hội cho anh rèn luyện bản thân, phải xem xem anh có tin tưởng tôi không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT