Dáng vẻ của Tôn Tiểu Bàn, làm Sở Vĩnh Du theo bản năng cho rằng, cảm giác thần bí lại lần nữa phủ xuống, không khỏi kinh ngạc nói.

“Bàn Tử, không phải chứ, tìm người đẹp uống rượu cũng có thể uống đến mức xảy ra chuyện sao?”

Nhưng mà vẻ mặt Tôn Tiểu Bàn vẫn rất nghiêm túc.

“Tôi chưa từng nói đùa với anh, nếu như người phụ nữ này là thật, như vậy sau này cô ấy sẽ là một cánh tay đắc lực của anh, hiểu không?”

Sở Vĩnh Du trầm ngầm một chút hỏi.

“Anh rốt cuộc là ai?”

Đột nhiên, Tôn Tiểu Bàn lại vui vẻ.

“Tôi đương nhiên là Tôn Tiểu Bàn rồi, nhìn anh kìa, giống như là đang xem phim kinh dị vậy.”

Đang nói, số tám Phồn Hoa đi đến, thay bikini, Phồn Hoa mặc một bộ sườn xám màu đỏ, vô cùng ra vẻ cô gái nhỏ.

“Người đẹp! Mau đến đây, ngay lúc em xuất hiện đã làm tôi mất hồn mất vía rồi.”

Phồn Hoa cũng tự nhiên thoải mái, mỉm cười nói.

“Có thể được ngài tán dương, tôi rất vui.”

Sau khi ngồi xuống, Tôn Tiểu Bàn đưa tay phải ra ngoài.

“Người đẹp, có thể nắm tay em không?”

Yêu cầu nhỏ này, đương nhiên không thành vấn đề.

Đương nhiên khi tay Phồn Hoa bị Tôn Tiểu Bàn chạm vào, thân thể của anh ta đột nhiên giật mình một cái, sau đó liếc nhìn Sở Vĩnh Du, ánh mắt kia, phức tạp không nói nên lời.

“Vĩnh Du, cái đó…Không phải anh nói phải đi sao? Đúng rồi, trước khi đi nhớ trả tiền rượu nha.”

Người phụ nữ dẫn Phồn Hoa vào vội vàng cười nói.

“Đại gia ngài cái này thật là ngại chết chúng tôi, một hạt Long Mễ cũng đã lấy ra rồi, chúng tôi sao có thể không biết xấu hổ mà thu tiền của ngài được chứ.”

Sở Vĩnh Du cũng không nói gì nữa, thật sự đứng dậy đi, nhưng trong vẫn không ngừng tự hỏi ánh mắt vừa rồi của Tôn Tiểu Bàn, rất quái dị, vô cùng…Khó đoán được đến cùng là muốn biểu đạt cái gì.

Liên hệ với lời nói trước đó của Tôn Tiểu Bàn, chính anh cũng cảm giác có chút nghi ngờ.

Ra khỏi Câu lạc bộ Vân Thăng, một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, Sở Vĩnh Du từ bỏ mấy suy nghĩ lộn xộn, tính là xe đến trước núi ắt tự có đường.

“Vĩnh Du!”

Một tiếng hét vang lên, Văn Khả Hân ngồi trên xe Jeep, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng có chút ý trêu ghẹo.

“Sao vậy? Trên mặt tôi mọc hoa sao?”

Sau khi lên xe, Sở Vĩnh Du hỏi xong, Văn Khả Hân mở miệng cười, nói.

“Trên mặt anh không mọc hoa, nhưng mà anh có hoa rồi. Giàu đến mức ném một hạt Long Mễ cho một người đẹp bồi rượu, anh cũng thật sự là người đầu tiên kể từ khi Cửu Long vực thành lập đến nay.”

Sở Vĩnh Du kinh ngạc.

“Cô cũng biết rồi sao?”

"Đương nhiên, con mắt của chín gia tộc lớn, nếu như ngay cả một mẫu đất ở Long thị này cũng không bao trùm được, vậy cũng quá kỳ cục rồi, thực tế Yến Tử Lăng cũng là một cái loa giúp người ta tuyên truyền, nói đầu óc anh có vấn đề, thế mà lấy Long Mễ ra giao dịch, sao có thể còn có người không biết?”

Thì ra là thế, Sở Vĩnh Du đương nhiên không để ý, ngược lại Vưu Hân Diễm ngồi đằng sau lại khách khí.

“Hứ! Không ngờ anh cũng là người thấy phụ nữ là không đi được.”

Cùng với một đứa nhóc, Sở Vĩnh Du càng không muốn nói gì nữa.

“Đi thôi.”

Ra khỏi Long thị, sau khi xe lái đi một đoạn, đột nhiên một quả tên lửa RPG treo trên đuôi xe cách đó mười thước nổ tung.

“Cái này… chị Khả hân, vừa rồi em không nhìn nhầm chứ, ở đây cũng có loại vũ khí nóng RPG này sao?”

Vưu Hân Diễm mở to miệng, cô gái này lần đầu tiền nhìn thấy trang bị hỏa tiễn RPG thật sự, phản ứng không phải sợ hãi, mà lại là một loại…một loại cực kỳ ngạc nhiên, cũng quả thật là khó tin.

“Đương nhiên có, đều là những tội nhân bị tất cả gia tộc trong Cửu Long vực trục xuất, còn có một số người có dã tâm ở Long thị, cùng hợp lại thành tổ chức Tạc Thiên Bang gì đó, vẫn luôn ẩn mình trong rừng sâu núi thẳm, ngẫu nhiên đi ra làm việc ác, chín gia tộc lớn cũng không quá để ý.”

Tạc Thiên Bang? Cái tên cũng rất là kỳ lạ.

Đúng lúc này, trong rừng cây hai bên đường, có âm thanh phát ra, mang theo một loại cơ giới.

“Để Sở Vĩnh Du lại, Văn tiểu thư cô có thể thoải mái rời đi. "

Mục đích của Tạc Thiên Bang đã lộ ra rõ ràng, chính là muốn Sở Vĩnh Du, cũng không dám đắc tội với cô tư nhà họ Văn, một trong chín gia tộc lớn, Văn Khả Hân.

“Thấy chưa? Đây kỳ thật mới là mục đích của Yến Tử Lăng, anh ta biết rõ độ khao khát của Tạc Thiên Bang đối với Long Mễ là cao nhất, mà trên người anh bây giờ mang theo Long Mễ, bây giờ đã được chứng thực.”

Văn Khả Hân không chút hoang mang nói, Sở Vĩnh Du cười.

“Ồ? Thì ra là như vậy, vậy mấy người về đi, chỉ còn cách Đại chiến Thiên Tuyển mấy ngày, tôi sẽ xuất hiện trước lúc bắt đầu.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du nhảy xuống xe, động tác này làm Văn Khả Hân cũng không ngờ được.

“Vĩnh Du, kỳ thật hẳn là anh cũng rõ, chỉ cần anh ngồi trên chiếc xe này, sẽ an toàn tuyệt đối, Tạc Thiên Bang dù có phát điên thế nào cũng chưa bao giờ công kích dòng chính của chín gia tộc lớn, nếu không chính bọn họ cũng biết, sẽ bị diệt trừ hoàn toàn.”

Lắc đầu, trên mặt Sở Vĩnh Du vẫn là treo nụ cười.

“Không sao, tôi biết mình đang làm cái gì, hai người đi đi.”

Mục đích của Sở Vĩnh Du cũng rất rõ ràng, tin tức biết được từ trong miệng Văn Khả Hân cũng đã đủ cho anh phán đoán.

Đầy tiên, sự tồn tại của Tạc Thiên Bang, tuyệt đối là tội ác, tiếp theo Tạc Thiên Bang khao khát Long Mễ như vậy, nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để đi tìm, bình thường mà nói, hẳn là trữ được không ít.

Loại này không hề có gánh nặng, nhưng cơ hội có thể thu hoạch khẩu phần lương thực cho Mặc Lục, làm một chủ nhân đủ tiêu chuẩn, Sở Vĩnh Du sao có thể bỏ qua.

Nhìn thấy trong lòng Sở Vĩnh Du đã quyết, Vưu Hân Diễm trợn trắng mắt, tên này đã là Võ Vương, thật đúng là không cần vì anh mà lo lắng, mà Văn Khả Hân càng hiểu rõ, chỉ có thể gật gật đầu ý bảo lái xe lái đi.

Ít nhất người đàn ông này cho dù làm chuyện gì cũng biết là mình đang làm gì.

Xe Jeep dần dần đi xe, Sở Vĩnh Du đứng bất động tại chỗ, qua hết năm phút đồng hồ, giống như là đang quan sát Văn Khả Hân có phải đã thật sự đi hay không.

Cho đến lúc này, mấy chục người trong rừng cây hai bên mới ra ngoài, đoán qua khoảng chừng cũng ba mươi mấy người.

Có người cầm AK47, có người khiêng Bazooka, khoa trương hơn còn có bốn người cầm súng Gatling trong tay, là một quân đoàn vũ khí nóng.

“Ha ha, Sở Vĩnh Du anh thế mà cũng xem như là có gan, biết tự mình xuống đây. "

Một người tóc vàng cầm đầu, tóc không biết xịt bao nhiêu keo xịt tóc, hướng lên trời, có thể so với kiểu tóc nhân vật Benimaru Nikaido trong game arcade nào đó.

Nói, chính là anh ta mở miệng nói, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi.

“Ngoại trừ những vũ khí nóng này, người bên này của chúng tôi còn có năm Tiên Thiên võ giả, đội hình như vậy, chúng tôi cũng biết anh là Võ Vương, anh cảm thấy mình có phần thắng sao?”

Sở Vĩnh Du lắc đầu, tóc vàng vui vẻ, vội vàng cười nói.

“Vậy là được rồi, Tạc Thiên Bang chúng tôi rất ít khi sát sinh, cho nên anh ngoan ngoãn giao Long Mễ ra đây, sau đó nhìn ra đường lớn, mỗi người một hướng, thế nào?”

Những người này, biết Sở Vĩnh Du là Võ Vương, thế mà cũng dám cướp, cũng là gan to vô cùng, hoặc là nói với đội hình này có thể đối phó được với Võ Vương.

Nháy mắt, Sở Vĩnh Dụ lộ ra một nụ cười mà đến anh cũng không thể nào hình dung được.

“Từng nghe đến đại danh của Tạc Thiên Bang, không biết Sở Vĩnh Du tôi, có cái vinh hạnh gia nhập hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play