Du thuyền cặp bến, có một tòa kiến trúc năm tầng gần như gần trong gang tấc, ở gần đó có nhiều du thuyền đỗ, nhưng mà lại không có người nào.

Từ ngôi nhà năm tầng có thể nhìn ra được trên hòn đảo nhỏ này không có dấu vết của người nguyên thủy sinh hoạt, hẳn là không tách rời với đô thị thành phố hiện tại.

“Vĩnh Du, người ngoài lên đảo phải báo cáo một chút, không có cách nào trốn tránh được.”

Nói xong, Văn Khả Hân liền đưa Sở Vĩnh Du và Vưu Hân Diễm đi vào trong tòa nhà năm tầng, phòng khách tráng lệ xuất hiện, ở đằng sau một cái bàn có một người già đang ngồi đó nhìn chằm chằm vào ván cờ tướng ở trên bàn, bộ dạng như là đang suy nghĩ cẩn thận.

“Vương lão, tôi có dẫn hai người ngoài đến đảo.”

Người già khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn còn nhìn bàn cờ như cũ, chỉ là tay phải lấy một cái điện thoại ra chụp hình của Sở Vĩnh Du và Vưu Hân Diễm.

“Được rồi.”

“Cảm ơn Vương lão.”

Cái miệng nhỏ của Vưu Hân Diễm khẽ kéo lên, vậy là xong rồi hả? Quá... quá qua loa rồi.

Ngược lại là Sở Vĩnh Du cười cười, cảm thấy thật thú vị.

Bước ra khỏi tòa kiến trúc, rốt cuộc Vưu Hân Diễm cũng không nhịn được nữa.

“Chị Khả Hân, như vậy là được rồi hả? Xem như là đăng ký rồi đó à, vậy nếu như có cao thủ dịch dung hoặc là loại người có thể thay đổi gương mặt của mình đến đây thì làm sao đây, một tấm ảnh sẽ không có bất cứ tác dụng gì.”

Văn Khả Hân cười nói.

“Vương lão đó chính là một trong những người quản lý Long Môn ở Cửu Long Thành, là sự tồn tại chỉ dưới chín vị trưởng lão, thuộc cảnh giới Võ Vương, thực lực không thể coi thường được đâu, ông ấy đã nhớ kỹ khí tức của các người rồi, cho dù các người có thay hình đổi dạng như thế nào nữa thì không có cách nào thay đổi khí tức, có đúng không? Nếu như cô phạm tội ở đây, tìm được cô chỉ là chuyện của vài phút thôi.”

Lúc ba người bọn họ lên một chiếc xe Jeep, trong tòa kiến trúc, mặc dù Vương lão vẫn còn đang xem bàn cờ, nhưng mà lại xoa cằm lẩm bẩm một mình.

“Còn trẻ như vậy mà đã đạt đến cảnh giới Võ Vương rồi, ngay cả mình cũng không cảm nhận được khí tức, hình như lần này có một nhân vật không tầm thường đến đại chiến Thiên Tuyển, thật thú vị đó, đến lúc đó có lẽ mình cũng nên đến xem cuộc chiến một phen.”

Trên đường đi, cây râm bóng mát, lại có một biển hoa xuất hiện, muôn loài muôn thú hoạt động thoải mái, giống như là đã sớm quen thuộc với âm thanh của động cơ xe Jeep.

“Trời ơi đẹp quá đi thôi, nơi này giống như thế ngoại đào nguyên vậy á.”

Vưu Hân Diễm reo hò, trong lòng sinh ra một niềm khao khát, nơi này rất giống với thế ngoại đào nguyên trong tivi, hoặc là giống như là trong tưởng tượng của cô ta, thật sự giống nhau như đúc. Không, thậm chí còn hơn chứ không kém.

Xe chạy mười mấy phút, phía trước đột nhiên lại xuất hiện một ngã chín, không cần Sở Vĩnh Du hỏi thì Văn Khả Hân đã mở miệng.

“Chín con đường tương ứng với vị trí của chín gia tộc, đường đến nhà họ Văn của chúng tôi là con đường đầu tiên ở bên trái.”

Theo lời cô ta nói, chiếc xe Jeep chạy đến con đường đầu tiên ở bên trái.

Đây là một cánh đồng dốc, cho nên chạy không bao lâu, trong tầm mắt liền xuất hiện một khoảng sân vô cùng to lớn.

“Chị Khả Hân, đó là gia tộc của chị đó hả? Thật là to quá đi.”

Cho dù là Sở Vĩnh Du, trong mắt anh cũng xuất hiện một tia bất ngờ.

Vốn dĩ cho rằng những gia tộc này đều là những tầng lầu san sát, không ngờ tới lại là thiết kế sân đình cổ kính, từ bên này nhìn xuống, diện tích của tòa kiến trúc ít nhất phải hàng chục nghìn mét vuông trở lên.

Ở trên đỉnh lầu các có cầu nhỏ và dòng nước chảy, vườn hoa, núi giả, thật sự là cái gì cũng có.

Xe chạy thẳng tới cửa đình viện, cánh cửa to lớn màu đỏ mở rộng ra hai bên, có hai người đàn ông vạm vỡ đứng đó, vẻ mặt tràn đầy sát khí.

Ở trên là biển hiệu màu vàng viết hai chữ cái to đùng, Văn phủ.

“Chào đón cô tư hồi phủ!”

Hai người đàn ông vạm vỡ chào hỏi, Văn Khả Hân khẽ gật đầu xem như là bắt chuyện, sau đó nói với Sở Vĩnh Du.

“Chúng ta đi vào đi.”

Đi vào trong, Sở Vĩnh Du hỏi.

“Chắc là Cửu Long Thành cũng có một khu đất tập trung giống như trong thành phố, nhanh chóng hẹn vị trưởng lão Long Môn đó ra đi.”

Anh muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Vưu Hân Diễm, vị trưởng lão đó có cho mặt mũi không, đó là hai chuyện khác nhau.

“Được rồi, đợi một lát nữa tôi sẽ nhờ ba tôi hẹn, chắc là không phải vấn đề gì lớn.”

Vưu Hân Diễm ở bên cạnh đột nhiên lại nói với sắc mặt kỳ lạ.

“Chị Khả Hân, tôi nghĩ là mọi người đều gọi phụ thân mẫu thân luôn đó, gọi là ba cứ luôn cảm thấy thật kỳ lạ.”

Mỉm cười, Văn Khả Hân nói.

“Có cái gì kỳ lạ đâu chứ, chúng tôi gọi quen rồi, đừng có thấy chúng tôi sống ở Cửu Long Thành, nhưng mà cũng không ít đến thành phố lớn đâu, đã sớm được đồng hóa rồi, đừng có xem chúng tôi như là người xưa.”

Lúc này, phía trước có xuất hiện một người, người đó cứ nhìn Sở Vĩnh Du như thế, vẻ phức tạp ở trên mặt không sót một thứ gì.

“Anh ba, anh muốn làm gì vậy?”

Không sai, người xuất hiện chính là Văn Trọng Châu đã từng đánh nhau một lần với Sở Vĩnh Du ở khu tam giác.

Thở dài, Văn Trọng Châu cười khổ.

“Anh còn có thể làm gì được chứ, không ngờ tới là Sở Vĩnh Du lại tiến cảnh nhanh như thế, đã đạt đến cảnh giới Võ Vương hất anh ra xa, bây giờ có muốn báo thù đi nữa cũng phải chờ anh trở thành Võ Vương mới được.”

“Chào đón anh đến nhà tôi làm khách, cùng độ tuổi này có rất ít người có thể được như anh, tôi phải bội phục anh chính là một người trong số đó.”

Sở Vĩnh Du xem như khách sáo mà phun ra bốn chữ.

“Anh cũng không kém.”

Nhưng mà Văn Trọng Châu có thể quên đi thù hận, xem ra tính tình của anh ta cũng tốt, ở độ tuổi này có ai mà không có tâm lý tranh đua.

“Đi thôi, ba mẹ của tôi đang chờ ở vườn hoa phía sau, Khả Hân, con trai của Lương trưởng lão vừa mới về từ bên ngoài, cũng đã đạt tới cảnh giới Võ Vương, thực lực vô cùng mạnh, đối mặt với anh cả đánh mười hiệp mới có thể phân ra thắng bại. Mặc dù ba đã đồng ý cho anh ta vị trí đăng ký còn lại, nhưng mà..."

Nói đến đây, Văn Trọng Châu không cần nói nữa, dựa vào trí thông minh của Văn Khả Hân, đương nhiên có thể đoán ra ý tứ đằng sau.

“Lương Quảng về rồi hả? Cái này..."

Văn Khả Hân biến sắc, nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.

“Thật ra thì trong chín gia tộc lớn luôn có một quy định bất thành văn, đó chính là trong hai người có cấp bậc Võ Vương được đăng ký thi đấu, trong gia tộc một người, gia tộc của trưởng lão họ khác một người, nhưng mà lần này bị tôi lấy mất rồi. Anh cả của tôi là người trẻ tuổi mạnh nhất trong gia tộc, nhận được một vị trí là hoàn toàn xứng đáng, con cháu của các trưởng lão khác tối đa cũng chỉ là tiên thiên võ giả, không ngờ tới Lương Quảng ra ngoài lịch luyện năm năm trở về cũng đã đạt tới Võ Vương.”

“Không sao đâu, đi thôi.”

Đối với chuyện này, Sở Vĩnh Du cười nhạt một tiếng, nếu như cái này cũng là vấn đề, vậy thì anh còn cần tham gia đại chiến Thiên Tuyển nữa không? Trực tiếp dẹp đường hồi phủ cho rồi.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du có thái độ này, Văn Trọng Châu cau mày rồi nói.

“Sở Vĩnh Du, anh cũng đừng có xem thường Lương Quảng, có thể đánh mười hiệp với anh cả của tôi, xem như thực lực của anh ta đã rất mạnh.”

“Là của tôi, ai cũng không thể giành được.”

Không biết đây được coi như là tự tin hay phách lối, nói tóm lại Sở Vĩnh Du chính là như thế đó.

Lúc này, trong sân sau của nhà họ Văn có một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi ở trong đình nghỉ mát, bên cạnh là một người thanh niên cao lớn đứng đó, trước mặt còn có một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi.

“Lương Quảng, tôi đã đồng ý với Khả Hân, một vị trí khác sẽ dành cho người mà con bé mang đến. Nhưng mà bây giờ cậu đã trở thành Võ Vương, có thể phân cao thấp, nhưng nếu như người kia không đồng ý, tôi cũng sẽ không thể cưỡng ép, cậu có hiểu không?”

Lương Quảng chấp tay, cung kính nói.

“Cảm ơn gia chủ! Đều là võ giả, có chiến tất ứng, nếu như trốn tránh, thế là hèn nhát.”

Ngẩng đầu lên, ý chí dâng trào trong mắt của anh ta.

“Chẳng cần biết anh ta là ai, Lương Quảng tôi có thể thắng anh ta dễ như trở bàn tay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play