“Xin lỗi.”

“Xin lỗi.”

Bảy người kịp phản ứng, lần lượt bắt đầu xếp hàng nói xin lỗi với Vưu Hân Diễm, sau đó vội vàng chạy đi. Trước khi đi, người cuối cùng còn quét trả tiền thanh toán, tổng cộng ba mươi triệu.

Vưu Hân Diễm mở to mắt, thật lâu sau mới phản ứng lại được, nhìn thấy Vưu Quốc Chương bước ra từ trong sân, không khỏi kinh ngạc nói.

“Ông nội, ông có nhìn thấy chưa, rốt cuộc Sở Vĩnh Du là ai vậy, chỉ dựa vào một cái tên mà đã khiến cho mấy người này khúm núm, cái này... cháu thật sự không hiểu.”

Vưu Quốc Chương cười nói.

“Đúng vậy, cũng chỉ là một cái tên mà thôi, nhưng mà cháu phải biết có một vài người khi mà nói tên của người đó ra thì họ kính như thần minh, ở Cửu Long Thành có một người tồn tại như thế này, ai cũng không dám nhắc tên của người đó, bởi vì người nào nói ra tên của người đó đều phải chết, Sở Vĩnh Du chỉ là người đó phiên bản thành phố mà thôi.”

Giờ phút này, Vưu Hân Diễm đột nhiên lại hạ quyết tâm gì đó, mình cũng muốn làm người như thế này.

“Hân Diễm, lần này đến Cửu Long Thành, cháu cần phải nhớ kỹ một chuyện, mặc kệ là có ai hỏi cháu có biết Vưu Quốc Chương không, cháu đều phải trả lời không biết, nếu không thì cháu sẽ phải gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.”

Vưu Hân Diễm chậm chạp mãi không có câu trả lời cho câu nói này của Vưu Quốc Chương, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Buổi chiều ở cổng trường mẫu giáo Thiên Thiên, Sở Vĩnh Du vừa mới đón Hữu Hữu, cô bé lại hỏi.

“Ba ơi, sao Mặc Lục lại không đến đón con?”

Cô bé này quả thật hoàn toàn mê muội Mặc Lục, tối ngày hôm qua đi ngủ cũng muốn ôm Mặc Lục ngủ, anh thật sự cạn lời.

“Mặc Lục đang ở nhà chờ con kìa, Hữu Hữu, không phải là ba đã nói với con rồi hả, không thể mang Mặc Lục ra ngoài được, thể trạng của nó quá nhỏ, đi ra ngoài dễ dàng bị bệnh, con cũng không muốn Mặc Lục bị bệnh mà có đúng không?”

Hữu Hữu vội vàng gật đầu.

“Đúng vậy, con không muốn Mặc Lục bị bệnh đâu, con đã bị bệnh qua rồi, bị bệnh rất đau, hừ hừ! Vậy ba ơi chúng ta về nhà nhanh đi, chắc chắn là Mặc Lục đã đói bụng rồi.”

Đói, nó đã đói từ lâu rồi, quan trọng là Long Mễ vẫn còn chưa tới nơi.

Sở Vĩnh Du đã đánh tiếng chào hỏi với bên phía sư đệ Fenster, kêu anh ta tiếp tục thu thập Long Mễ, anh có một loại trực giác chỉ cần Mặc Lục ăn mãi không dừng, chắc chắn là sau này còn có một bất ngờ rất to lớn.

Bởi vì ngày mai phải đi, cho nên Sở Vĩnh Du không đi ra ngoài, anh ở nhà chơi cùng vợ con.

Hơn tám giờ tối, điện thoại di động vang lên, là bên phía quản lý khu nhà ở điện thoại tới.

“Anh Sở, làm phiền ngài quá, ở cửa khu biệt thự có một đám người tới đây, nói là nhất định phải gặp ngài, ngài xem thử xem?”

Sở Vĩnh Du nghi hoặc, người nào mà đòi phải gặp anh, còn là một đám?

“Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du đi ra ngoài, đúng là giống như lời họ đã nói, có một đám người gồm mười người, đều là những người trung niên, với lại mấy ông lão tóc hoa râm.

“Các người là?”

Sở Vĩnh Du hoàn toàn không biết những người này là ai.

Nhưng mà những người này đều có chút kính sợ, làm cho anh nghĩ mãi mà không hiểu được.

“Anh Sở, chúng tôi là phụ huynh của bảy đứa nhỏ ở Nông Gia Nhạc, bọn nó làm chuyện sai trái, chúng tôi cố ý đến đây nói xin lỗi ngài, mong ngài người lớn đừng chấp nhặt bọn nhỏ, cái thẻ ngân hàng này là chút tâm ý của mấy gia đình chúng tôi gọp lại, mong ngài nhận cho.”

Hóa ra là mấy cái tên đó, Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, anh căn bản không để ở trong lòng.

Nhưng mà nhìn quần áo của những người này, chắc có lẽ là gia thế không tệ.

“Tôi không cần đâu, số tiền trong tấm thẻ này mọi người để lại một nửa đi, còn một nửa khác thì quyên góp cho vùng núi khó khăn.”

Nghe thấy Sở Vĩnh Du nói như vậy, mặc dù anh không nhận, nhưng ít ra cũng trả lời một câu, rốt cuộc đám người cũng đã có thể thở phào một hơi.

Sự kiện Lý Phú Quốc qua đi, rốt cuộc nhân tài tỉnh thành cũng đã hiểu được một đạo lý, đó chính là Sở Vĩnh Du không có khả năng bị đánh bại, tất cả những chuyện xảy ra chẳng qua chỉ là bề ngoài nhất thời mà thôi.

Lúc xoay người, trong mắt của Sở Vĩnh Du lóe lên một tia tàn nhẫn, bởi vì nhắc tới vùng núi nghèo khó, anh liền nhớ tới Cửu Tà của tổ chức Yêu Tà, người đàn ông mà mình cứu thành công cuối cùng vẫn bị tổ chức Yêu Tà giết chết. Nhưng mà đã biết vị trí của tổ chức Yêu Tà, chờ đến khi anh trở về từ Cửu Long Thành, tất nhiên anh sẽ cho tổ chức này phải biến mất trên địa cầu.

Chín giờ rưỡi tối, có Mặc Lục làm bạn với Hữu Hữu, nó căn bản không cần Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên chơi cùng, tự mình ngoan ngoãn ôm Mặc Lục đi lên lầu ngủ.

“Lần này anh phải đi mấy ngày vậy?”

Rúc vào trong ngực của Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên hỏi.

“Chưa chắc nữa, anh cũng không thể cho em câu trả lời chắc chắn, nhưng mà tuyệt đối sẽ trở về nhanh chóng.”

Gật gật đầu, Đồng Ý Yên nói.

“Ừ, gần đây sư phụ còn khen em nữa đó, nói là em tiến bộ rất nhanh, chắc chắn tương lai sẽ có thành tựu vượt qua bà ấy, anh nói xem có khi nào có một ngày thực lực của em còn mạnh hơn anh không?”

Sở Vĩnh Du cười.

“Vậy thì càng tốt hơn, bởi vì như vậy em đã có thể bảo vệ cho anh, không phải à?”

“Thật đáng ghét, có ai mà để phụ nữ bảo vệ đàn ông đâu chứ, hừ! Phạt anh tối nay không được chạm vào em.”

Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du lập tức luống cuống, ngày mai anh phải đi ra ngoài rồi, đêm nay lại không được chạm vào vợ, làm sao có thể chứ? Lúc này, anh lại xin tha làm cho Đồng Ý Yên cười ha ha, cực kỳ vui vẻ.

Một ngày mới lại đến, Sở Vĩnh Du ăn sáng xong, anh nhỏ giọng nói với Mặc Lục ở trong nhà vệ sinh.

“Trong khoảng thời gian ta đi ra ngoài, ngươi phụ trách bảo vệ cho người nhà của ta nha, có được không?”

“Gâu..."

Mặc Lục gật đầu, ý là cứ giao cho tôi đi.

Có Mặc Lục bảo vệ, cộng thêm Gia tộc Quang Thứ trong âm thầm, Sở Vĩnh Du có thể hoàn toàn thả lỏng trong chuyến đi tới Cửu Long Thành, chơi lớn một trận.

Có lẽ, nếu như thực lực của mình có thể tăng lên một lần nữa, chắc là sư phụ sẽ xuất hiện, bí mật ở phía tây cũng có thể được tiết lộ.

Sau khi đưa Hữu Hữu đến trường mẫu giáo, anh quay người lại, có một chiếc Porsche Palamera dừng ở bên đường, cửa kính xe được hạ xuống, lộ ra gương mặt của Văn Khả Hân.

Ngồi lên ghế lái phụ, lấy điện thoại di động ra gọi cho Vưu Hân Diễm, thế mà lại ở trong một khách sạn xa hoa ở tỉnh thành, xem ra đã chuẩn bị kỹ rồi.

“Ở Cửu Long Thành không nhiều võ giả cửu phẩm nhỉ?”

Trên đường đi đón Vưu Hân Diễm, Sở Vĩnh Du tò mò hỏi một câu, Văn Khả Hân cười nói.

“Ừm, đúng là không nhiều, Cửu Long Thành được ông trời ưu ái, bản thân nằm trong long mạch, hàng năm Long Môn đều sẽ phân chia Long Mễ cho gia tộc của chúng tôi, cho nên một khi có người đạt tới chiến lực võ giả cửu phẩm đỉnh tiêm, không cần phải chờ đợi cái gì, sẽ trực tiếp thăng hạng lên thành tiên thiên võ giả.”

Hả? Hai mắt của Sở Vĩnh Du phát sáng, Cửu Long Thành nằm trên long mạch mà còn có thể sản xuất ra Long Mễ, nếu như mình... suy nghĩ này vừa mới được xuất hiện, Sở Vĩnh Du liền bác bỏ nó, anh thật sự bị khẩu phần ăn của Mặc Lục làm cho cực đoan.

Đón được Vưu Hân Diễm, Sở Vĩnh Du giới thiệu.

“Cô ấy tên là Văn Khả Hân, là người Cửu Long Thành, đây chính là Vưu Hân Diễm, người mà tôi muốn dẫn đi tham gia cuộc đại chiến Thiên Tuyển.”

Vưu Hân Diễm hò reo.

“Chị ơi, chị thật là xinh đẹp, khí chất như chị chẳng lẽ là bẩm sinh hả?”

Cô ta không nói dối, khí chất đó của Văn Khả Hân mặc kệ là người cùng giới hay khác giới, ai nấy cũng đều phải thốt lên.

Mà Văn Khả Hân không trả lời, ngược lại nhíu mày hỏi một câu.

“Họ Vưu? Cô có biết Vưu Quốc Chương không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play