Cạch!

Gần như vào lúc Sở Vĩnh Du vừa dứt lời, cửa sân của nông trại cạch một cách đóng chặt lại khi không có gió máy gì.

Sở Vĩnh Du vẫn đứng vững vàng ở đó, yên lặng chờ đợi câu trả lời, sau đó cái xuất hiện lại là từng cơn gió lốc ập tới.

Diễm có chiến lực đỉnh cấp trong võ giả cửu phẩm, đột nhiên lại đá về phía eo của Sở Vĩnh Du, đừng thấy thiếu nữ thanh xuân nhỏ nhắn như vậy, uy lực tuyệt đối không tầm thường.

Tay trái hơi nhấc lên, Sở Vĩnh Du dễ dàng túm cổ chân của Diễm, Diễm lập tức ngây người tại chỗ, trong mắt tỏa ra tia khó tin.

Người trung niên bên cạnh thấy vậy, đang muốn ra tay thì lại bị ông lão hút tẩu thuốc ho một tiếng.

“Khụ khụ! Không cần ra tay!”

Nói xong, nhìn sang Sở Vĩnh Du nói.

“Thật là không ngờ, nhiều năm trôi qua, nước R lại xuất hiện cường giả trẻ tuổi như cậu, nếu như vừa rồi không phải là cậu cố ý để lộ một chút, sợ rằng tôi cũng không nhìn ra cậu thanh niên hiện nay đứng trước mặt tôi, vậy mà là một cường giả Võ Vương.”

Cái gì!

Trong nháy mắt, hai con mắt của Diễm và người trung niên kia suýt nữa lòi ra, cứ thế mà nhìn Sở Vĩnh Du, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Nhất là Diễm, trong đôi mắt đẹp đã không có cảm xúc khác, người đàn ông đẹp trai trước mắt lớn hơn cô ta bao nhiêu tuổi cũng là một ẩn số, vậy mà... vậy mà là một vị chiến tôn cùng cảnh giới với ông nội? Sao có thể chứ!

“Ba, ba không nhầm chứ?”

Người trung niên ở bên đó há miệng, dường như đã điều chỉnh sự sửng sốt nảy sinh trong lòng.

“Cậu bạn nhỏ, bỏ chân của cháu gái tôi xuống trước, tuy tôi cũng biết đôi chân này của cháu gái tôi rất đẹp.”

Một câu của ông lão, Sở Vĩnh Du suýt nữa đỏ mặt, không sai, anh vẫn túm chân của Diễm, lúc này vội buông ra.

“Thất lễ rồi, xin lỗi.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du lịch sự như vậy, Diễm nhất thời cũng suýt quên mất 100 hạt Long Mễ đã mất là đặc biệt chuẩn bị cho cô ta.

“Cậu bạn nhỏ, lão phu có thể biết tên họ của cậu không?”

“Tại hạ Sở Vĩnh Du.”

Gật đầu, ông lão hút một hơi thuốc rồi cười nói.

“Lão phu năm đó cũng tính là nhân vật nổi danh, từng trải nhiều, nghĩ chắc cậu không phải là tên trộm đó nhỉ?”

“Không phải, nhưng cũng phải.”

Tuy lời của Sở Vĩnh Du khiến bọn họ có hơi mơ hồ, nhưng ông lão vẫn nói tiếp.

“Lão phu Vưu Quốc Chương, đây là con trai tôi Vưu Khôn, con bé là cháu gái của tôi Vưu Hân Diễm, đồ của chúng tôi, là tròn 100 hạt Long Mễ, cậu chắc chắn muốn gánh trách nhiệm này sao?”

Sở Vĩnh Du có thể cảm nhận được Mặc Lục trong lòng đã cử động, dường như đang xin lỗi vì hành vi của mình, lập tức trầm giọng nói.

“Không sai, tôi chịu trách nhiệm.”

“Được! Nhiều năm như vậy, lão phu lần đầu tiên thấy một người chính trực như vậy, thực lực của cậu, hoàn toàn có thể giết hết chúng tôi rồi rời đi, tuy chân tướng của sự việc rốt cuộc là gì, chúng tôi không biết, nhưng cậu có thực lực như này, có thể thẳng thắn nhận lỗi, thật là một người rất được.”

Đột nhiên, ông lão Vưu Quốc Chương để tẩu thuốc sang một bên, bật cười.

“Khôn, lấy rượu ngon mà ba cất giữ ra đây, ba uống vài ly với cậu bạn Sở này đã.”

Vưu Khôn bất lực, đi về phía căn nhà, mà Vưu Hân Diễm hoàn toàn ngây ngốc, mang theo vẻ hờn dỗi.

“Ông nội! Bây giờ là... là lúc uống rượu sao?”

“Sao hả? Ông nội của cháu đánh không lại cậu bạn Sở, lẽ nào cháu muốn nhìn ông nội đi chết?”

Cái này... Vưu Hân Diễm lén lườm Sở Vĩnh Du đang ngồi ở đối diện ông nội mình, bất mãn nói.

“Đánh còn chưa đánh thì nói đánh không lại, hừ!”

Mỉm cười, Vưu Quốc Chương nói.

“Đứa cháu gái này của tôi thẳng tính, có gì nói đó, cậu bạn Sở xin đừng để bụng.”

Lúc này, Vưu Khôn ôm một vò rượu, hơn nữa còn lấy ba cái bát, mới vừa để lên bàn, Vưu Quốc Chương đã lạnh giọng nói.

“Thằng nhóc thối, con cũng muốn uống rượu của ba sao? Đi sang một bên.”

Vưu Khôn phải nói là khá xấu hổ, trong ánh mắt thì có thể nhìn ra, rất thèm rượu này.

Nhìn thấy ba lại bị ông nội dạy dỗ, Vưu Hân Diễm che miệng cười, lúc này, dường như chuyện mất 100 hạt Long Mễ đã hoàn toàn bị lãng quên.

Một bát vào bụng, Vưu Quốc Chương có chút mong chờ nên hỏi.

“Cậu bạn Sở, rượu này của lão phu như thế nào?”

Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười.

“Rượu của tiền bối là tự mình ủ sao? Quả thật là rượu ngon, trong cương có nhu, rất vừa miệng.”

Vừa dứt lời, Vưu Quốc Chương cười rất vui vẻ.

“Không sai! Không sai, có thể từ loại rượu mạnh như này của lão phu ném ra cảm giác nhu hòa, cậu là người thứ ba, nào!”

Hai người không nói câu nào, trực tiếp uống sáu bát vào bụng, Vưu Khôn ở một bên nhìn mà phải nói là rất khó chịu, ông ta vốn cũng là người thích rượu, nhất là rượu do chính ba mình ủ, nhưng rất ít có cơ hội có thể được uống.

Uống hết một vò rượu, Sở Vĩnh Du cảm thấy hòm hòm rồi.

“Tiền bối, tôi sẽ nhanh chóng gom đủ 100 hạt Long Mễ đến trả cho các người, xảy ra loại chuyện này, thật sự xin lỗi.”

Tuy nhiên, Vưu Quốc Chương lại lắc đầu.

“Cậu bạn Sở, lão phu có một yêu cầu quá đáng, nếu cậu có thể làm được, chuyện 100 hạt Long Mễ đó coi như xí xóa.”

Sở Vĩnh Du sững người, Vưu Hân Diễm ở bên kia khẩn trương.

“Ông nội, ông...”

“Im miệng!”

Cưng chiều thì cưng chiều, nhưng khi Vưu Quốc Chương nghiêm túc, Vưu Hân Diễm và Vưu Khôn sao có thể không sợ, cô ta lập tức không dám nói gì nữa.

“Không biết tiền bối muốn tôi làm cái gì? Nói trước xem sao.”

Đối với điều này, Sở Vĩnh Du cũng rất tò mò, đó là 100 hạt Long Mễ, đừng thấy Vưu Quốc Chương là Võ Vương, nhưng nếu đã chọn ẩn cư ở đây, nói rõ mối quan hệ không có lớn.

Kế hoạch thu thập Long Mễ này, cho dù là loại tồn tại có thực lực nghịch thiên như Tôn Đế cũng không thể có tác dụng quá nhiều, vẫn phải dựa vào mạng lưới rộng mới có thể hoàn thành.

Cho nên, Vưu Quốc Chương thu thập 100 hạt Long Mễ này, tuyệt đối cũng tốn rất nhiều thời gian và sức lực, thậm chí tiền bạc, tuy nhiên bây giờ vậy mà nói có thể xí xóa, vậy quá hấp dẫn người ta rồi.

“Đơn giản, nên nói đối với cậu là rất đơn giản, đó chính là dẫn theo cháu gái Vưu Hân Diễm của tôi đến Cửu Long Vực tham gia đại chiến Thiên Tuyển.”

Vẻ mặt của Sở Vĩnh Du bỗng trở lên cổ quái, anh ngược lại không ngạc nhiên khi Vưu Quốc Chương làm sao biết Cửu Long Vực, tốt xấu gì cũng là một vị Võ Vương.

“Tiền bối, đại chiến Thiên Tuyển nên là cường giả Võ Vương tham gia, cô ấy...”

Hàm ý đã không không cần nói nhiều, Vưu Hân Diễm trực tiếp hừ lạnh một tiếng.

“Hừ! Anh lớn tuổi hơn tôi, tôi đến tầm tuổi của anh, nói không chừng cũng trở thành Võ Vương.”

Vưu Hân Diễm trực tiếp bị xem thường, Vưu Quốc Chương cười nói.

“Cậu hình như không phải quá hiểu, đại chiến Thiên Tuyển, không chỉ đơn giản chỉ là cuộc hội họp của cường giả Võ Vương, chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm, Tiên Thiên võ giả đều sẽ tham gia, có điều chia ra mà thôi, đương nhiên, mọi sự chú ý phần lớn đều tập trung ở cảnh giới Võ Vương, có điều cái đó phải có thực lực và địa vị đi xem.”

Vừa dứt lời, vẻ mặt của Sở Vĩnh Du trở nên nghiêm trọng.

“Tiền bối, ông rốt cuộc là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play