“Không đâu, không đâu.”

Đồng Quyên Quyên không ngừng lẩm bẩm, sắc mặt đã thay đổi, điên cuồng ấn gọi vào số điện thoại đó, tuy nhiên cái nhận được vẫn là lời thông báo lặp lại số không tồn tại.

Cuối cùng chấp nhận sự thật này, Đồng Quyên Quyên ngây ngốc ngồi trên sô pha, trong miệng vẫn lẩm bẩm cái gì đó, rất rõ ràng, cô ta thật sự không thể tin, sự việc cuối cùng lại phát triển thành như này.

Bây giờ nghĩ lại, ông Vu bảo cô ta đừng ra ngoài, ở đây đợi lệnh, lẽ nào sớm đã tính toán được, Sở Vĩnh Du sẽ đến tính sổ?

Nhìn Đồng Quyên Quyên, Sở Vĩnh Du cảm thấy người này thật là đáng thương, ông Vu làm như vậy chính là muốn cho Tư Đồ Yến một lời giải thích, nhưng Tư Đồ Yến khi tỉ thí dùng thuốc cấm, xem như làm mất hết mặt mũi của ông ta, cho nên báo thù như này đã xem như là cực hạn rồi.

Cho Sở Vĩnh Du một bài học, tạm thời lấy đi chức Chiến Thần một khoảng thời gian mà thôi, từ khi bắt đầu kế hoạch thì đã nghĩ rất rõ ràng.

Hơn nữa sau khi Jessica đầu hàng, khoảng tiền khổng lồ cũng chuyển vào, phải biết, số tiền này đạt đến loại cấp bậc đó, quốc gia cũng sẽ động lòng, cho nên ông Vu có thể mượn dùng vài ngày đã là quyền hạn trong cực hạn rồi, nực cười là ba con Lý Phú Quốc còn cho rằng thật sự có thể tùy ý sử dụng khoản tiền này, muốn đánh úp ai thì đánh úp.

“Đồng Quyên Quyên, oan có đầu nợ có chủ, cô cứ nói muốn vì bọn họ báo thù, lại chưa từng nghĩ, sự việc tại sao đi đến bước này, không phải sao?”

Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, Đồng Quyên Quyên cười tự giễu.

“Ha ha, tôi cuối cùng cũng hiểu, cuối cùng cũng hiểu tôi chỉ là một tên hề, luôn cố gắng dùng một điểm tựa để lật ngọn núi lớn như anh, nói ra, thật là quá... ưm ưm...”

Đột nhiên, Đồng Quyên Quyên không nói chuyện, hai tay ôm cổ, trong mắt hiện vẻ khó tin, cô ta thật sự không dám tin, cô ta vậy mà chết như vậy, thậm chí đáng thương thay, không có tư cách chết trong tay Sở Vĩnh Du.

Nhíu mày, Sở Vĩnh Du nhìn sang Nghiêm Tuyết Nhi run rẩy cầm con dao, vừa cứa một vòng trên cổ Đồng Quyên Quyên, Nghiêm Tuyết Nhi vội ném con dao đi, quỳ bụp xuống sàn, bắt đầu khóc lóc.

“Vĩnh Du! Tha cho tôi! Cầu xin cậu tha cho tôi, đều là Đồng Quyên Quyên và người đằng sau cô ta kêu tôi làm như vậy, tôi nếu không làm, bản thân tôi cũng phải chết, xin cậu tha cho tôi, nể tình chúng ta là bạn tiểu học, tôi thật sự cầu xin cậu đấy.”

Bình thường mà nói, thực lực của Sở Vĩnh Du, đừng nói Nghiêm Tuyết Nhi cầm dao muốn giết người, cho dù cầm súng, muốn ngăn cản, cò súng tuyệt đối không bóp được.

Nhưng vừa rồi, Sở Vĩnh Du không có cử động, là Đồng Quyên Quyên quả thật đáng chết, nếu đã có người muốn làm thay, anh đương nhiên cũng sẽ không để bụng.

“Nghiêm Tuyết Nhi, đừng diễn nữa, giết một người, trong mắt cô vậy mà không có sinh ra bất kỳ sự hoảng sợ nào, nói rõ cái gì, chắc không cần tôi giải thích lại cho cô đâu nhỉ, nói thật, tôi thật sự không ngờ, cô có thể đi đến bước này.”

Nghiêm Tuyết Nhi này, nhìn thấy Đồng Quyên Quyên hoàn toàn xong đời rồi, ngay cả chỗ dựa đằng sau cũng vứt bỏ cô ta thì lập tức không chút do dự làm ra hành vi này, có thể nói, nội tâm cực kỳ điên cuồng.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không cho cơ hội, gương mặt của Nghiêm Tuyết Nhi trở nên vặn vẹo.

“Sở Vĩnh Du! Đừng tưởng anh ăn chắc tôi rồi, tôi cũng có chiêu sau, nhưng phàm là anh hôm nay...”

“Giọng nói của cô, tôi thật sự không muốn nghe, nếu đã giết người rồi, vậy cô đợi sự trừng trị của pháp luật đi.”

Bên tai vang lên giọng nói của Sở Vĩnh Du, Nghiêm Tuyết Nhi vẫn chưa hoàn hồn, trước mắt tối sầm lại, trực tiếp ngất ra sàn.

Nửa tiếng sau, Tường Vi dẫn đội điều tra sự cố đặc biệt đến.

“Anh Sở, nói như vậy, sau khi thẩm vấn Nghiêm Tuyết Nhi thì sự trong sạch của anh không phải có thể khôi phục rồi sao?”

Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười.

“Phải, vậy thì xem phó đội trưởng như cô có thể khiến Nghiêm Tuyết Nhi ngoan ngoãn mở miệng hay không rồi.”

Biết là đang trêu cô ta, Tường Vi trợn ngược mắt, nếu như ngay cả miệng của một Nghiêm Tuyết Nhi cũng không cạy được, vậy cô ta há không phải quá vô dụng sao.

Đến cửa của tiểu khu Vân Vụ Chi Hải, Sở Vĩnh Du bước xuống từ taxi, nhìn thấy ở phía cửa không xa, bảo vệ đang vây lại không biết đang làm cái gì.

Trong đó có một tên tinh mắt vội chạy lại.

“Anh Sở, bên đó có hai người cứ muốn tìm anh, quản lý sợ làm phiền anh, kêu tôi đuổi đi, nhưng vừa rồi một người trong đó vậy mà cầm dao kề vào cổ của mình, anh xem...”

Tìm mình sao? Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Tôi đi xem thử.”

Bảo vệ lập tức thở phào, nói thật, sản nghiệp của Sở Vĩnh Du ở Vân Vụ Chi Hải là nổi tiếng nhất, ngoài địa vị cao đến không thể tưởng tượng được ra, còn có một điểm cũng rất quan trọng, đó chính là Sở Vĩnh Du rất dễ gần, cho dù đối với những bảo vệ như bọn họ, trước giờ ra vào tiểu khu đều sẽ mỉm cười chào hỏi.

Bọn họ từng phục vụ rất nhiều người giàu có, thường xuyên sẽ tụ tập lại nói chuyện, cũng từng nói, chưa từng gặp nhân vật lớn nào như Sở Vĩnh Du.

Đi về phía trước, Sở Vĩnh Du mới nhìn thấy, vậy mà là Lý Phú Quốc và Lý Quang Quang, Lý Quang Quang ngồi trên xe lăn, phần chân chắc chỉ xử lý đơn giản.

Bụp!

Không hề do dự, nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện, Lý Phú Quốc quỳ luôn xuống, Lý Quang Quang cũng mang vẻ cực kỳ đáng thương, nếu không phải xương đầu gối của chân trái bị gãy, đoán chắc cũng quỳ rồi.

“Vĩnh Du! Cầu xin cháu nể tình chúng ta là họ hàng, hãy cứu ba con chúng ta, cậu thật sự biết sai rồi, chỉ cần lần này cháu bằng lòng cứu chúng ta, cậu bảo đảm, cả đời này sẽ không xuất hiện ở trước mặt cháu nữa.”

Sở Vĩnh Du cảm thấy có hứng thú, hỏi.

“Sao vậy? Hai ba con các ông hiện nay ở Tỉnh Thành không phải là tồn tại hô mưa gọi gió không có ai dám trêu chọc hay sao? Chạy đến cầu xin tôi, xin tôi làm cái gì?”

Đang nói, hai chiếc SUV dừng ở một bên, từ trên xe có mười người mặc đồ đen bước xuống, tất cả đều đeo kính đen, đội hình đó, người bình thường ai mà không sợ.

Sự xuất hiện của những người này, cảm xúc của Lý Phú Quốc trở nên cực kỳ kích động, Lý Quang Quang càng bị dọa ôm chặt đầu.

“Chính là bọn họ! Chính là bọn họ, Vĩnh Du, đừng để bọn họ mang chúng ta đi, cậu thật sự sai rồi.”

Sở Vĩnh Du cũng cảm thấy tò mò, liếc nhìn mười người mặc đồ đen, chỉ một ánh nhìn này, mười người vội gỡ hết kính đen xuống, ai nấy đều cực kỳ căng thẳng.

“Anh... anh Sở, chúng... chúng tôi...”

Tuy nhiên Sở Vĩnh Du lại xua tay.

“Mặc kệ là ai phái các anh đến, trở về đi, nói với chủ của các anh, Lý Phú Quốc và Lý Quang Quang sẽ không xuất hiện nữa.”

“Vâng!”

Sở Vĩnh Du lên tiếng, bọn họ đâu dám không nghe, cúi đầu một cái thì trực tiếp lên xe rời đi.

Thấy vậy, Lý Phú Quốc cuối cùng cũng thở phào, cái gì gọi là vật đổi sao dời, ông ta hôm nay đã cảm nhận được, chỉ là không ngờ, tốc độ nhận được tin tức của những hào môn và nhân vật lớn ở Tỉnh Thành gần như giống hệt với bọn họ, ông ta rất nghi ngờ, là có người cố ý lộ ra.

Mất đi chỗ dựa và sự giúp đỡ của nhân vật lớn, ông ta lấy cái gì chơi với những hào môn đó, mấy ngày này, chỉ riêng gia chủ hào môn khiến ông ta không thoải mái đã chỉ thẳng mũi mà mắng đã không ít hơn năm người, bây giờ thất thế rồi, người ta có thể không tìm người đến xử ông ta hay sao?

“Cút đi, đây là nể tình máu mủ, khai ân lần cuối cùng với hai người.”

Nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, trong lòng Lý Phú Quốc rất hối hận, nếu... nếu ông ta lúc đầu hạ mình đến xin lỗi cầu xin, bây giờ, đứa cháu này... haiz.

Chỉ có thể nói, tự tạo nghiệt không thể sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play