Câu nói này lại làm cho Sở Vĩnh Du nổi hứng, có điều nghĩ thôi cũng biết dòng tộc Nam Cung có địa vị như thế nào ở nước R, người gác cửa được chủ tịch tìm về, cho dù chỉ là người bình thường đi chăng nữa, được chủ tịch giúp đỡ đôi chút thì có thể phất lên trong nước Nhật cũng là chuyện thường tình.
Theo lời Nam Cung Vô Phong nói, đến Lý Phúc mà anh ta cũng không có tư cách liên lạc, mỗi con cháu có thiên phú võ học trong nhà họ Nam Cung mới có tư cách liên hệ, đây cũng là di huấn của chủ tịch nhà Nam Cung, tất nhiên Nam Cung Vô Phong không dám trái lời.
Bởi thế, chắc chắn anh ta không biết gì về cái chết của Lý Phúc.
Có thế hệ sau thì tốt hơn nhiều, dù gì vẫn tốt hơn chẳng có ai cả.
“Lý Quý không phải người bình thường, nói vậy nghĩa là sao?”
Vẻ kiêng kị thoáng hiện lên trong mắt người đàn ông trung niên.
“Không biết cậu Sở từng nghe nhắc đến Tầm Long Hội ở nước Nhật chưa?”
Sở Vĩnh Du còn chưa kịp phản ứng, Yamakawa Gin đã kinh ngạc bụm miệng, giọng nói của cô ta phát ra từ những kẽ ngón tay.
“Tầm Long Hội? Trời ạ! Lẽ nào Lý Quý đó có quan hệ với Tầm Long Hội hay sao?”
Người đàn ông trung niên cười khổ, ông ta chậm rãi lên tiếng.
“Đúng là vậy đó cô ba, bởi vậy chủ tịch đã ra lệnh không cho cô can thiệp vào chuyện này, còn ân cứu mệnh của cậu Sở, chủ tịch tình nguyện bồi thường bằng một trăm triệu đô la Mỹ.”
Yamakawa Gin đứng phắt dậy.
“Không đời nào! Tôi hứa với anh Sở rồi, phải dẫn anh ấy đi, sao tôi có thể nuốt lời được.”
Sở Vĩnh Du mỉm cười.
“Không sao đâu Gin, đưa tuyến đường và điểm đến cho tôi, tôi lái xe đi một mình cũng được, cô không cần phải nhúng tay vô làm chi, nhưng mà tôi lại thấy tò mò ghê, Tầm Long Hội gì đấy, đến công ty Sonoda mà cũng không nhường nhịn chút nào hay sao?”
Yamakawa Gin toan lên tiếng nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Sở Vĩnh Du, cô ta không đòi đi nữa, bởi vì cô ta chợt nhận ra, dường như mình có đi cũng chỉ có thể gây thêm phiền phức mà thôi, dù gì chẳng có ai ngờ lại dính líu đến Tầm Long Hội.
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua Sở Vĩnh Du, ông ta phất tay phải.
“Lui!”
Người trong quán ăn, đến cả đầu bếp đều bị đuổi ra ngoài một cách nhanh chóng, chỉ còn lại ba người bọn họ mà thôi.
“Cậu Sở, vì cậu từng cứu cô ba mấy lần, bởi thế chủ tịch của chúng tôi mới cho tôi tiết lộ tin tức của Tầm Long Hội cho cậu biết đấy, chắc chắn cậu không thể nghe ngóng được mấy tin tức này ở ngoài đâu, đảm bảo giúp ích được cho cậu, nhưng cậu không thể nói lại với người ngoài, chứ bằng không cậu chẳng thể nào ra khỏi nước Nhật được đâu, bọn tôi cũng không giúp nổi cậu.”
Nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông trung niên trịnh trọng như thế, hơn nữa còn đuổi hết mọi người đi, Sở Vĩnh Du càng lúc càng tò mò, xem ra cái người tên Lý Phúc ấy có thể khơi được ngọn sóng ở nước Nhật lên, rất có thể còn là một ngọn sóng dữ.
“Nói đi.”
“Tầm Long Hội nổi lên từ ba năm trước, ban đầu chỉ là tổ chức dân gian được một người nước R tên Lý Phúc thành lập mà thôi, nhờ có sự ủng hộ của nhân vật tầm cỡ nào đó, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, Tầm Long Hội đã phát triển đến mức bất kỳ tổ chức nào trong nước Nhật nhìn thấy bọn họ cũng không thể không thỏa hiệp.”
“Theo suy đoán của chủ tịch nhà tôi, chắc hẳn Tầm Long Hội nhận được sự ủng hộ bán chính thức, có thể cậu Sở chẳng hiểu vì sao tôi lại nói thế, phải giải thích ra sao đây nhỉ? Bán chính thức ấy à, hiện tại nước Nhật chỉ có hai phe, một là Liên Minh Võ Sĩ, phe còn lại chính là Bộ Tộc Ninja.”
Nghe thấy thế, dường như Sở Vĩnh Du đã hiểu ra.
“Ý của ông ta, Tầm Long Hội hoặc là được Liên Minh Võ Sĩ ủng hộ hoặc là Bộ Tộc Ninja ủng hộ à?”
Sự kiêng kị thoáng hiện trong mắt người đàn ông trung niên.
“Đúng thế, nếu như là Liên Minh Võ Sĩ còn có thể chấp nhận được, chủ tịch của chúng tôi cũng có thể thương lượng với họ đôi chút, nhưng nếu như là Bộ Tộc Ninja không phải bất kỳ ai cũng dám đụng chạm đến đâu.”
Đến đây, rốt cuộc Sở Vĩnh Du cũng hiểu rõ, anh bật cười.
“Tôi biết rồi, ông nói chỗ ở của Lý Quý cho tôi hay rồi giúp tôi chuẩn bị chiếc xe với mấy món đồ cần thiết, tôi tự đi là xong.”
Sau khi nói dứt lời, anh nhìn Yamakawa Gin với gương mặt áy náy.
“Cô cũng đừng để trong lòng, được cho biết mấy thông tin này là tôi đã cảm kích lắm rồi, một mình tôi đi sẽ tiện hơn nhiều.”
Sau khi do dự một lúc, Yamakawa Gin chợt khom lưng.
“Anh Sở, tôi xin anh, nếu như không có việc cần thiết phải tìm Tầm Long Hội thì anh chớ có đi, chứ bằng không nguy hiểm đến tính mạng anh mất, tôi biết anh là cường giả nước R, võ công cao cường nhưng nhẫn giả nước Nhật chúng tôi cũng là nhân tài vạn người có một, ai nấy cũng hết sức đáng sợ, bởi thế, tôi xin anh đấy!”
Sở Vĩnh Du cười nhẹ, Yamakawa Gin không tệ chút nào, cũng chính vì tế, anh mới không nói huỵch toẹt ra cho cô ta biết.
“Không sao đâu, cô cứ việc yên tâm, tôi tự biết chừng mực.”
Nhẫn giả? Đừng đụng chạm đến tôi là được.
Sau khi nói dứt lời, Yamakawa Gin đưa mắt tiễn Sở Vĩnh Du mà đấu tranh tâm lý dữ dội trong lòng, cô ta định trở về cầu xin ba mình, có thể nói giúp đôi câu hay không, ít nhất, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì đó thì Sở Vĩnh Du cũng có thể được sống.
Dường như biết được suy nghĩ trong lòng Yamakawa Gin, người đàn ông trung niên bên cạnh lắc đầu thở dài.
“Cô ba à, cô không cần phải hy vọng viễn vông nữa, chủ tịch đã ra lệnh phải cấm túc cô rồi, ông ấy cũng chỉ vì lo lắng cô len lén đi theo nhúng tay nhúng chân vào hành động của Sở Vĩnh Du thôi, cô phải biết rằng, nếu như Sở Vĩnh Du thật sự là bạn bè hoặc là thân thích của Lý Quý thì cậu ta sẽ không gặp nguy hiểm gì cả, nhưng nếu không phải, hơn nữa còn không đơn thuần, thế thì cho dù Sở Vĩnh Du có là cường giả mạnh mẽ đến mức nào của nước R thì cũng phải chết thôi, không gì có thể thay đổi được điều ấy.”
Cái gì!
Yamakawa Gin trố mắt, lúc cô ta toan lên tiếng thì chợt ngất xỉu.
“Cô ba, chỉ muốn tốt cho cô mà thôi, xin lỗi cô trước vậy.”
Sở Vĩnh Du lái chiếc xe Infiniti việt dã chạy băng băng về thành phố Osaka, công ty Sonoda, mấy người nước Nhật này làm gì cũng tỉ mỉ, từ những thứ cần thiết cho việc thông chốt, tiền và một số giấy tờ đều có đủ, không cần lo lắng lỡ việc khi bị cơ quan chức năng tra hỏi.
Lúc sắp đến, đột nhiên con đường trước mắt bị chặn, không cho bất cứ chiếc xe nào qua cả, không biết đang điều tra cái gì.
Lúc xe của Sở Vĩnh Du đến, tất nhiên cũng gặp tình trạng như thế, nhân viên công tác nhìn anh, ngầm ra hiệu Sở Vĩnh Du trình bằng lái xe ra.
Sở Vĩnh Du đưa một thứ đồ cho bọn họ, nhìn từ bên ngoài, trông giống hệt như giấy tờ.
“Kêu cậu trình bằng lái mà cậu đưa mấy thứ này cho tôi làm chi? Bây giờ cậu đưa mấy thứ như bằng lái cho tôi đi.”
Vẻ khinh thường thoáng lướt qua trên mặt người đó, anh ta lật món đồ như giấy tờ ấy ra, đột nhiên hai mắt trừng to, vội vàng khom lưng xin lỗi Sở Vĩnh Du ngay.
“Xin lỗi! Xin lỗi anh, anh có thể đi được rồi.”
Sở Vĩnh Du cũng không biết đó là cái gì, chỉ có thể nói, sức ảnh hưởng của công ty Sonoda khá là lớn.
Anh mỉm cười gật đầu, lúc định nổ máy, đột nhiên bị một người chặn đường, hắn ta cười lạnh.
“Thưa anh, anh đã bị bắt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT