Thấy tội ác của Vương Cường và Vương Bạch được phơi bày trong máy tính bảng đều liên quan đến phụ nữ, Tường Vi kích động muốn đánh chết hai bọn họ.

Lúc này trên đất đầy máu tanh, cuối cùng cũng bấm một dãy số.

"Địa chỉ ở... đến xử lý đi, nhân tiện liên lạc với bộ phận có liên quan nói chúng tôi tiếp nhận vụ án rồi."

Cúp máy, hình bóng Sở Vĩnh Du vô thức hiện lên trong đầu Tường Vi, cũng như những lời nói vô cùng ngông cuồng của anh, trong lòng vẫn có chút tức giận, cô ta bĩu môi thở phì phò rồi bấm một dãy số khác.

"Alo! Người bên đó dễ nói chuyện không?"

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ngọt ngào.

"Cũng hòa hợp, cũng khá hợp tác với tôi, sao vậy?"

Tường Vi vô cùng tức giận.

"Hừ! Sớm biết thế thì tôi đã đổi với cô rồi, cái tên chiến thần địa ngục Sở Vĩnh Du kia, ngông cuồng thì cũng thôi đi, anh ta lại nói tôi vốn không có tư cách thẩm tra anh ta, anh ta cũng không cần người khác thẩm tra, còn nói vốn chẳng quan tâm đến danh vị chiến thần kia, hừ, đúng là tên đàn ông ăn ở hai lòng, thiếu thành thật."

"Sao có thể? Chiến thần địa ngục được tính là người hiền hòa nhất trong ba vị chiến thần đó. Cô đến xem thử người mà tôi phụ trách xem, cho dù cái gì cũng tính là hợp tác nhưng trên mặt luôn mang lại cho người khác cảm giác cuồng dã. Đúng rồi, có phải lần đầu tiên cô gặp Sở Vĩnh Du thì thời cơ không đúng lúc lắm phải không?"

Nghe vậy, Tường Vi nhớ tới ánh mắt của Sở Vĩnh Du lúc đó, cũng cảm thấy có chút như vậy, cô ta không nói chuyện nữa, cúp điện thoại.

Sau khi nhân viên đến bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc trong con hẻm, Tường Vi cũng rời đi, lúc đi ngang qua quán bar Thanh Phong, chẳng biết tại sao mà cô ta lại ghé vào, sau đó cô nhìn thấy Sở Vĩnh Du đang ngồi lặng lẽ uống rượu.

"Tôi uống với cậu hai ly được không?"

Tại nơi Sở Vĩnh Du đang ngồi, Trương Nhí cũng ngồi xuống, thấy Sở Vĩnh Du không nói gì, ông ta tự mình mở một chai rồi bắt đầu uống.

"Tôi rất ngưỡng mộ cậu, trong sự ngông cuồng lại có sự tinh tế tỉ mỉ, lúc tôi còn trẻ cũng không dám hành sự như cậu, cũng vì như vậy nên để lại rất nhiều tiếc nuối. Lúc đó cậu đi quá nhanh, tôi vốn muốn nói Vương Bạch đã phái người theo dõi ở đây mấy ngày rồi, muốn bảo cậu cẩn thận một chút."

Ngẩng đầu lên, anh cầm chai rượu rồi cụng với Trương Nhí một cái, Sở Vĩnh Du nói cảm ơn sau đó đứng dậy rời khỏi quán bar.

Chiếc Audi anh đã nhờ Mã Trạch giúp anh lái về, Sở Vĩnh Du một mình đi trên phố, mặc dù đã dặn Mã Trạch kiểm tra số điện thoại nước ngoài mà Tỉnh Vu Dịch đã từng dùng, nhưng không hiểu vì sao trong lòng cũng không có bao nhiêu hy vọng.

Thậm chí, người anh em này rốt cuộc còn sống hay chết thì vẫn còn là ẩn số, nên biết rằng, đó là căn bệnh ung thư giai đoạn cuối.

Khi đi đến cổng tiểu khu Đông Thành, tâm trạng anh đã bình phục lại, Sở Vĩnh Du dừng bước chân, xoay người lại nói.

"Tôi đã đến nhà rồi, không cần tiễn nữa."

Tường Vi đi theo cách đó không xa đang vô cùng khó chịu, cô ta lạnh lùng nói.

"Anh khoe khoang cái gì! Tôi đang giám sát anh, ai muốn đưa anh về nhà chứ."

Nhìn thấy Tường Vi giống như đang hòa vào trong màn đêm, Sở Vĩnh Du khoác khoác tay.

"Tùy cô, cô có trách nhiệm của mình, tôi có ranh giới của tôi. Nếu cô dám quấy rầy cuộc sống của gia đình tôi thì cô sẽ biết hậu quả."

Sững sờ một lúc lâu, Tường Vi tức giận đấm một đấm vào cái cây bên cạnh.

"Sở Vĩnh Du! Anh dựa vào đâu mà ngông cuồng như thế, anh đứng lại đó cho tôi!"

Bên kia, trong một căn nhà nọ, Lục Tân đang ngồi trên sô pha nghe đàn em báo cáo.

"Thưa ngài, chúng tôi đã xác nhận rồi, Hàn Tử An đã chết. Nghe ngóng được từ một số tên đàn em của Báo Đốm thì... là bị Sở Vĩnh Du một ngón tay giết chết!"

Cái gì!

Ngay cả Lục Tân chuyện lớn gì mà chưa thấy qua cũng ngay lập tức đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Võ giả tứ phẩm Hàn Tử An, nghe nói còn là võ giả xuất sắc nhất trong tứ phẩm, sao có thể bị Sở Vĩnh Du giết chết được? Cậu có chắc là không nghe nhầm chứ?"

Tên đàn em vẻ mặt đầy đau khổ nói.

"Tuyệt đối không ạ, tôi cũng sợ vô căn cứ nên đã điều tra hơn 50 người, bọn họ đều nói giống như nhau cả."

Chậm rãi ngồi xuống, Lục Tân rơi vào trầm tư.

Thứ nhất, có thể là do cao nhân ra tay, vì để phóng đại tác dụng của Sở Vĩnh Du, Báo Đốm đã ra lệnh cho tất cả thuộc hạ của mình thống nhất với nhau. Hai là, Hàn Tử An thực sự là do Sở Vĩnh Du giết chết, hơn nữa còn là giết một phát chết luôn. Nếu là cái thứ hai thì vấn đề có hơi phức tạp rồi.

Một người có võ công cao cường như vậy sao có thể bị một tên lính quèn Bắc Vực giết chết được.

"Liên lạc với người ở Bắc Vực điều tra tên Sở Vĩnh Du này cho tôi."

Lục Tân cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ đi vào ngõ cụt thôi, phải mau đi điều tra Sở Vĩnh Du.

Bên phía ngài Giang Mạnh có thể không cần để ý, dù sao cũng là binh vương Nam Cảnh đã về hưu, thân phận cao quý, cho dù Sở Vĩnh Du có lợi hại như thế nào thì ở trong mắt Giang Mạnh cũng chỉ là một con kiến, chơi nó đến chết cũng được, nhưng bây giờ là người làm nhiệm vụ là ông ta, Đồng Tử Họa đã bị thương, không cho phép lại xuất hiện nửa điểm sai sót.

Vài phút sau, tên thuộc hạ bước vào, vẻ mặt khá bàng hoàng.

"Tra không ra, thưa ngài, bên đó báo lại rằng không có tư liệu của người tên Sở Vĩnh Du ở Bắc Vực."

Hửm? Lục Tân cau mày trầm tư hồi lâu sau đó mới nói.

"Không được rồi, cậu đặt cho tôi một vé máy bay đến Vân Kinh. Trước tiên tôi phải đến trụ sở điều tra đặc biệt một chuyến, nếu không xác định rõ được thân phận của Sở Vĩnh Du, tôi không thể tùy tiện ra tay. Cậu nói với Đồng Quyên Quyên rằng chậm nhất là hai ngày nữa tôi sẽ quay về."

“Vâng.”

Cùng lúc đó, ở tiểu khu Đông Thành, Sở Vĩnh Du đang bước vào sân định mở cửa, đột nhiên anh quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz đang đậu trước gara, không phải là xe của Đồng Hiểu Tiêm thì còn có thể là của ai nữa chứ.

Lúc này đã là 12 giờ đêm rồi, Sở Vĩnh Du bất lực lắc đầu bước vào nhà.

Kết quả, đèn trong phòng khách sáng trưng, không phải do ai đó quên tắt mà là có một nhà ba người đang ngồi trên sô pha.

"Vợ à, mọi người sao vậy?"

Sắc mặt Đồng Ý Yên rất khó coi.

"Cả nhà đang bàn chuyện với nhau, Hiểu Tiêm nói em ấy sẽ về nhà, cả nhà đã đợi ba tiếng rồi, càng ngày càng tệ hại mà."

Anh không nói gì nữa, sau khi thay giày xong, Sở Vĩnh Du định đi uống chút nước, tắm rửa sạch sẽ rồi lên ngủ với Hữu Hữu, còn về phần Đồng Hiểu Tiêm, anh thật sự lười để ý.

Đi được vài bước, cửa lại mở ra, Đồng Hiểu Tiêm bước vào, giống như ăn phải thuốc súng, lập tức nói với Sở Vĩnh Du.

"Sở Vĩnh Du! Ý anh là gì? Thấy xe của tôi đã dừng lại rồi, sao anh không để cửa cho tôi!"

Đồng Ý Yên không vui.

"Đồng Hiểu Tiêm, Sở Vĩnh Du là anh rể của con, con có thể lễ phép một chút được không? Lại đây ngồi, ba mẹ hỏi con có phải ba năm trước con mượn chú hai con 3 tỷ không."

Ai biết được Đồng Hiểu Tiêm lại không chịu thay giày, cô ta chỉ khoanh tay đứng đó.

"Con tưởng có chuyện gì to tác phải gọi con về chứ, đúng vậy, 3 tỷ đó đúng là con vay. Lúc đó con tìm được bạn trai, anh ấy đánh bạc nợ người ta 3 tỷ, mà sao thế? 3 tỷ đối với nhà chúng ta bây giờ mà nói thì có nhằm nhò gì đâu?"

Sở Vĩnh Du đang cầm ly rót nước, quả thực không thể nào tưởng tượng được, lúc mới vào nhà họ Đồng ở rễ, người em dâu này cực kỳ xấu tính, không ngờ sau bốn năm nhập ngũ, người em dâu này vẫn không hề thay đổi, ngược lại còn trở nên tệ hại hơn, giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên vậy đó.

Đồng Thế Tân tức giận thở dồn dập, Tư Phu vội vàng vuốt ngực cho ông ta, Đồng Ý Yên tức giận xông lên, chỉ vào chóp mũi Đồng Hiểu Tiêm rồi quát lớn.

"3 tỷ không phải chuyện gì to tát? Khẩu khí thật lớn nhỉ! Đồng Hiểu Tiêm, em có nhớ em đã từng nói sẽ trả lại gấp mười lần không!"

"Số tiền chúng tôi đã trả là 30 tỷ đó!"

Cái gì? Lúc này, Đồng Hiểu Tiêm cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đờ đẫn tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play