Trò chuyện với Nozawa Yuri là Eguchi Fukuna, anh rể cả của Yamakawa Gin, chuyện của Fujie Ichimura đã bị bại lộ, trong cơn tức giận, ông cụ đã đoạt mất quyền thừa kế của con gái thứ hai, Eguchi Fukuna với dã tâm bừng bừng rốt cuộc không thể kiên nhẫn được nữa.

Chỉ cần diệt trừ Yamakawa Gin, đứa con gái mà ông cụ thương yêu nhất, vậy thì không phải là toàn bộ tổng công ty Sonoda đều đã là của anh ta rồi à.

Ngại lực ảnh hưởng kinh khủng của ông Vu, anh ta thậm chí còn không dám tìm người ám sát, đúng lúc có phương thức liên lạc với một nhà khoa học điên ở nước ngoài, cho nên mới có một màn cá mập bị biến gen.

Động vật không có cái gọi là biên giới quốc gia hay vùng lãnh hải, trong đầu của Eguchi Fukuna nghĩ rằng đúng là ông trời cũng đang giúp mình, chỉ là không ngờ tới nửa đường lại có Sở Vĩnh Du phá đám, làm phá hủy kế hoạch của anh ta.

“Lần này, Yamakawa Gin cảm thấy nước R an toàn không mang theo bất cứ tên vệ sĩ nào mà đến thăm chị gái của cô ta, là cơ hội tốt nhất của tôi, không ngờ tới lại xảy ra sự cố. Yuri, cô nghĩ biện pháp giữ nó ở lại đó mấy ngày đi, để tôi xem xem còn có cơ hội không.”

Nghe nói như vậy, Nozawa Yuri cười.

“Có thể thì có thể, nhưng mà giá tiền phải tăng lên, anh hiểu chứ.”

“Được rồi, lại thêm một triệu đô la mỹ.”

Yamakawa Gin còn chưa biết bạn thân của mình đã phản bội mình, Sở Vĩnh Du ở bên kia đã đổi tàu thành tàu ngầm, đương nhiên không giống với lần trước, anh nhận được loại đãi ngộ với cấp bậc tối cao.

Mặc dù thân phận chiến thần đã mất, nhưng mà có ông Tần chào hỏi trước, làm sao mà những người này dám lạnh nhạt.

“Thưa ngài, những con cá mập mà ngài nói, chúng tôi đã phái người tới xử lý nó, cấp trên có chuyên gia nghiên cứu khoa học cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này, muốn vận chuyển mấy con qua đó cho bọn họ.”

Ở trong phòng của tàu ngầm, lãnh đạo cấp cao đang báo cáo, Sở Vĩnh Du vẫy vẫy tay.

“Những chuyện này không cần phải nói với tôi, ông đi xuống trước đi.”

“Vâng."

Vuốt ve chiếc nhẫn, trong mắt của Sở Vĩnh Du tràn đầy chờ mong, khu vực thần bí trong địa ngục chết chóc, không biết là vật thể kỳ dị mà mình nhìn thấy trước kia, nó có cho mình một bất ngờ không đây.

Thời gian trôi qua, cuối cùng đã đến địa ngục chết chóc.

Trở lại chốn cũ, Sở Vĩnh Du cũng không có cảm giác gì lớn, trong một căn phòng nọ, anh nhìn thấy Huyết Cốt, người đến đây để lãnh án tù một năm theo mệnh lệnh.

“Thưa ngài.”

Lại nhìn thấy Sở Vĩnh Du, trong mắt của Huyết Cốt tràn đầy áy náy, là một trong tứ đại thủ hộ, không ngờ lại gây ra sai lầm như thế.

“Ừm, ở đây có quen không?”

Huyết Cốt gật đầu.

“Vẫn ổn, tôi xứng đáng với mọi hình phạt.”

Không tiếp tục đề tài này nữa, Sở Vĩnh Du đột nhiên cười nói.

“À đúng rồi, Hình Thiên đã thành công được tuyển chọn làm tân chiến thần Bắc Vực, với danh xưng là chiến thần Hình Ngục.”

Nghe thấy tin tức này, Huyết Cốt thật sự vui mừng từ trong nội tâm.

“Tôi biết là Hình Thiên có thể mà, chỉ là tôi đã làm cho ngài mất hết thể diện.”

“Cậu không cần phải quá mức tự trách, người không phải là thánh nhân, ai có thể không mắc lỗi, huống hồ gì cậu cũng không phải là cố ý.”

Nói chuyện với Huyết Cốt khoảng một tiếng đồng hồ, Sở Vĩnh Du rời khỏi căn phòng đó, anh trở về căn phòng mà địa ngục chết chóc đã sắp xếp cho anh.

Còn lại chính là phải chờ đợi, chờ đợi mệnh lệnh ở phía trên, xem xem anh có thể nhận được quyền xử lý vật phẩm không.

Chờ đợi luôn luôn dài lâu và bất lực, cho dù là Sở Vĩnh Du thì cũng là như thế.

Nhất là sau khi đi vào địa ngục chết chóc, chiếc nhẫn cứ có một loại cảm giác nóng rực, dường như là nó càng đói khác khó nhịn hơn so với anh.

Sau ba tiếng đồng hồ, cửa phòng bị gõ vang, một nhân viên của địa ngục chết chóc đến.

“Thưa ngài, ngục trưởng của chúng tôi cho mời.”

Sở Vĩnh Du hít một hơi thật sâu, biết đây là thời khắc quyết định vận mệnh, là đồ vật mà quốc gia coi trọng, anh có nhận được quyền xử lý hay không, thật sự rất khó nói, dù sao thì ông Tần cũng đã nói không thể chắc chắn, còn phải để sư phụ của anh ra mặt mở lời thì mới có chút khả năng.

Trên đường đi đến phòng làm việc của ngục trưởng, đây cũng là lần đầu tiên mà Sở Vĩnh Du gặp ngục trưởng, là người luôn tồn tại trong truyền thuyết ở địa ngục chết chóc.

Nói như thế nào đây nhỉ, đây là một người trung niên vô cùng ôn hòa.

“Vĩnh Du, đến rồi đó à, ngồi xuống đi. Lúc đầu tôi cũng muốn gọi cậu một tiếng ngài, nhưng mà bây giờ cậu đã không còn thân phận chiến thần, tôi gọi như vậy, cậu không để ý chứ.”

Sở Vĩnh Du cười gật đầu.

“Không có việc gì, tên vốn dĩ là cho người gọi mà.”

Có thể nhìn ra lời nói của người trung niên không hề có ý chế giễu chút nào, ánh mắt vô cùng chân thành.

Hai người ngồi xuống, nhìn Sở Vĩnh Du, người đàn ông trung niên lên tiếng nói.

“Cấp trên có thể phê chuẩn yêu cầu này của cậu, thật sự làm cho tôi rất bất ngờ.”

“Thông qua rồi?”

Trên mặt của Sở Vĩnh Du lộ vẻ vui mừng, đương nhiên đây chính là một tin tức tốt.

“Đúng vậy, đã thông qua rồi, mệnh lệnh vừa mới được truyền tới, nếu như cấp trên đều đã thông qua, vậy thì tôi hỏi cậu những vấn đề kia cũng là dư thừa. Có thể nhìn thấy hình như là cậu rất gấp gáp, tôi không giữ cậu ở lại nữa, lần trước cậu đi qua khu vực thần bí, chắc là xe nhẹ đường quen rồi, tôi đã chào hỏi với thủ vệ ở bên kia.”

Đã như vậy, Sở Vĩnh Du đứng dậy bắt tay với người đàn ông trung niên.

“Tôi xin cảm ơn ngài.”

Sau khi Sở Vĩnh Du đi khỏi, biểu cảm của ngục trưởng trở nên trầm mặc, quốc gia vẫn luôn rất coi trọng đồ vật ở khu vực thần bí, hàng năm đều sẽ cho người đến đó nghiên cứu, mặc dù không có tiến triển gì, nhưng mà chưa từng buông bỏ. Nhưng mà bây giờ, một đồ vật quan trọng như thế vậy mà lại cho Sở Vĩnh Du toàn quyền xử lý.

Càng khoa trương hơn đó chính là Sở Vĩnh Du đã bị lấy mất thân phận chiến thần, ông ta thật sự không thể hiểu rõ cấp trên thông qua bằng cách nào.

Nhưng mà cũng bởi vì vậy, ngục trưởng càng rõ ràng một điểm, đó chính là Sở Vĩnh Du là chiến thần trong truyền thuyết được rất nhiều tướng sĩ sùng bái, tuyệt đối không hề đơn giản.

Ở một bên khác, lúc Sở Vĩnh Du đi đến cánh cổng kim loại nặng nề đó một lần nữa, thủ vệ vẫn là hai ông già trước kia, bởi vì ngục trưởng đã truyền đạt, cho nên không cần phải nói gì, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Lúc đi đến gần, chiếc nhẫn ở trên tay lại truyền đến cảm giác nóng hổi càng ngày càng rõ.

Cuối cùng, chiếc hộp kim loại khổng lồ có chiều cao khoảng 5 m và chiều dài khoảng 30m, với chất lỏng màu xanh đậm ở bên trong, nó lại xuất hiện ở trước mặt của Sở Vĩnh Du.

Giờ phút này, anh chợt nhớ đến Mặc hoa mà chiếc nhẫn đã hấp thụ, màu sắc của nó giống với màu của chất lỏng ở trong chiếc hộp kim loại, như thể là bọn nó đã bị tách rời hoàn toàn bởi vì một lý do nào đó.

Lúc này, bước chân của anh đã động, nhưng lại trở nên chậm chạp. Mặc dù là cảm giác nóng rực của chiếc nhẫn càng ngày càng rõ ràng, nhưng mà không có cách nào thúc giục Sở Vĩnh Du nhanh chóng đi đến đó.

Cuối cùng, lúc đi đến gần nó, Sở Vĩnh Du cứ đứng nhìn như thế, đột nhiên anh lại cảm thấy hồi hộp, biết là nên làm như thế nào, nhưng mà lại không có động tác mà thôi.

Cứ đứng nhìn như vậy 5 phút, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của Sở Vĩnh Du.

Nếu đã quyết định đến đây, hơn nữa vất vả lắm mới nhận được quyền xử lý nó, bây giờ lại do dự, hình như đây không phải là tác phong của mình.

Đối diện với tương lai, mọi người đều sợ hãi, điểm này, ai cũng không có cách trốn tránh.

Chậm rãi nâng tay phải lên, nắm chặt tay lại rồi duỗi thẳng về phía chiếc hộp kim loại.

Rốt cuộc phần nhô ra của chiếc nhẫn đã chạm vào chiếc hộp kim loại.

Một khắc sau, Sở Vĩnh Du điên cuồng lui ra phía sau, trong mắt cũng tràn đầy ngạc nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play