“Mấy người là ai?”

Người phụ nữ đang ngồi trên ghế dù bận vẫn nhàn dường như giờ mới phát hiện ra Sở Vĩnh Du và Thượng Quan Vô Địch, cau mày hỏi một câu.

Sở Vĩnh Du từ từ đứng dậy, trong tay cầm bức ảnh kia.

“Tại sao phải đập cửa hàng này?”

Nghe thấy câu nói này, người phụ nữ cười.

“Tại sao? Xem ra hai người là bạn hoặc người thân của con tiện nhân kia. Đến rất đúng lúc, con tiện nhân kia quyến rũ chồng tôi, anh nói xem có nên đập không.”

Nói xong, người phụ nữ cũng không có ý định đợi câu trả lời của Sở Vĩnh Du, lập tức vẫy tay.

“Ném bọn họ ra ngoài.”

Mấy người cầm gậy bóng chày ở trong cửa hàng lập tức đi về phía Sở Vĩnh Du và Thượng Quan Vô Địch, một người trong số họ không nói lời nào đã vung gậy bóng chày đánh về phía lưng của Sở Vĩnh Du, có thể thấy phong cách làm việc này rõ ràng là một hành động vô cùng bình thường.

Thượng Quan Vô Địch muốn ra tay, nhưng không dám, cảm xúc trong lòng của Sở Vĩnh Du lúc này thật sự quá khó nắm bắt, hơn nữa trong chuyện này cũng có sai lầm của anh ta, dù sao Sở Vĩnh Du cũng đã căn dặn anh ta, không ngờ chuyện lại làm đến mức này.

Bang!

Một âm thanh khó chịu vang lên, không phải chiếc gậy bóng chày kia đánh vào lưng của Sở Vĩnh Du mà là tay phải của Sở Vĩnh Du đột nhiên duỗi ra, lúc chạm vào chiếc gày bóng chày, chiếc gậy lập tức bị gãy.

Tiếp theo, tay của anh bóp chặt khuôn mặt của người kia, hơi dùng lực, biểu cảm đau đớn của người kia lập tức lên đến cực điểm, khóe miệng cũng có máu chảy ra.

Càng đáng sợ hơn chính là, cùng với máu, răng của anh ta từng cái từng cái bị nôn ra, cảnh tượng này, thật sự quá dọa người.

Vốn dĩ việc một tay của Sở Vĩnh Du đã làm vỡ một chiếc gậy bóng chày vô cùng cứng, việc này đã vượt qua phạm vi nhận thức của người bình thường, bây giờ chỉ dùng một tay bóp, từng cái răng xếp hàng từ trong miệng chạy ra ngoài, còn có cái gì khoa trương hơn cái này sao?

Những người còn lại, sợ đến mức không làm chủ được tinh thần, lần lượt vứt chiếc gậy bóng chày đi, chạy vào trong cửa hàng, người còn lại kia đã đứng dậy, trợn tròn mắt vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng cũng bị dọa sợ.

“Xin lỗi, tôi sắp xếp như vậy là sợ cô….”

Cô cũng không phải là con ngốc, đột nhiên hiểu ra tất cả những thứ này đều là Sở Vĩnh Du ở phía sau sắp xếp, lập tức cười khổ lắc đầu.

“Thật sự không cần thiết, tôi biết anh có lòng tốt, vẫn luôn áy náy với cái chết của Trịnh Hạo, nhưng tôi thật sự không cần sự giúp đỡ này, thứ tôi muốn chỉ là cùng với con trai bắt đầu một cuộc sống mới.”

Khẽ thở dài, Sở Vĩnh Du không biết mình làm như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu.

Cùng lúc này, người phụ nữ kia đã chuồn ra đến cửa, lúc này chỉ vào ba người Sở Vĩnh Du hét lên.

“Mấy người đợi đó! Con tiện nhân cô không chỉ quyến rũ chồng tôi, còn phái người đến làm loạn, đánh người, cứ đợi đó cho tôi!”

Dường như sợ Sở Vĩnh Du thu thập cô ta, nói xong quay người chạy, nhưng lại đâm vào người xuất hiện ở phía sau.

Ngẩng đầu lên, người phụ nữ nhìn thấy người đến, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.

“Chồng….”

Người đến là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt kia giống như gan lợn, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, không nói lời nào mà lập tức túm lấy tóc người phụ nữ, nhấc lên đi vào trong tiệm, sau đó đá một phát, người phụ nữ ngã lăn ra đất.

“Mẹ nó! Đập đầu nhận lỗi cho ông, sau đó li hôn, mẹ nó cô thì được xem là cái thá gì! Lại dám đến đây gây chuyện!”

Lúc này ông ta đã đến gần với bờ vực của sự sụp đổ, chuyện Thiên gia căn dặn, ông ta vẫn luôn làm một cách cẩn thận, nghiêm túc, hết mình, làm thế nào cũng không ngờ đến, vợ mình lại không biết từ đâu biết được, hơn nữa còn nghi ngờ đến phương diện tiểu tam, đây không phải là muốn mạng của ông ta sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play