Chiếc điện thoại vệ tinh vang lên trong thời gian rất lâu mới xem như được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lẽo.

“Có chuyện gì?”

“Tịnh Tịnh, Tranh gặp phải phiền phức rồi, nó chọc phải nhà họ Trần đệ nhất hào môn ở thành phố Ninh, hiện tại ông cụ Trần yêu cầu tôi phải trục xuất Tranh ra khỏi gia môn.”

Thật lâu sau, bên kia truyền đến âm thanh.

“Thứ nhất, ông không có tư cách gọi tôi là Tịnh Tịnh, nếu như có lần sau thì đừng có trách tôi không khách khí. Thứ hai, tôi sẽ cho người đi xử lý, chỉ là một gia tộc nhỏ nhoi, cả con trai của tôi mà cũng dám động vào, muốn chết rồi!”

Nói đến đây thì cúp máy, Lương Phẩm Hành thở dài, mặc dù trôi qua nhiều năm như thế, nhưng mà ông ta vẫn không quên được người phụ nữ đó. Nhưng địa vị chênh lệch, cũng chỉ có thể nhớ nhung ở trong lòng.

Nếu như không phải ngoài ý muốn có đứa con trai là Lương Tranh, chỉ sợ là bây giờ ông ta đã không có cách nào liên lạc với người phụ nữ đó, người phụ nữ khiến ông ta phải mơ ước cả đời.

Buổi tối ăn cơm tối xong, Sở Vĩnh Du đến cửa khu chung cư Vân Vụ Chi Hải.

Ở đây, ba anh em nhà họ Ngô đều đến đông đủ.

“Anh Sở, thật sự muốn mời ngài dùng một bữa cơm để nói xin lỗi ngài, cầu xin ngài cho chúng tôi một cơ hội.”

Sở Vĩnh Du vừa mới xuất hiện, Ngô Tiêu Tiêu lập tức mở miệng, trong mắt tràn đầy vẻ sợ sệt.

Chuyện của Lạc Gia Minh là nhà họ Ngô bọn họ lâm vào thế bị động, vất vả lắm mới có thể gắn kết quan hệ với Sở Vĩnh Du, cũng làm bản thân cảm thấy rơi xuống ngàn trượng, sau đó lại biết nhà họ Lạc ở Thiên Hải không gượng dậy nổi, có rất nhiều dòng chính đều biến mất vô tung vô ảnh, rốt cuộc cũng đã hiểu được sự kinh khủng của Sở Vĩnh Du.

“Không cần, tôi biết là lúc đó các người khó xử, chuyện nhà họ Lạc không liên quan gì đến các người, các người có thể đi về.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du xoay người đi khỏi, ba anh em nhà họ Ngô liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều có một loại dự cảm không tốt.

“Em cảm thấy cách tốt nhất bây giờ đó chính là anh hai tiếp tục theo đuổi Lam Mị, nếu không thì nhà họ Ngô chúng ta thật sự sẽ không có bất cứ quan hệ nào với anh Sở nữa đâu.”

Ngô Siêu cau mày nói xong, Ngô Tiêu Tiêu cũng gật gật đầu.

“Không sai, Ngô Đồng, dựa vào cách nói của Ngu Thư Di, người đàn ông theo đuổi Lam Mị đã bị anh Sở giải quyết rồi, em thật sự yêu Lam Mị thì có thể theo đuổi, cho dù không phải để níu kéo mối quan hệ với anh Sở một lần nữa thì cũng có thể vì hạnh phúc của chính bản thân em, không phải sao?”

Ngô Đồng đứng giữa liên tục gật đầu.

“Yên tâm đi, em cũng dự định sẽ làm như vậy, em thật sự yêu Lam Mị, nếu như người đàn ông kia đã biến mất, em chắc chắn mình có thể theo đuổi Lam Mị một lần nữa.”

Thật ra đây đều là do ba anh em nhà họ Ngô đã suy nghĩ nhiều, Sở Vĩnh Du nói chuyện nhà họ Lạc không liên quan gì với bọn họ thì thật sự không liên quan, đáng tiếc là hình như bọn họ không tin tưởng.

Một đêm trôi qua, sáng sớm Hữu Hữu còn đang ngủ mơ thì Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đã sửa soạn xong xuôi chuẩn bị ra khỏi cửa.

“Vĩnh Du, em... có chút khẩn trương. Anh nói xem, nếu như tiền bối Tiên Khách Nam Thái không coi trọng em, không nhận em làm đồ đệ thì phải làm sao bây giờ?”

Sở Vĩnh Du kéo tay của Đồng Ý Yên, cười nói.

“Yên tâm đi, Đạo Không tiền bối đã nói như vậy rồi thì chắc chắn không có vấn đề, hơn nữa anh cũng tin tưởng thiên phú võ học của vợ mà.”

Hồi tưởng lại gia tộc Gran ở nước Mỹ, đầu tiên là phát hiện máu của Đồng Hiểu Tiêm không bình thường, là một loại máu thơm, là một trong mười loại máu thánh được ghi trong sách cổ của bọn họ.

Sau đó lại phát hiện máu của Đồng Ý Yên vợ mình là máu thiên phàm được xếp thứ nhất trong mười loại máu thánh.

Chỉ dựa vào điểm ấy, mặc dù đông tây có sự khác biệt nhưng mà có đôi khi cũng có một vài chỗ tương đồng, có lẽ thật sự vợ của mình có thiên phú võ học nào đó cũng không chừng.

“Được rồi, coi như lời an ủi của anh có hiệu lực, tự chúng ta lái xe đi hả?”

Sở Vĩnh Du gật gật đầu.

“Ừm, lần này cũng không phải là chuyện gì quan trọng, cho nên tự mình đi cũng được.”

“Vậy lái chiếc Mercedes-Benz GLC của Hiểu Tiêm đi, nó đã không được khởi động một thời gian dài rồi.”

Nhìn chiếc Mercedes-Benz GLC, Sở Vĩnh Du lại lâm vào trong hồi ức, anh còn nhớ khi đó Đồng Hiểu Tiêm vẫn còn tùy hứng đến mức không có cách nào để hình dung, cũng bởi vì chiếc xe này mà cáu kỉnh không ít.

Bàn Sơn môn nằm ở một khu rừng ngoại ô phía đông Tỉnh Thành, cũng giống như những tông môn khác, đa số đều ở trên núi.

Đối với những tông môn này Sở Vĩnh Du không hiểu nhiều cho lắm, cũng không có hứng thú để tìm hiểu, nhưng mà quốc gia vẫn cho phép tông môn tồn tại, vậy thì chắc chắn cũng có dụng ý đặc biệt.

Lúc xe sắp đến vùng ngoại ô, kiến trúc đường phố ở Tỉnh Thành không tệ, ở đây đều là những con đường bốn làn xe, với lại số lượng xe chạy không ít, nhìn chẳng những rộng lớn mà còn vô cùng thoải mái dễ chịu.

Nhưng mà chiếc Land Rover Range Rover ở phía trước lại hoàn toàn phá hủy cảm giác này.

Chỉ nhìn thấy chiếc Land Rover này một lúc lại chạy làn xe thứ nhất ngoài cùng bên trái rồi lại thay đổi đến bên phải, từ bên phải thay đổi qua bên trái, bất cứ một người nào lái xe, không, cho dù không biết lái xe đi nữa thì cũng biết loại hành vi này nguy hiểm đến cỡ nào.

“Tài xế bị bệnh hay gì vậy? Vẫn may là lái một chiếc Land Rover Range Rover, nếu như lái chiếc Rolls Royce, còn không trực tiếp bay lên nữa à, đúng là không xem sự an toàn của mình và người khác ra gì.”

Đồng Ý Yên ngồi trên tay lái phụ nhíu chặt đôi mi thanh tú, dường như là vô cùng chán ghét loại người không tuân thủ quy tắc giao thông.

“Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ.”

Sở Vĩnh Du thuận miệng trả lời lại một câu, vừa mới định vượt qua, dù sao thì phía trên cũng giao cho nhiệm vụ, anh không thể đến trễ.

“Anh cẩn thận đó.”

Sở dĩ Đồng Ý Yên có thể nói như vậy là bởi vì dùng mắt thường có thể nhìn thấy chiếc xe range rover này hình như là không thích người khác vượt qua nó, mỗi khi có người muốn vượt qua, nó đều sẽ tăng tốc, cho dù là lượn qua mấy làn xe đi nữa thì cũng phải ngăn cản đối phương.

Nhưng mà đương nhiên đối với kỹ thuật lái xe của Sở Vĩnh Du thì vấn đề này không đáng kể, sau khi liên tục đổi hướng thì trong nháy mắt đã dễ dàng vượt qua chiếc Land Rover.

Chạy khoảng chừng một trăm mét có xuất hiện một ngã tư đường, đúng lúc đèn đỏ sáng lên, Sở Vĩnh Du dừng xe lại.

“Vĩnh Du, chúng ta đến Bàn Sơn môn... a!”

Đồng Ý Yên vừa mới mở miệng nói chuyện, đột nhiên lại ngã mạnh một cái ra phía trước, cảm thấy cổ như sắp rơi ra ngoài.

Lúc này, sắc mặt của Sở Vĩnh Du lãnh đạm, bởi vì nhìn xuyên qua kính chiếu hậu lại là chiếc Land Rover Range Rover hung hăng đụng vào sau đuôi xe mercedes.

Rõ ràng là cố ý va chạm.

“Người này có bị điên không vậy!

Đồng Ý Yên vừa xoa xoa cổ vừa cực kỳ bất mãn oán trách.

“Em ngồi đây đi, để anh xuống xem một chút.”

Mở cửa xe ra, đồng thời Sở Vĩnh Du gửi cho Báo Đốm một tin nhắn, kêu thủ hạ nào của anh ta cách vị trí này gần nhất lái một chiếc xe đến đây.

Phần đuôi xe đã bị hở ra một chút, có lẽ là... phải được thay mới, đủ để thấy va chạm mạnh cỡ nào.

Lúc này, cửa xe Land Rover Range Rover được mở ra, có một người trẻ tuổi sấc láo bước xuống, trên mặt là biểu cảm bất cần đời, không, phải là xem thường thiên hạ.

“Thằng nhóc kia ngầu lắm mà? Ngay cả xe của ông đây mà cũng dám vượt qua? Ông đây đang đánh cược với mày, trên đoạn đầu năm trăm mét không có đèn xanh đèn đỏ không có một chiếc xe nào dám vượt qua xe của ông đây, vậy mà lại khiến cho ông đây thua ở đoạn đường cuối cùng. Nói đi, giải quyết chuyện này như thế nào? Hoặc là bồi thường cho tôi một chiếc xe mới, hoặc là phiền phức của anh lớn hơn rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play