Về đến nhà, Sở Vĩnh Du nôn nóng mở máy tính lên, đối với Cửu Tà, khi nhìn thấy mọi người của thôn Trương trong núi yêu quý Cửu Tà như vậy, bèn cho một loại tin tưởng cơ bản nhất.
Cho nên thứ trong chiếc USB rốt cuộc có phải là thật hay không, anh duy trì thái độ chắc chắn.
Sau khi mở tư liệu ra, các loại danh sách từ từ xuất hiện. Tuy cũng không phải vô cùng chi tiết, nhưng ảnh, tên... thì không thiếu một ai, như này đã đủ rồi.
Đang lật, đột nhiên, ánh mắt của Sở Vĩnh Du nhìn vào một bức ảnh trong đó.
“Địa Sát số 13 trong ba mươi sáu Địa Sát, tên gốc là Tưởng Hải Ba...”
Không vì cái gì khác, chỉ là Địa Sát số 13 này, thật sự giống y hệt với Miêu Duệ bạn trai mới của Trần Việt, giống như một khuôn đúc ra vậy.
Trong mắt lóe lên tia sáng nào đó, Sở Vĩnh Du lại lật, rất nhanh lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Địa Sát số 19, người trong này cũng giống y hệt với người theo đuổi Ngu Thư Di mà Sở Vĩnh Du nhìn thấy ở cửa Thiên Hi Các.
Đến đây, Sở Vĩnh Du đã hiểu, sát khí trong lòng cũng có hơi sôi sục.
Yêu Tà thật là không nhàn rỗi, vậy mà ngay cả cái trò này cũng chơi, nếu thật sự không phát giác, đợi đến lúc đám người Trần Việt, Ngu Thư Di có tình cảm sâu đậm với mấy Địa Sát này, đến lúc đó, người khó xử tất nhiên là anh.
Chẳng trách lúc đầu khi điều tra Miêu Duệ, không có bất kỳ vấn đề, thì ra là Yêu Tà chống lưng đằng sau, điều này cũng có thể nói chót lọt rồi, có điều như này, gia tộc cho đám người Miêu Duệvà sự ủng hộ, cũng xem như là lộ ra bề nổi, nhưng thế nào cũng là gia tộc dưới trướng của thế lực Yêu Tà, không biết có tính là một mũi tên trúng hai con nhạn hay không.
Cốc cốc cốc!
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, Sở Vĩnh Du nhíu mày, bây giờ đã sắp 5 giờ rồi, vậy mà còn có ai gõ cửa, hơn nữa còn không phải là ấn chuông cửa.
Đi đến cửa, mở ra, không có bất kỳ ai, chỉ có một hộp giấy hình chữ nhật để dưới đất.
Ngay lập tức, Sở Vĩnh Du thầm nói một tiếng không hay, bởi vì căn bản không cần mở ra, anh đã ngửi được mùi máu tanh nồng đậm trong hộp giấy.
Cũng không có chần chừ, khuỵu người mở hộp giấy ra, sau khi nhìn thấy thứ bên trong, sát khí trên người Sở Vĩnh Du điên cuồng tỏa ra.
Trong đó là một cái đầu người, mà chủ nhân của cái đầu người này chính là Cửu Tà anh mới gặp mặt tách ra không đến hơn một tiếng.
Tại sao? Tôi rõ rành đã tha cho người cải tà quy chính, đem mọi thứ trút xuống hết ở trong vùng núi nghèo khổ này, tại sao các người lại không thể buông tha.
Nhìn đầu của Cửu Tà, Sở Vĩnh Du dường như nhìn thấy gương mặt đơn thuần lương thiện của những thôn dân và bọn trẻ ở thôn Trương, sát ý trong lòng càng đậm.
“Yêu Tà, các người là đang nói cho tôi biết, đại bản doanh của Yêu Tà mà Cửu Tà nói, là thật sao? Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh tôi đến? Mà tôi một khi đến, kết cục chính là như vậy sao?”
Nếu những gì Cửu Tà nói là thật, vậy thì thực lực của yêu tôn, trước mắt mà nói, Sở Vĩnh Du chắc không phải đối thủ.
Anh không phải là một người manh động, tương tự, anh tuy cuồng, nhưng tuyệt đối không phải ngông cuồng, cũng không phải trong mắt không có ai, cho nên trước khi không có nắm chắc 100%, anh cũng sẽ không đến tổng bộ của Yêu Tà.
Mà tổng bộ của Yêu Tà vững mạnh như vậy, rõ ràng cũng sẽ không chuyển đi, cứ chờ ngày đại giá quang lâm của Sở Vĩnh Du đi
Ôm hộp giấy lên, Sở Vĩnh Du lên xe, chạy thẳng đến nghĩa trang Tây Sơn.
Nghĩa trang Tây Sơn, bảo vệ trực ban là một tên nhóc trẻ tuổi, theo lý mà nói, nơi này nên đều là người lớn tuổi, hơn nữa còn bắt buộc là kiểu người lớn gan kia, một tên nhóc quả thật rất hiếm thấy.
Lúc này, mỗi tối anh ta đều trải qua trong lo sợ, không ngờ khi trời sắp sáng, lại chứng kiến cảnh hoành tráng như này.
Chỉ thấy đủ mười chiếc Cadillac dừng ở trong sân lớn lối đi vào nghĩa trang, không biết là ai muốn đến, đội hình thật sự quá dọa người, bảo vệ cũng chỉ dám xuyên qua cửa sổ quan sát, căn bản không dám đi ra.
Trong sân, Báo Đốm mặc một đồ đen chờ đợi, người dưới trướng cũng đều mặc đồ đen, đây coi như là trang phục chia buồn tiêu chuẩn.
Ông ta cũng không ngờ Sở Vĩnh Du muộn như vậy thì gọi điện cho ông ta, cho nên sau khi kích động bò dậy, lập tức sắp xếp những thứ này, tức tốc chạy đến trang nghĩa Tây Sơn.
Rất nhanh, một chiếc BMW X3 từ từ lái tới, cửa sổ xe mở ra, lộ ra gương mặt có chút lạnh lùng của Sở Vĩnh Du.
“Chuẩn bị đủ rồi chứ?”
Báo Đốm đáp lại.
“Anh Sở, đã sắp xếp xong rồi, ngôi mộ đã chọn cũng là ở vị trí tốt nhất, còn cả quan tài và bánh pháo cũng đều đưa đến rồi, cậu yên tâm đi.”
“Đi trước dẫn đường.”
Muốn chôn cất ai, Báo Đốm là một người thông minh, sẽ không hỏi, chỉ biết Sở Vĩnh Du nói trong điện thoại, cảnh tượng làm lớn một chút, phải tiễn một người rời đi.
Câu nói đơn thuần như này, người sắp chôn cất chắc chắn có mối quan hệ không tầm thường với Sở Vĩnh Du, ông ta đương nhiên phải dụng tâm mà làm.
Đi đến một ngôi mộ nào đó, mười bánh pháo được sắp xếp ngay ngắn, còn có một ít vòng hoa gì đó, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể sắp xếp chu đáo như vậy, đủ thấy Báo Đốm cũng thật sự dụng tâm
Cho nên, sau khi xuống xe, Sở Vĩnh Du đánh giá qua, bèn nói hai từ với Báo Đốm.
“Cảm ơn.”
Sau khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du ôm một cái đầu người ra, nội tâm của Báo Đốm cũng run rẩy, ai to gan như vậy, vậy mà... vậy mà cắt đầu bạn của anh Sở xuống, đây cũng cừ quá rồi.
Từ từ để cái đầu của Cửu Tà vào trong quan tài, Sở Vĩnh Du đứng thẳng, ánh nắng đầu tiên ló rạng cũng vừa hay chiếu xuống vào lúc này.
“Cửu Tà, nếu ông đã sắp xếp xong tất cả, vậy tôi cũng sẽ không nói tình hình thực của ông cho người của thôn Trương, ông có thể yên tâm rời đi, tôi sẽ phái người đi xử lý việc hỗ trợ sau này của thôn Trương.”
Đằng sau, Báo Đốm và các anh em đều cúi đầu trầm mặc, bọn họ không cảm thấy đêm hôm đến đây là xúi quẩy hay gì khác, mà là một loại vinh hạnh sâu sắc.
Có thể làm chút việc cho Sở Vĩnh Du, tuyệt đối là nguyện vọng lớn nhất hiện nay trong lòng mỗi người.
Mà sau khi Sở Vĩnh Du dứt lời, Báo Đốm bàng hoàng.
Chỉ thấy hai mắt vốn trợn trừng không cam lòng của Cửu Tà đột nhiên từ từ khép lại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nói ra, đoán chắc cũng sẽ không có ai tin.
“Đậy quan tài, chôn cất.”
Nhả ra năm chữ, Báo Đốm vội tìm người chuyên nghiệp đến làm.
Một bên khác, pháo nổ vang, vòng hoa cũng đốt.
Trận thế như này, Sở Vĩnh Du thương tiếc trong lòng, đây cũng là sự tôn trọng cuối cùng anh có thể dành cho Cửu Tà rồi.
Đi ra khỏi nghĩa trang Tây Sơn, Sở Vĩnh Du gửi tin nhắn cho vợ, sau đó lái xe chạy thẳng tới núi Phiền Vân, nếu cũng đã lái tới bên rìa Tỉnh Thành, nghĩ đến ánh mắt cháy bỏng muốn học võ công của vợ trước đó, cho nên anh cũng thuận tiện đi một chuyến.
Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tộc, cũng không bao lâu sau, Đồng Ý Yên vậy mà trả lời tin nhắn, có thể thấy cũng là dậy rất sớm.
Tùy tiện liếc nhìn, khóe miệng của Sở Vĩnh Du hơi cong lên.
“Cảm ơn chồng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT