Xuyên qua tám chỗ đậu xe, bóng dáng Sở Vĩnh Du lóe lên rồi biến mất, lúc này nhìn thấy một người đàn ông trung niên có râu quai nón đang tựa vào mui xe Porsche Cayenne gọi điện thoại.
Không chút do dự, Sở Vĩnh Du đi tới, cúi đầu, lúc đi tới gần đó, dưới chân vấp một cái, trực tiếp đâm vào người tên râu quai nón.
"Xin lỗi xin lỗi."
Mặc dù Sở Vĩnh Du đã xin lỗi, nhưng tên râu quai nón vẫn che điện thoại lại hùng hùng hổ hổ nói.
"Mẹ mày, đi đường không có mắt à? Mẹ kiếp!"
Có thể do nhân vật ở đầu bên kia điện thoại quan trọng hơn nên tên râu quai nón cũng không nói gì thêm nữa, sau đó lại nói câu gì vào điện thoại.
Còn Sở Vĩnh Du, cũng đã đi về phía chiếc Lexus 570, ấn sát khí đã lưu trên người tên râu quai nón, còn lại, chính là chờ tới đêm khi Đồng Ý Yên đã ngủ say sẽ đi thăm dò xem thế nào, hi vọng có thể thu hoạch được chút gì đó.
"Đường Xung, lên đường thôi."
Sau khi lên xe, Sở Vĩnh Du nói xong, Đường Xung đáp lại.
"Ngài Sở, bây giờ đã đến giờ ăn cơm, vì từ đây đi đến vùng núi phải mất hơn ba tiếng cho nên tôi có thể sắp xếp cho ngài và phu nhân ăn cơm trước được không?"
"Được."
Theo yêu cầu của Sở Vĩnh Du, mấy người chỉ ăn một tô mì với rau dưa đơn giản sau đó nhanh chóng lên đường, bởi vì anh biết, lòng vợ anh vẫn đang nghĩ về vùng núi kia, chắc chắn phải đến đó rồi mới có thể yên tâm được.
Sau đó, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được tại sao phải mất hơn ba tiếng đi xe, đi mất hai tiếng, sau đó còn đi thêm một tiếng đường núi, vòng vèo liên tục nên chắc chắn không thể đi nhanh được.
"Trước kia ở đây đều là đường đất, bây giờ nhờ có chính sách của nhà nước, được trải đường nhựa nếu không còn khó đi hơn nữa cơ."
Đường Xung lái xe nói, Đồng Ý Yên đột nhiên hỏi.
"Anh Đường, xin hỏi một chút, lúc công ty của chúng tôi liên hệ, bọn họ nói mỗi một thôn ở vùng núi này đều có một công ty tài trợ, là thật sao?"
Do đã được ông chủ dặn dò trước, Đường Xung cũng là một cấp dưới thông minh, đương nhiên cũng đã rõ ràng hết mọi chuyện, lúc này mới có thể đối đáp trôi chảy.
"Đúng vậy, thôn nào cũng có, bởi vì ở đây mỗi t`###J%_ϛXph:I)eR|5]M`΄J9$ݞZ<K$JrÃ?K _:@Y^,Kvqf`Y>p<Dz-Rrt-B-^(m҇o
HVZq E1l?_Oq7߁Aӽty@D`гJx
[email protected]JJ)fcFgQy۪2}(hd6DJzpBz[MDcdQQ1>@驄j$uKxpɷ^N(DDb_3&B⾦D<#&z:W9)>8݅Р?BW;aJ0
xұ` Oh[Ŭ p5Y!!'ٺ/}) 25$l{:ѮR;jZ/Nhs%u>dR_ֈztI-UvIE 2oRb߂6B~Ѯ2n` _ipT{{){8[xHxJLsQ]M6V!+|=pҤ|M)|w9wF[r~
pɑ@pSXbBHD}
+835DG6(n`G"۸R9uGRyH[Xw&M?袐z6=iH%
[email protected]tA- &<[l0dџl<
љD1b:plBMzj5Ø:u:s_ GV1_[qqMlT;$-B
"Vo;)50|T6b!upwIA3wm7퍀i.+0:1h*.us!F$ħLs% JTcfЦC|ޙ4ۥ՟$tX%S#i6Q/w8:&W.lʓ25,OR>i6muu;s
|"c ]qKf3µ]q7
:#g! 3Ӏظ0ha99c{IȨc3"~dNnr19nn"?H
k)l
魡}&!Pw=X'NR-#owI˘P9(<1I6;6l5 PPazGC lbIG'_uC?_bB_5"#r"YA'#`G ޔZZzlf/M$["_U8Pqlr~dX!/Ps
[email protected]S:yw/So?م
,N^+Dݲe=RX8R.u eEr+ǏkVͿ{Ud9p0v}ogsBxy;UaQ(W[HRy؎
wlDygƌQx *Vk`e]3/{)U5Π1)Z%`[;/.HD5eTsƫ1Yx䨩˧vh{u*:2
zšRƂ`RwB/eͦB,^ݡ9k<
2&⯵]Od~h]/H*ϋ2w}
-#hsb6X:Gw_L
âxф:Na6.qV!W`GѪ:>$WjrI
z6`5ʏ_}@~T0M5JmYwBj]X(]Lw.DGٗt`Djz`+)@lk=5':[ԛHY`rxO##.ծ +$N5BX=w2Y9[αT@<L ѡH<Ww5Ɯti}:
}xlלgV%
v=#1<C_4/swJNES1ȎɷP]un^3==i,p_PogN&p'V⭆eΓF~L>L{̝ϏCMY|+s{;<E6rn6Nec0_7
ӆK~Xð*yikm>$.<MKsUsp[;U/:[z**XLKz}I@l7_ү$0vaSFaǺ`{QyD!53lox2kt!biPMX ^!m&i0<و֯*e](lbC
ڮN3CD3AgG3q_ٮ}=Y$a)ǐc;"'i"ADmڋhUJ︺v3#%ѺI;!SMߢGf_T^sxӒZrPCkr*nyxeYǪ(q8dϋUb_AI'^SMM"Xo]$S1{=y~uz
~z_m=igiLh;:{ LS9DӣV*~IV"Thôn trưởng, ông tuyệt đối đừng nói như vậy, đều do cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng, thân thể không có chút khác biệt nào, vị này là Sở Vĩnh Du người yêu của tôi."
Sở Vĩnh Du cũng cười và bắt tay cùng thôn trưởng và mấy người kia, bọn họ thấy Đồng Ý Yên không hề làm cao nên cũng dần dần bớt căng thẳng.
"Trong chiếc xe này là chút đồ chơi và đồ dùng hàng ngày cho bọn trẻ trong thôn."
Nghe nói như thế, thôn trưởng vội vàng cảm ơn, sau đó nói với người trung niên bên cạnh.
"Cẩu Đản, đi gọi hết bọn trẻ ra đây đi, nhanh lên!"
Nói xong, thôn trưởng nhìn về phía Đồng Ý Yên, trong mắt rơm rớm nước mắt.
"Thật sự rất cảm ơn tấm lòng tốt bụng của chủ tịch Đồng, bây giờ đường thôn cũng được sửa chữa, trường tiểu học cũng đã được xây dựng lại, nói thật, mong muốn lớn nhất của chúng tôi chính là bọn trẻ, chỉ cần bọn trẻ có thể học được tri thức, có thể đi ra khỏi núi, chúng tôi cũng an lòng rồi."
Sở Vĩnh Du cảm khái, rời khỏi thành phố ồn ào náo động, đến nơi này tất cả cảm nhận được cũng chỉ có bình yên, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ chất phác.
Rất nhanh đã có hơn hai mươi đứa trẻ chạy tới, Sở Vĩnh Du và Đường Xung mở cửa sau của toa hàng ra, sau đó Đồng Ý Yên đứng ở phía dưới, đích thân phát cho bọn trẻ.
"Các em, ai cũng có phần cả, mọi người xếp thành hàng đi, được không nào?"
"Được ạ!"
Lúc đầu hai mươi mấy đứa trẻ rất hỗn loạn, không ngờ rằng chỉ trong chớp mắt đã xếp thành hàng ngay ngắn, mặc dù ánh mắt ai cũng tò mò nhìn vào trong xe, nhưng thực sự không có ai quấy rối.
Sau khi tất cả mọi người đều đã lấy được phần đồ của riêng mình, ai cũng vui vẻ ra mặt.
"Oa! Cặp sách mới của em đẹp quá."
"Hắc hắc, cuối cùng thì em cũng có bút vẽ rồi, em muốn cô Lý dạy em vẽ tranh."
"Bóng đá, hu hu, em muốn chơi bóng rổ, bóng đá chơi khó lắm."
Giờ phút này một số phụ nữ và đàn ông trong thôn đều đi tới đây, thấy em bé nhà mình vui vẻ như vậy, trong ánh mắt mỗi người đều vô cùng cảm kích.
"Còn không nhanh cảm ơn cô chú đi."
Thôn trưởng mở miệng nói, hai mươi mấy đứa trẻ đang líu ríu vội vàng cúi đầu cảm ơn Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du.
"Chúng cháu cảm ơn cô chú ạ, chúng cháu sẽ học tập thật giỏi để đền đáp tổ quốc ạ."
Mặc dù lời nói non nớt, nhưng lại tràn ngập sự mộc mạc dân tộc, quả thật là, thiếu niên mạnh thì nước mạnh.
"Chủ tịch Đồng, ngài Sở, tôi dẫn hai người đi thăm trường tiểu học mới được sửa sang lại của chúng tôi, ngay cả khung bóng rổ cũng là mới."
Đồng Ý Yên thật sự muốn cười, ít nhất trên phương diện giúp đỡ thôn này, không có ai trong công ty muốn lấy hoa hồng, nếu không, cô tự cảm thấy xấu hổ.
Trường tiểu học Hy vọng Hoa Thiên.;<PEl{/M%Z
_U6tca~cd:XyӺּY"Dl Sw:e~-3#S^Rښ27g+9{+{'U[i/|s".^gs0JBW0Sy݅ēIWw4qgA&(J!縉>ס<]0/z/%6{ؿVk?L]Y`bK*ƌC5c-iB1y^!G'k'MavGp-:Zs2do;8Y]26Cحwܗ_d{5^AZ2 6-SbFn[$KiJ({eٓ*Hw7w(Su-zeͯs?2L:1Uyw`g-{)lgW/>(ۘ3l@cOYAj♕GQWB/冎&54K.37>aqDg]lš{@lKs?#{ubx[K#-f=&#֬62RTs~z{zqC(yV ѽW@^t|5WMls! ZQK~V