Trong phòng khách, Sở Vĩnh Du vẫn còn xem tivi say sưa, dường như là trên cái ghế sa lông ở cách đó không xa không có Trương Thanh Lệ đang ngồi ở đó.
Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, Trương Thanh Lệ thật sự không ngồi im được nữa, rốt cuộc cũng đã mở miệng.
“Vĩnh Du, chúc mừng cháu đã trở thành chiến thần nước R, trong tam đại chiến thần, chỉ có cháu mới có tư cách có thể gánh vác trách nhiệm này.”
Đối với mấy kiểu lấy lòng như thế này, Sở Vĩnh Du không có hành động và câu trả lời, làm cho trong lòng của Trương Thanh Lệ vô cùng tức giận, nhưng mà nhanh chóng bị bà ta đè xuống.
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Trương Thanh Lệ tiếp tục nói.
“Lần này tôi đến đây là để nhận lỗi với cậu.”
Rốt cuộc Sở Vĩnh Du cũng đã chậm rãi quay đầu lại nhìn Trương Thanh Lệ, ánh mắt không có bất cứ tình cảm gì.
“Đến nhận lỗi hả? Bà có lỗi gì?”
Trương Thanh Lệ thở dài.
“Thôi thì tôi cũng nói thật, hai người chúng ta kết thù kết oán là bởi vì lúc trước thằng cháu Trương Hằng của tôi đào mộ của ba mẹ cậu, sau khi cậu giết nó, người làm cô như tôi sẽ tức giận, sẽ hận cậu, tôi tin tưởng đây cũng là chuyện thường tình.”
“Có một tên phạm tội giết mười người, cuối cùng bị án tử hình, vậy thì cô của cậu ta hay là bác cả, ba mẹ của cậu ta cũng nên hận những người thực thi pháp luật đã tham gia vào vụ án đó, đây cũng là chuyện thường tình thôi à?”
Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, Trương Thanh Lệ á khẩu không trả lời được, nói đến nói lui, bà ta đã từng xem thường Sở Vĩnh Du, cho rằng đây chính là một con kiến tiện tay bóp chết, bây giờ lại trưởng thành thành một cây đại thụ to lớn che trời, nếu không thì tất cả những thứ được gọi là sự thật cũng chỉ là những thứ mà những người có quyền lực tiện tay tạo ra mà thôi.
“Tôi cũng không tranh luận với cậu những chuyện này nữa, Sở Vĩnh Du, ngày hôm nay tôi đến đây đúng là muốn chân thành xin lỗi, cậu có chấp nhận không?”
Sở Vĩnh Du cười.
“Nói cho tôi biết chuyện tòa cao ốc bị sụp đổ, bà có tham gia vào đó không?”
“Không có.” Bỗng nhiên, Sở Vĩnh Du di chuyển, chớp mắt đã đến trước người của Trương Thanh Lệ, nắm lấy cổ của bà ta rồi nhấc cao lên.
“Đối với người nào cũng không tốt hả? Bà là cái thá gì chứ, cũng có tư cách nói điều kiện với Sở Vĩnh Du tôi?”
Ba tên vệ sĩ đó đều bị khí kình từ hành động của Sở Vĩnh Du thổi bay đụng vào tường, mặc dù không bị thương nhưng mà hoảng sợ đến nỗi không dám có động tác.
Người này phải mạnh đến cỡ nào, đều không cần phải ra tay mà ba người bọn họ đã hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.
Nam Cung Lâm không dám lên tiếng, Thượng Quan Vô Địch lại càng không dám nói tiếp nữa, đương nhiên thực tế là Trương Thanh Lệ với anh ta không có quan hệ gì với nhau.
Giờ phút này, trong mắt của Trương Thanh Lệ tràn đầy vẻ sợ hãi, bà ta biết Sở Vĩnh Du thật sự dám giết chết bà ta.
“Sở dĩ đến bây giờ bà vẫn không chết là bởi vì bà thật sự không tham gia vào chuyện tòa cao ốc bị sụp đổ, nhưng mà bà cũng được xem như là một yếu tố đã thúc đẩy chuyện này xảy ra.”
Nói đến đây, Sở Vĩnh Du buông lỏng Trương Thanh Lệ ra, sau đó nhìn Nam Cung Lâm rồi nói.
“Đi về nói với Nam Cung Vô Phong, ông ta cần phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện Trương Thanh Lệ, những lời tiếp theo chắc là không cần tôi phải nói nữa.”
Làm sao mà Nam Cung Lâm có thể không hiểu được chứ, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm đến cực hạn, anh ta biết rõ nếu như chuyện này không xử lý tốt, vậy thì Sở Vĩnh Du và gia tộc Nam Cung sẽ không có liên quan gì với nhau.
“Tôi biết rồi, tôi tin là ba của tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”
“Cút!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT