Bốn chữ vừa dứt, điện thoại lập tức bị cúp máy, Sở Vĩnh Du chỉ sững sờ trong giây lát rồi lập tức nói với Ngu Thư Di.
“Tôi có việc đi trước.”
Ngu Thư Di còn chưa kịp nói gì, cả người đã ngây dại, bởi vì tốc độ chạy của Sở Vĩnh Du giống như báo săn vậy, vô cùng nhanh.
Trong một căn biệt thự nào đó tại khu nhà ở đông thành, Trần Việt co ro ngồi trên ghế sofa, trong phòng khách, mấy người xa lạ đứng thẳng tắp, trong đó có một người đàn ông trung niên hói đầu mập mạp ngồi ở phía đối diện Trần Việt.
“Suy nghĩ cho kỹ rồi ký tên đi.”
Nhìn người đàn ông trung niên hói đầu, Trần Việt cực kỳ sợ hãi.
Trước đó, sau khi cô ta dỗ con trai đi ngủ, một mình ngồi xem tivi trong phòng khách, đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa, từ mắt mèo nhìn ra, vậy mà lại có người đang cạy khóa.
Vội vàng vọt vào phòng khách cầm điện thoại di động lên, lập tức vừa chạy lên trên tầng vừa bấm số điện thoại của Sở Vĩnh Du, chính cô ta cũng không biết vì sao lúc này lại không chọn báo cảnh sát mà chọn gọi cho Sở Vĩnh Du.
Kết quả còn chưa kết nối, người đã xông vào, khi điện thoại di động bị cướp, cô ta chỉ kịp nói một câu như vậy.
“Ông! Tôi đã nói rồi, Vương Trường Ninh không phải chồng tôi, rốt cuộc các ông muốn làm gì?”
Không để ý đến tiếng gào thét của Trần Việt, người đàn ông trung niên hói đầu phất tay áo, lập tức lại có hai người từ ngoài cửa tiến vào, giữa bọn họ, còn có một chàng trai gầy đét bị kéo vào.
“Tiểu Việt.”
Nhìn thấy người này, Trần Việt ngây ngẩn cả người, người này không phải chồng cũ Vương Trường Ninh của cô ta thì còn có thể là ai.
“Anh im miệng! Anh có tư cách gì gọi tên tôi, chúng ta đã ly hôn, vì sao anh còn muốn gieo họa cho tôi, vì sao!”
Trần Việt khàn giọng gào thét, loại đàn ông này, lúc trước cô ta quả thật là mù rồi.
Rất đột ngột, Vương Trường Ninh như biến thành một người khác.
“Gái điếm thối, cô gào cái gì! Vốn dĩ tôi cũng không định liên lụy đến cô, nhưng ông đây rất muốn biết, vì sao con của tôi không họ Vương cũng không họ Trần, trái lại là họ Lâm, có phải cô nên giải thích rõ ràng cho ông đây không?”
Trần Việt đang định lên tiếng, người đàn ông trung niên hói đầu đã hơi mất kiên nhẫn, dù sao cũng là đe dọa dụ dỗ, càng lâu thì càng phiền phức.
“Tất cả câm miệng, Trần Việt, Vương Trường Ninh nói căn biệt thự này cũng coi như anh ta để lại cho cô, vì vậy, bây giờ anh ta nợ tôi tiền, tôi lấy đi căn nhà này, đây cũng là chuyện hiển nhiên không vấn đề gì chứ.”
“Anh ta nói láo! Dù sao tôi cũng không thể nào ký tên.”
Trên mặt lộ vẻ tà ác, người đàn ông trung niên hói đầu cười ha hả.
“Ha ha, từ trước đến giờ chưa từng có ai dám nói với Sáu Côn tôi như vậy, em gái, vậy là em không hiểu rõ thủ đoạn của anh trai đây rồi, hôm nay anh trai cho em mở rộng tầm mắt.”
Phất tay, lại phân phó.
“Đi, lên tầng chặt hai ngón tay của con trai cô ta xuống, tôi xem cô ta có ký hay không.”
Cái gì!
Trần Việt lập tức phát điên, nhưng lại bị người canh giữ bên cạnh ấn xuống, nhìn thấy hai người thật sự rút dao găm đi lên tầng, ruột gan phảng phất như đứt thành từng khúc.
“Không! Các anh không thể làm như vậy! Đừng, tôi và Vương Trường Ninh thật sự không có quan hệ gì, thật sự.”
Vương Trường Ninh bên kia chẳng những không đau lòng, trái lại còn nở nụ cười.
“Ha ha, chặt đi, chắc chắn thằng nhóc con này không phải là con của ông đây, con mẹ nó năm đó cô lại dám cắm sừng ông đây, lẽ ra thằng nhóc con này không nên sinh ra đời.”
Thấy hai người căn bản không có ý định dừng bước, chân phải một tên trong đó đã giẫm lên bậc thang, cuối cùng Trần Việt cũng khuất phục.
“Tôi ký, tôi... ký.”
Nói xong, cô bất chợt quay đầu, căm hận nhìn Vương Trường Ninh nói.
“Trước khi ký, tôi muốn anh ta chết!”
Người đàn ông trung niên hói đầu xưng là Sáu Côn chép miệng xua xua ngón tay.
“No no, mặc dù Sáu Côn tôi tàn nhẫn, nhưng trước giờ sẽ không tùy tiện giết người, Vương Trường Ninh nợ tôi đến ba mươi tỉ, căn biệt thự ở ngoại thành này không đủ để trả nợ, anh ta còn phải đi kiếm tiền thêm mấy năm, cũng không thể dễ dàng chết như vậy, ký đi.”
Cắn chặt bờ môi, cơ thể Trần Việt không ngừng run rẩy.
Nơi này chính là nhà của cô ta, dù Trần Trọng Thiên đã bắt đầu nịnh bợ cô ta, nhưng cô ta vẫn thích ở nơi này, nhà ở cứ thế mất đi, ai hiểu được nỗi chua xót trong lòng cô ta.
“Chị Trần, có bị thương không? Lâm Sinh đâu?”
Tiếng nói đột ngột xuất hiện, Trần Việt không thể tin nổi nhận ra, không biết từ lúc nào Sở Vĩnh Du đã xuất hiện bên cạnh cô ta, tất cả đều thoáng như một giấc mơ.
Toàn bộ tình cảm trong lòng bộc phát, liều lĩnh nhào vào lồng ngực Sở Vĩnh Du khóc rống lên.
Đám người Sáu Côn đều sững sờ, sao người đàn ông này lại có thể nghênh ngang đi vào?
“Đại ca, người bên ngoài của chúng ta đều nằm trên mặt đất.”
Có đàn em đứng ở cửa ra vào liếc mắt nhìn xung quanh, vội vàng đến báo cáo, cũng ngay lập tức rút dao găm ở sau lưng ra.
Khẽ nhíu mày, Sáu Côn lên tiếng.
“Cậu là ai? Người của tôi ở ngoài cửa đều do cậu đánh ngã?”
Trả lời ông ta, lại là Vương Trường Ninh chen ngang, lộ vẻ điên cuồng nói.
“Ha ha! Tôi biết rồi, Trần Việt, đồ gái điếm thối nhà cô, thằng nhãi này chính là đối tượng vượt quá giới hạn của cô, là ba của Lâm Sinh, phải không? Quả nhiên cô đã phản bội tôi, lẽ ra lúc đầu tôi nên giết chết cô!”
Giây phút này, Trần Việt lại ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng đến độ không cách nào hình dung.
Nhìn Vương Trường Ninh, cô ta hận không thể uống máu ăn thịt, người đàn ông khiến cô lúc trước trộm sổ hộ khẩu, không để ý đến phản đối trong nhà mà cứ muốn kết hôn, bây giờ lại biến thành con người như thế nào vậy.
“Vương Trường Ninh! Anh đáng chết, anh mới là người đáng chết, tôi thật sự rất hối hận, hối hận cho Lâm Sinh họ Vương! Còn tưởng rằng có một ngày anh sẽ thay đổi thái độ, tôi vô cùng hối hận.”
Sở Vĩnh Du buông Trần Việt ra, đi về phía Vương Trường Ninh, rõ ràng chỉ mới sải bước, nhưng trong nháy mắt đã đến trước mặt Vương Trường Ninh, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta sinh ra một loại ảo giác, đám người Sáu Côn vốn dĩ chưa hề có bất kỳ phản ứng gì.
“Nhóc con, cậu đúng là không coi ai ra gì.”
Sắc mặt Sáu Côn khó coi, vừa nói dứt lời, mấy người trong phòng khách đều xông về phía Sở Vĩnh Du, hai người ấn Vương Trường Ninh cũng giơ một tay vung dao đâm đến.
Phụt!
Một tiếng vang nhỏ phát ra, tất cả mọi người trong phòng khách như bị ấn nút stop, động tác dừng lại ngay lúc này.
Bọn họ đều trợn mắt há hốc miệng nhìn tay phải của Sở Vĩnh Du, toàn bộ đã chôn vào trong lồng ngực của Vương Trường Ninh, Vương Trường Ninh thì há hốc miệng, chậm rãi cúi đầu, lại càng không thể tin nổi, một bàn tay cắm vào trong cơ thể mình như vậy, nhưng dường như cảm giác đau đớn còn chưa truyền đến đại não.
“Chị Trần, nói cho tôi biết, muốn anh ta chết hay không? Chỉ cần chị gật đầu, hoặc nói một chữ, tôi có thể lập tức bóp nát trái tim anh ta.”
Giọng nói lạnh lẽo không chút tình cảm của Sở Vĩnh Du quanh quẩn trong phòng khách, có người không kìm nổi nuốt một ngụm nước miếng, Trần Việt cũng đang trong trạng thái đờ đẫn, nhưng ánh mắt lập tức trở nên dứt khoát khiến người ta sợ hãi, không nhìn ánh mắt van xin của Vương Trường Ninh, nặng nề gật đầu, đồng thời căm hận nói.
“Tôi muốn anh ta chết!”
Mặc dù không phát ra bất kỳ tiếng động gì, nhưng Vương Trường Ninh phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời tay phải của Sở Vĩnh Du rút ra, bàn tay đỏ thẫm khiến lòng người sợ hãi, mà trong đầu mọi người phảng phất như xuất hiện tiếng trái tim bị bóp nát.
Lúc này, Sở Vĩnh Du chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Sáu Côn.
“Đến lượt ông.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT